Chương 1: Tông chủ của Vô Đạo Tông
Mặt trời mọc lên từ phía đông.
Núi Thiên Vụ.
Trên một con đường mòn ở đỉnh núi, có một sơn môn sừng sững tràn ngập khí thế.
Chỉ thấy ở trên sơn môn, có khắc ba chữ rất to - - Vô Đạo Tông!
Trên núi Thiên Vụ vốn không có bất cứ tông môn gì.
Nửa tháng trước, một tiếng sấm sét giữa trời quang, Vô Đạo Tông sinh ra từ đây, không muốn người biết, không làm người hiểu.
Thuộc loại không có phẩm cấp, không giấy phép, không có người ở tông môn.
Ngày này, dưới sơn môn có hai bóng người đứng.
“Lạc Nhi, nơi này là khu vực tông môn, Vô Đạo Tông, đi từ nơi này lên, thì có thể nhanh chóng đến đại điện của tông môn.”
“Ngươi có thể tự đi lên, làm quen các nơi trong tông môn, lại đến cung điện sau núi, chọn một tòa xem như làm tẩm cung.”
Người nói chuyện tuổi nhìn chỉ hơn hai mươi, mặc áo bào trắng như tuyết, tóc dài như mực, dung mạo anh tuấn, khí chất mờ mịt hư ảo, giống như một pho tượng tiên nhân hành tẩu ở trong hồng trần.
Hắn tên Sở Duyên.
Tông chủ của Vô Đạo Tông.
Trong khi hắn nói chuyện.
Một bóng người khác mở miệng.
“Xin nghe theo lệnh của sư tôn!”
Chỉ thấy người này tuổi xấp xỉ Sở Duyên, mày kiếm mắt sáng, mặc áo bào màu xanh, ôm một thanh trường kiếm, vẻ mặt không chút thay đổi, lộ ra kiêu ngạo.
Hắn ta tên Diệp Lạc.
Là đệ tử Sở Duyên mới thu nhận không lâu.
Cũng là đệ tử duy nhất của Vô Đạo Tông.
Đại sư huynh của Vô Đạo Tông!
Sở Duyên nhìn thoáng qua đệ tử đã biết tên, xua tay, môi khẽ mở nói ra hai chữ.
“Đi đi.”
Diệp Lạc chắp tay, nói: “Sư tôn, vậy đệ tử đi trước, lát nữa sẽ trở lại thỉnh an!”
Sau khi nói xong thì ôm kiếm, đi lên trên đỉnh núi.
Sở Duyên nhìn bóng lưng Diệp Lạc rời đi, thản nhiên hờ hững trên mặt đã biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó là vui sướng.
“Nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được người có tư chất thấp tới cực hạn, chuyện này quá khó khăn rồi.”
Hắn lẩm bẩm nói.
Trong đầu hiện lên từng hình ảnh.
Sở Duyên vốn không phải người ở thế giới này, nửa tháng trước, bởi vì chuyện ngoài ý muốn, xuyên không tới thế giới này.
Thế giới này không phải thế giới phàm tục thống trị gì đó.
Mà là một thế giới có được thần ma quỷ quái, vạn nước như rừng, tông môn hoành hành, cường giả là vương.
Tên là đại lục Thần Hành.
Giống như những quần chúng xuyên không khác, Sở Duyên cũng có được hệ thống.
Chẳng qua... Hệ thống của hắn có chút kỳ hoa.
Sở Duyên yên lặng gọi hệ thống một tiếng trong lòng.
Một màn hình màu lam chỉ có hắn mới thấy được lập tức ngưng tụ mà thành.
[Hệ thống tông môn phế vật nhất trong lịch sử.]
[Bản hệ thống cố gắng tạo ra tông môn phế vật nhất trong lịch sử, mong ký chủ thu nhận nhiều đồ đệ, cũng dạy ra phế vật, hoàn thành chỉ tiêu của hệ thống.]
[Chú ý: Dạy một đệ tử vô dụng sẽ khen thưởng ký chủ tăng tiểu cảnh giới nhất giai, dạy một đệ tử thành tài sẽ khấu trừ ký chủ đại cảnh giới nhất giai, mong ký chủ đừng lầm lỡ.]
Sở Duyên tự động coi như không thấy những lời này.
Nhìn xuống phía dưới.
[Giao diện cá nhân.]
[Ký chủ: Sở Duyên.]
[Tông môn: Vô Đạo Tông.]
[Tu vi: Cảnh giới Nguyên Anh (giai đoạn trước).]
[Đệ tử trước mắt: Một người.]
[Chú ý: Phân chia cảnh giới tu vi, cảnh giới Luyện Khí, cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hóa Thần, cảnh giới Độ Kiếp.]
[Chú ý: Mỗi năm sẽ kiểm tra tông môn một lần, lấy chuyện này phán xét ký chủ có dạy đệ tử phế vật hay đệ tử thành tài hay không, toàn bộ quyền giải thích trong đó thuộc về hệ thống.]
Đây là hệ thống kỳ hoa của Sở Duyên.
Chỉ cần dạy một đệ tử phế vật, thì có thể tăng một tiểu cảnh giới nhất giai.
Hay là nói cách khác, chỉ cần dạy ba đệ tử phế vật, hắn có thể tăng một đại cảnh giới.
Tuy hệ thống kỳ hoa một chút, nhưng đối với Sở Duyên mà nói, hệ thống này vô cùng phù hợp với hắn.
Nếu muốn Sở Duyên chân chính dạy bảo đệ tử thành tài, mới làm hắn khó xử.
Tu vi của hắn và tông môn đều là đại lễ của hệ thống trực tiếp cho hắn, ngay từ đầu đã không chân chính tu tiên, lấy cái gì dạy bảo đệ tử?
Lấy phương pháp tu luyện trong tiểu thuyết trên internet ở kiếp trước ra dạy sao?
Không phải đang đùa đấy chứ.
Cho nên Sở Duyên vẫn cảm thấy, để hắn dạy đệ tử phế vật thích hợp hơn một chút, ít nhất đây là chuyện có thể hoàn thành được.
Dù sao hắn không biết dạy đệ tử.
Nửa tháng trước, Sở Duyên xuyên không tới, sau khi đạt được hệ thống, cuối cùng hắn cũng tìm được người có tư chất rất kém là Diệp Lạc, nhận làm đồ đệ.
Người ở thế giới này, tư chất tu tiên đều phải xem linh căn, mỗi người đều có linh căn.
Linh căn cường đại, thì đại biểu cho tư chất tu tiên càng mạnh, tiền đồ càng rộng lớn, giống như Thiên Địa Linh Căn, Ngũ Hành Linh Căn, Phong Vũ Lôi Điện và linh căn, đều thuộc loại linh căn cường đại.
Mà linh căn nhỏ yếu, đương nhiên tư chất đại biểu càng yếu, nhỏ yếu nhất cũng là linh căn thông thường, đó là phàm linh căn, đây là mỗi người đều có được.
Diệp Lạc mà hắn thu nhận lại không giống thế.
Không có linh căn!
Ngay cả phàm linh căn phàm tục có được đều không có.
Trời sinh không có linh căn, không thể hấp thu linh khí, nói cách khác là không thể tu tiên.
Thu nhận được đệ tử này, khiến Sở Duyên vui vẻ một lúc lâu.
Ở nơi này cần hắn đi dạy ra phế vật, trực tiếp dạy ra phế vật, kéo dài một năm thì hắn sẽ thành công.
“Nhưng mà phải lừa gạt một chút, ổn định tâm tư của đệ tử này mới được.
Sở Duyên vuốt cằm suy tư.
Hắn có thể thành công tuyển đệ tử này, một là bày ra thực lực của hắn, hai là biểu lộ có năng lực chữa khỏi thiếu hụt không thể tu luyện của đệ tử này.
Lúc này mới thành công tuyển đệ tử phế vật như vậy đến dưới môn hạ.
Nếu tên đệ tử này phát hiện hắn không thể giúp đối phương giải quyết buồn rầu không thể tu luyện, chạy trốn, vậy hắn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Còn cưỡng ép tạm giam đệ tử trên núi sao?
Hắn sớm đã có ý nghĩ này, hệ thống căn bản không cho phép hắn làm như thế, như vậy tương đương không tuân theo quy định.
Cho nên hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp, kéo đệ tử này ở lại núi một năm.
Chỉ cần kéo dài đệ tử này ở lại núi một năm, sau khi kiểm tra tông môn xong, đệ tử này thích làm gì thì làm thế đó.
“Để ta cẩn thận suy nghĩ, nên kéo đệ tử này ở lại tông môn một năm kiểu gì đây.”
“Ừm, tùy tiện biên soạn mấy chuyện, khiến đệ tử này tự mình lĩnh ngộ, không lĩnh ngộ được, chỉ có thể nói ngộ tính của đệ tử này không được, không thể trách ta, dù sao ta là đại năng Nguyên Anh, nắm đấm của ta lớn, lời ta nói chính là có lý!”
Sở Duyên ngầm gật đầu, đã định ra phương án.
Cho dù thế nào, hắn cũng là một nhất tôn đại năng cảnh giới Nguyên Anh.
Đối với đệ tử chưa từng tu tiên này chính là tiền bối, chuyện hắn nói, đệ tử kia lấy cái gì nói không được?
Lấy mình không có linh căn không thể tu luyện ra để nói sao?
Buồn cười.
Tóm lại không có linh căn, lừa dối một trận sẽ xong việc.
Nếu ăn nói bậy bạ đều có thể dạy đệ tử thành tài, vậy hắn có thể nuốt luôn sơn môn này!
Sở Duyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua sơn môn cao lớn, cảm thấy buồn cười, lắc đầu.
Lòng bàn chân sinh mây, bóng người giống như hóa thành một cơn gió, đi về phía núi.