Mắt thấy Nam Cung Phong liên tục giấy giụa, mẹ anh ta nhào tới trước mặt Hàn Tam Thiên, không ngừng đập vào người Hàn Tam Thiên, muốn cứu con trai mình, nhưng sức lực một người phụ nữ làm sao có thể sánh bằng Hàn Tam Thiên chứ?
Hàn Tam Thiên đẩy bà ta ngã sang một bên, không chút thương xót nói với Nam Cung Phong: "Nam Cung Phong đã chết dưới trận mưa gậy của anh, tôi chỉ bóp chết anh, xem như lời cho anh rồi, xuống địa ngục, đừng quên xin lỗi Nam CungKhải."
Mặt Nam Cung Phong đỏ lên, vì thiếu oxi mà môi tím tái, biên độ giãy giụa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hai chân đạp một cái.
Thấy cảnh tượng này, mẹ Nam Cung Phong sợ tới mức ánh mắt ngây dại.
Lúc Hàn Tam Thiên đi về phía bà ta, bà ta theo bản năng quỳ gối trước mặt Hàn Tam Thiên, liên tục dập đầu nói: "Cầu xin cậu tha cho tôi, cầu xin cậu thả tôi, tôi không nên giết người phụ nữ đó, tôi không nên giết cô ta!"
"Tại sao bà lại làm thế?" Hàn Tam Thiên lạnh giọng hỏi.
"Bởi vì, bởi vì cô ta lại mang thai, tôi sợ cô ta cướp đi sự chú ý của tôi, tôi cũng bất đắc dĩ thôi." Mẹ Nam Cung Phong nói.
Trong đầu Hàn Tam Thiên loảng xoảng một tiếng.
Một xác hai mạng!
Bà ta giết mẹ Nam Cung Khải, vậy mà lại là vì mẹ Nam Cung Khải mang thai.
Lòng của phụ nữ như rắn độc, bà ta còn độc ác hơn cả rắn rết, Hàn Tam Thiên không kìm được giận, một phát túm tóc mẹ Nam Cung Phong, lên gối, trực tiếp thúc vào mặt bà ta.
Mẹ Nam Cung Phong đua tới đau khổ kêu to, hai tay che mặt, liên tục có máu tươi chảy ra.
Hàn Tam Thiên không phải người thích ra tay với phụ nữ, anh cũng khinh thường việc đánh phụ nữ, nhưng giờ phụ này, anh thực sự không chịu được.
Cùng là mẹ, Hàn Tam Thiên không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc tại sao bà ta lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
"Loại phụ nữ độc ác như bà, phanh thây xé xác cũng không đủ để đền bù lỗi lầm của bà." Hàn Tam Thiên lại bước đến trước mặt mẹ Nam Cung Phong, cắt đứt tay chân bà ta.
"Tôi muốn bà chết trước mộ hai mẹ con bọn họ, tôi muốn bà trước mặt tất cả mọi người ở nhà Nam Cung, chân thành nhận lỗi của mình, bà yên tâm, bà sẽ khôngchết dễ dàng thế đâu, như vậy quá lời cho bà." Hàn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Mẹ Nam Cung Phong đã đau tới hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng Hàn Tam Thiên không mảy may gợn sóng, theo bản năng sờ túi quần một cái, sau đó mới rời khỏi hầm giam.
Trong túi quần chứa một khối ngọc bội tinh xảo, là cởi từ trên quần áo của Nam Cung Lưu Ly lúc cô ta trúng thuốc, sau khi Hàn Tam Thiên đánh Nam Cung Lưu Ly ngất xỉu thì cất nó vào. "Tôi đã thỏa mãn yêu cầu của cậu, hi vọng cậu đừng để tôi thất vọng." Nam Cung Bác Lăng nói với Hàn Tam Thiên.
"Người phụ nữ đó vẫn chưa chết, tôi sẽ không tha cho bà ta dễ dàng như vậy." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Nam Cung Bác Lăng nhíu mày, cảnh cáo anh: "Cậu đừng quá đáng, nhà Nam Cung không phải nơi để cậu tùy ý làm bậy, tôi có thể cho cậu cơ hội giết bọn họ đã là nhượng bộ lớn nhất."
"Nam Cung Bác Lăng, sau này cả nhà Nam Cung đều phải dựa vào tôi, thái độ của ông nói chuyện với tôi như vậy hả?" Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
Trong lòng Nam Cung Bác Lăng hốt hoảng, nếu như Hàn Tam Thiên thật sự được Trang Đường coi trọng, sự phát triển sau này của nhà Nam Cung quả thực phải dựa vào Hàn Tam Thiên, một người không bị khống chế với Nam Cung Bác Lăng mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Dự cảm bất an mơ hồ bắt đầu lan tràntrong lòng, đột nhiên Nam Cung Bác Lăng cảm thấy để cho Hàn Tam Thiên ra mặt, hình như không phải một quyết định sáng suốt.
Võ đài.
Cung Thiên đã chờ tới hơi mất kiên nhẫn rồi, nếu như là đọ sức với một cao thủ, có lẽ anh ta còn có một chút chờ mong, nhưng những thứ rác rưởi này, anh ta thật sự không có kiên nhẫn đợi.
"Sư phụ, chúng ta vẫn phải tiếp tục đợi hả? Cả cái nhà phế vật này, cần gì phải tốn thời gian với bọn họ, cầm tiền rồi đi không phải tốt hơn sao?" Cung Thiên nhẹ giọng nói với Trang Đường.
"Nhà Nam Cung đáng để ta lãng phí một chút thời gian, dù sao tài lực của bọn họ cực kỳ mạnh, để chúng ta đợi càng lâu, ta có thể lấy được của bọn họ càng nhiều." Trang Đường thản nhiên nói.
Cung Thiên không nhịn được bật cười một tiếng, anh ta còn tưởng rằng Trang Đường nể mặt Nam Cung Bác Lăng mới chờ lâu như vậy, không ngờ rằng Trang Đường có ý định khác, xem ra lần này nhà Nam Cung phải mất nhiều máu rồi.
"Vẫn là sự phụ sáng suốt, con còn phải học hỏi sư phụ nhiều hơn." Cung Thiên cảm thán nói.
"Con đó, còn trẻ, chuyện cần học rất nhiều." Trang Đường cười nói.
Cứ mỗi một hai giây Nam Cung Chuẩn sẽ nhìn về phía cửa ra vào võ đài, hình như một giây với anh ta cũng là dày vò.
"Không phải Hàn Tam Thiên nhát gan đến mức cả mặt cũng không dám ló chứ, Nam Cung Chuẩn, người anh tìm, đúng là lợi hại thật." Nam Cung Yến nắm bắt cơ hội,châm biếm Nam Cung Chuẩn.
"Không thể nào." Nam Cung Chuẩn phản bác, Hàn Tam Thiên còn có nhược điểm nằm trong tay anh ta, sao có thể không ra mặt được.
"Nói không chừng anh ta nghe nói Trình Phong đã chết nên mới sợ tới mức không dám xuất hiện, chuyện này có gì lạ đầu, biết rõ sẽ chết, không muốn ra mặt cũng là chuyện bình thường." Nam Cung Yếnnói.
Nam Cung Chuẩn muốn đích thân tới hầm giam một chuyện, nếu Hàn Tam Thiên thật sự sợ đến không dám lộ diện, anh ta có thể lấy Hàn Niệm ra uy hiếp, chỉ tiếc, trước khi đi Nam Cung Bác Lăng đã nói rất rõ ràng, kêu anh ta ở chỗ này, vì vậy Nam Cung Chuẩn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, cửa võ đài rốt cuộc xuất hiện bóng dáng Nam Cung Bác Lăng và Hàn Tam Thiên.
Sắc mặt Nam Cung Chuẩn lập tức vui vẻ, nói với Nam Cung Yến: "Thật sự cảm thấy không đáng thay cậu, cố gắng nhiều như vậy, đến cùng vẫn thua bởi tôi, cậu yên tâm, chờ sau khi tôi lên làm chủ nhân nhà Nam Cung, nhất định tôi sẽ không làm khó cậu."
Mặt mày Nam Cung Yến u ám, sẽ không làm khó? Loại nói nhảm này, sao gã tin được.
Dựa theo tính cách của Nam Cung Chuẩn, khiến gã tay trắng ra đi cũng không lạ.
"Hàn Tam Thiên, tốt nhất anh đừng để tôi thất vọng, nếu không, anh biết hậu quả rồi đấy." Nam Cung Chuẩn bước đến trước mặt Hàn Tam Thiên, khẽ nói với anh.
Hàn Tam Thiên hít sâu một hơi, Hàn Niệm nằm trong tay Nam Cung Chuẩn sẽ khiến anh làm bất cứ chuyện gì cũng bị trói buộc, mà tình huống này tạm thời Hàn Tam Thiên vẫn không thể nào thoát khỏi, vì vậy anh chỉ có thể nghe lời Nam Cung Chuẩn.
"Anh yên tâm đi, tôi sẽ không che giấu thực lực của mình, nhưng nếu thực sự không làm được, tôi cũng hết cách." Hàn Tam Thiên nói.
Sau khi Cung Thiên nhìn thấy Hàn Tam Thiên thì khinh thường đánh giá mộtphen, chờ lâu như vậy lại chờ được cái thứ này, đúng là không đáng.
"Đây là người ông bắt chúng tôi chờ lâu như vậy tìm tới à, Nam Cung Bác Lăng, ông đúng là lãng phí thời gian của chúng tôi." Cung Thiên lạnh giọng nói với Nam
Cung Bác Lăng, nếu như sư phụ muốn lừa Nam Cung Bác Lăng một vố, tất nhiên anh ta phải khiến chị biết hậu quả nghiêm trọng của việc khiến bọn họ lãng phí thời gian.
"Mau bắt đầu đi, ta hết kiên nhẫn rồi." Trang Đường từ từ nhắm mắt, không nhịn được nói, câu này là cảnh cáo Nam Cung Bác Lăng, đồng thời cũng truyền đạt tin tức tốc chiến tốc thắng với Cung Thiên.
Cung Thiên lập tức nhảy lên võ đài, vẫn dáng vẻ phóng khoáng kia, mấy người phụ nữ nhà Nam Cung nhìn thấy mà mặt mày si mê.
Cách thức lên đài của Hàn Tam Thiên rất bình thường không có gì lạ, bước từng bậc lên.
"Thấy người kia không, bị tạo một quyền đấm chết đấy, mày sẽ có kết quả giống anh ta nhanh thôi." Cung Thiên cười nhạo nói với Hàn Tam Thiên. Lúc vào võ đài, Hàn Tam Thiên đã phát hiện thi thể của Trình Phong, nhưng chuyện này cũng không khiến anh quá lo lắng, bởi vì chuyện giống như vậy, anh cũng có thể làm được.
Đương nhiên, điều này cũng sẽ không khiến Hàn Tam Thiên lơ là.
Nếu Nam Cung Bác Lăng đã coi trọng hai thầy trò này như vậy, cho thất tất nhiên bọn họ có chỗ hơn người.
Hơn nữa Viêm Quân cũng đã nói, người ở bên kia, mới là kẻ mạnh chân chính trong đời, ngay cả Viêm Quân cố gắng cả đời cũng chưa từng được chứng kiến diện mạo thật sự của bên kia, chỉ từ điều này cũng đủ để khiến Hàn Tam Thiên cẩn thận hành động.
"Tới đây đi." Hàn Tam Thiên thản nhiên nói.
"Phế vật muốn chết, mày đã muốn chết mau, vậy tao sẽ thỏa mãn mày." Cơ thể Cung Thiên chợt di chuyển, khí thế mãnh liệt như hổ dữ xổng chuồng, nắm tay giơ lên phát ra tiếng xé gió bén nhọn.
Biểu cảm nặng nề của Hàn Tam Thiên đột nhiên thay đổi, khóe miệng nở nụ cười nhạt, dùng lực đối lực, đó là điều anh hi vọng thấy, bởi vì chỉ có ở mặt sức mạnh anh mới có thể đối kháng với Cung Thiên.
Thấy Hàn Tam Thiên cười, Cung Thiên tức giận không thôi, giống như bị Hàn Tam Thiên phớt lờ, không để ý tới khiến anh ta lại tăng thêm sức mạnh và tốc độ của nắm đấm.
Gần như tất cả mọi người của nhà Nam Cung đều nín thở tập trung quan sát, bọn họ biết, một quyền này sẽ quyết định vậnmệnh tương lai của nhà Nam Cung.
Ngay cả Nam Cung Bác Lăng luôn tỏ ra lạnh nhạt, lúc này cũng căng thẳng đến toát mồ hôi trán.