Chương 2: Vi sư có kỳ vọng rất lớn đối với ngươi
Bên trên núi Thiên Vụ, mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh, từng tòa điện phủ mọc lên như rừng ở phía trên, mờ mịt mà tràn ngập uy nghiêm, khiến người ta sinh ra kính sợ, không dám sinh ra ý mạo phạm.
Diệp Lạc ôm kiếm, vòng quanh tông môn đi một vòng rộng, cuối cùng đi tới quảng trường bên ngoài điện chính của tông môn.
“Tông môn đúng là đủ rộng, mình đi ba tiếng, vậy mà chưa đi hết, không kém Thiên Thanh Tông ở Đông Châu bao nhiêu...”
Diệp Lạc vô cùng cảm khái nói.
Đại lục Thần Hành phân chia thành mấy châu lớn, mà Vô Đạo Tông thuộc ranh giới Đông Châu.
Ở trên Đông Châu, cũng có vô số tông môn quốc gia sừng sững, trong đó vùng Thiên Nam Đông Châu tông môn cường thịnh nhất thuộc Thiên Thanh Tông.
Hắn ta vì liên quan tới gia tộc, đã từng đi vào Thiên Thanh Tông.
Hắn ta có thể chắc chắn, Vô Đạo Tông không kém Thiên Thanh Tông chút nào, thậm chí khí thế trên công trình kiến trúc của tông môn, hơn xa Thiên Thanh Tông.
Điểm yếu duy nhất chính là, Vô Đạo Tông quá vắng vẻ...
Vắng vẻ tới mức cực hạn.
Giống như cả tông môn, căn bản không có một ai.
Ồ... Được rồi, đúng là không có ai.
Chỉ có mình hắn ta mà thôi.
“Không đúng, chuyện này không đúng, một tông môn không kém gì Thiên Thanh Tông, sao có thể vô danh.”
“Huống chi sư tôn cường đại, ta đã từng thấy, cho dù là một số trưởng lão của Thiên Thanh Tông so với sư tôn, đều không bằng, cho dù không biết cảnh giới của sư tôn ra sao, nhưng tuyệt đối là một cường giả, cường giả như vậy không có danh tiếng ở Đông Châu, chuyện này không phù hợp với lẽ thường.”
“Khả năng duy nhất, Vô Đạo Tông là tông môn ẩn thế, thời gian gần đây mới xuất thế lần nữa!”
“Không sai, chính là như vậy!”
Diệp Lạc ôm trường kiếm, trong mắt lóe lên tinh quang.
Nếu thực sự gia nhập tông môn ẩn thế, vậy bệnh không thể tu luyện của hắn ta có thể được chữa khỏi.
Mỗi một tông môn ẩn thế đều thần bí mà cường đại, hắn ta không hề lo lắng, trong tông môn không thể giải quyết vấn đề không thể tu luyện của hắn ta.
Ừm, quan trọng nhất chính là.
Sư tôn của hắn ta từng hứa hẹn.
Có thể giúp hắn ta giải quyết chuyện không thể tu luyện.
Đây mới là nguyên nhân hắn ta yên tâm nhất.
Dù sao không có khả năng, sư tôn của hắn ta đang lừa hắn ta đúng không?
Không thể nào không thể nào.
Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy, sư tôn của hắn ta đang lừa hắn ta đúng không?
Đừng nói giỡn.
Một nhất tôn cường giả như vậy sẽ lừa dối hắn ta sao?
Có ý đồ gì?
Để đùa giỡn à.
Không có khả năng!
“Lạc Nhi.”
Một giọng nói mờ mịt như xa như gần, mơ hồ bất định.
Diệp Lạc nghe thấy giọng nói này, lập tức thu hồi rất nhiều ý nghĩ trong đầu, bày ra bộ dạng kiêu ngạo.
Ở trước mặt sư tôn, hắn ta phải chú trọng hình tượng.
Một lúc lâu sau.
Chỉ thấy Sở Duyên từ trên trời giáng xuống, bước trên mây mà đi, áo bào phấp phới, tóc dài tung bay, giống như tiên nhân tiêu dao nhân gian, Diệp Lạc nhìn cảm thấy rất quen mắt.
Tu đạo thành tiên, tiêu diêu tự tại.
Đây là mộng tưởng của biết bao nhiêu người?
Hiện giờ cơ hội ở ngay trước mặt hắn ta, hắn ta nhất định phải nắm chắc, tu luyện thành tài, như vậy mới có thể trở thành tiên nhân tuyệt thế, mới không phụ lòng sư tôn này!
“Sư tôn!”
Diệp Lạc chắp tay thi lễ cúi đầu với Sở Duyên, có vẻ vô cùng cung kính.
Sở Duyên lạnh nhạt gật đầu, có chút tùy ý nói: “Lạc Nhi, ngươi tìm được tẩm điện thích hợp rồi à? Nếu còn chưa tìm được, vậy vi sư có thể tự mình dẫn ngươi đi tìm một nơi.”
Diệp Lạc nghe thấy thế, vội vàng chắp tay hành lễ nói: “Không dám làm phiền sư tôn, đệ tử đã tìm được tẩm điện thích hợp, chỉ là đệ tử thấy tông môn rộng rãi, sinh lòng cảm khái, muốn sớm ngày tu luyện đắc đạo, ngao du hư không, nhìn toàn cảnh tông môn!”
“Cho nên đệ tử khẩn cầu sư tôn, giải quyết chuyện đệ tử không thể tu luyện!”
Những lời này vừa nói ra, Sở Duyên nghẹn họng, hắn vốn đang muốn để Diệp Lạc tới tông môn chơi một tháng, kéo dài một tháng trước rồi nói sau.
Nhưng tiểu tử này, mở miệng đã đòi tu luyện.
Uổng phí.
Uổng phí tiểu tử này không có linh căn, căn bản không thể tu luyện.
Nếu tiểu tử này không muốn dạo chơi ở trong tông môn một tháng.
Vậy hắn chỉ có thể bắt đầu dùng kế hoạch dự phòng.
Lừa dối qua cửa!
Sở Duyên nghĩ trong lòng, mặt ngoài thì thản nhiên hờ hững, xoay người sang chỗ khác, mặt hướng về phía bầu trời, không nói một lời.
Diệp Lạc nhìn dáng vẻ này của sư tôn, cũng ngẩng đầu nhìn trời theo.
Hôm nay ánh nắng rất chói chang.
Không chịu nổi!
Chỉ trong nháy mắt Diệp Lạc cúi đầu xuống, thực sự là ánh mặt trời giờ ngọ quá chói mắt.
Hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Sở Duyên, thì thấy Sở Duyên trợn to mắt, nhìn trời không, không có chút biểu cảm nào.
Trong lòng không khỏi cảm khái.
Sư tôn đúng là sư tôn, cường giả đúng là cường giả, khác hoàn toàn với phàm nhân như hắn ta, vậy mà có thể nhìn thẳng mặt trời, vẻ mặt không đổi sắc, ngay cả chớp mắt cũng không có.
Nhưng Diệp Lạc không biết.
Trong lòng Sở Duyên đang chửi má nó rồi.
Dựa theo nước chảy bình thường, Diệp Lạc này không nên truy hỏi hắn đang nhìn cái gì, sau đó hắn lừa dối qua cửa sao?
Tiểu tử này, vậy mà không mở miệng nói lời nào.
Chẳng lẽ không biết mắt hắn rất khó chịu sao?
Hắn đều đã cảm thấy đôi mắt nóng rát, hắn tin tưởng hắn vừa mới nhắm mắt lại, nước mắt chắc chắn sẽ chảy ra rào rào.
Nếu rơi lệ, hình tượng của hắn có còn nữa hay không.
Chắc chắn là không thể nhắm mắt vào.
Sở Duyên im lặng đợi Diệp Lạc mở miệng.
Nhưng Diệp Lạc im lặng không nói lời nào, bộ dạng giống như không dám quấy rầy sư tôn, đứng yên một bên.
Chuyện này khiến Sở Duyên vô cùng tức giận, thiếu chút nữa ngưng tụ ra pháp lực của đại năng Nguyên Anh, tát đồ đệ phế vật này về Tây Thiên.
May mà Diệp Lạc kịp thời mở miệng khi Sở Duyên sắp “không chịu nổi”.
“Đệ tử cầu xin sư tôn giải quyết trở ngại không thể tu luyện của đệ tử, sau này đệ tử nhất định sẽ siêng năng tu luyện, báo đáp công ơn của sư tôn!”
Cừ thật!
Ngươi vừa nhảy qua kề cận cái chết đấy.