Chương 20: Đảo chiến

Chương 20: Đảo Chiến

Trong nháy mắt khi trận pháp bị phá, hai đạo độn quang lập tức từ trong bay ra ngoài. Trên không trung, Lưu Đỗ hai vị tiên trưởng phi thân tiến lên đón, nhất thời các loại pháp thuật, pháp khí đánh ra, va chạm điếc tai nhức óc, cũng may bốn người càng đánh càng xa, dần dần rời bầu trời Huyền Kỳ Đảo, để cho các đệ tử thở phào nhẹ nhõm.

Mọi người phát một tiếng quát, vọt vào trong các kiến trúc trên đảo, mỗi người tìm kiếm đối thủ, bắt đầu chém giết.

Lục Bình nguyên vốn nổi giận đùng đùng, muốn tìm tính sổ kẻ dùng pháp khí hình châu đánh lén mình. Nhưng điều khiến hắn hết nói chính là, đệ tử Huyền Linh Phái vốn ít, cộng thêm Đồng tu minh tán tu chạy trốn tới đây giỏi lắm là ba mươi người, mà Chân Linh Phái cộng thêm đệ tử trú đảo của Huyền Hoa Đảo tổng cộng có hơn bốn mươi người, Lục Bình lại có mục đích tìm người trả thù, tránh qua lần tiếp chiến ban đầu, cho nên hắn hiện đang không có đối thủ!

Nhìn chúng huynh trưởng dũng mãnh giết địch, Lục Bình đang suy nghĩ giúp vị đệ tử nào của bổn phái lấy nhiều khi ít, thì chợt nhìn thấy phía sau một tòa lầu các có một đạo nhân ảnh chợt lóe lên.

Lục Bình dĩ nhiên là không bỏ qua, nhưng vì thấy đối phương hành động bí ẩn, lập tức trong lòng chợt động, cũng không đánh động mà, lặng lẽ đi theo phía sau người kia.

Người áo đen kia hiển nhiên rất hoảng hốt. Lầu các xây ở chỗ cao quanh núi, người áo đen trực tiếp chạy về phía dưới một tòa núi xa xa. Đến gần vách núi, lại quẹo một đường cong, một khoảng trống do nhân công san phẳng dẫn tới cuối đầu là một hầm quáng, mười mấy phàm nhân là thợ đào quáng ngồi ở cửa động, hiển nhiên cũng biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra, trong thần sắc có chút lo âu, nhưng mà tu sĩ tranh đấu không hại người phàm, cho nên họ cũng không chạy loạn, chẳng qua là tĩnh tọa chờ đợi kết quả.

Người áo đen thấy những thợ đào quáng không tứ tán chạy trốn, trong lòng vui mừng, trong miệng thì hoảng hốt hỏi vội:

- Linh thạch khai thác được năm ngày qua ở nơi nào?

Một người thợ đào quáng ra vẻ đầu lĩnh vội vàng tiến lên đưa hai túi trữ vật ra. Người áo đen không kịp chờ đợi, đã đoạt lấy túi trữ vật từ trong tay đầu lĩnh, mở ra nhìn, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, xoay người rời đi.

Đợi người áo đen chuyển qua vách núi, còn đắm chìm trong niềm vui sướng và phát tài thì đột nhiên cảm giác được sát khí rúng động, một cổ hàn khí từ đỉnh đầu truyền tới, ngẩng đầu nhìn lên, một đại ấn khổng lồ đập xuống.

Gương mặt của người áo đen còn chưa kịp lộ ra vẻ tuyệt vọng thì đã bị Sơn Băng trực tiếp đập vào sâu ba thước trong đất.

Lục Bình cũng có chút bất ngờ, người này không hề có một chút phòng bị, rốt cuộc bao nhiêu linh thạch có thể để cho một tu sĩ ở trong tình cảnh nguy nan này mà mất hẳn tinh thần cảnh giác?

Lục Bình thu hồi Sơn Băng, món pháp khí này tuyệt đối là thứ tốt chuyên giết người cướp của, xem ra sau này khi mình tu vi cao lên, cũng phải thăng cấp cái pháp khí này lên để thích ứng khi cần.

Lục Bình thu hồi hai túi trữ vật cộng thêm cái của tu sĩ áo đen vào trong tay, nhìn chung quanh không người nào, nhanh chóng kiểm tra ba túi trữ vật một lần.

Trong túi của tu sĩ áo đen có một pháp khí cấp thấp hình chuỗi ngọc như ý, hơn sáu mươi khối linh thạch, hai bình đan dược Luyện khí tầng thứ chín dùng để gia tăng tu vi, còn có mấy cái ngọc giản cùng một bản đồ vẽ Huyền Kỳ Đảo cùng hải vực phụ cận, còn dư lại chính là một ít linh thảo, linh tài các loại tạp vật.

Đợi đến Lục Bình mở ra hai túi trữ vật còn lại, Lục Bình chưa kịp vui mừng thì cũng biết sự đình đã lớn rồi! Bên trong linh thạch không phải là ít mà là quá nhiều, hơn một ngàn tám trăm khối linh thạch!

Lục Bình mới vừa ở trong góc nghe rõ ràng, đây là sản lượng năm ngày, chia đều một ngày có thể đào ra hơn ba trăm khối linh thạch. Tức nơi này là một linh quáng tiểu hình!

Linh quáng đối với tu sĩ cũng giống như vàng bạc đối với người phàm!

Theo Lục Bình biết, trong tu luyện giới, trông số Linh quáng bị phát hiện ở mấy vạn năm qua thì có chín mươi lăm phần trăm đều là vị hình quáng, khoảng ba phần trăm là tiểu hình quáng, trung bình quáng, đại hình quáng thậm chí trong truyền thuyết cự hình quáng cộng lại không tới hai phần trăm, đại hình quáng chỉ phát hiện mười hai nơi, cự hình quáng chỉ có sáu chỗ.

Một tòa tiểu hình quáng cần môn phái có lão tổ Pháp tướng kỳ phái ra chân nhân Đoán đan kỳ đi đánh chết đánh sống mới chiếm được. Trung hình quáng thì chỉ có lão tổ Pháp tướng kỳ xắn tay ra trận, kết quả còn thường thường là hai hoặc là ba môn phái hợp tác khai phát, có thể độc bá một tòa trung hình quáng cũng chỉ có thể là nhất phương đại phái, giống như Huyền Linh Phái ở bắc phương hải vực vậy!

Đại hình quáng cùng cự hình quáng, Lục Bình cho tới bây giờ không nghe nói qua thuộc về người nào, hoặc là thuộc về cái địa vực nào. Linh quáng như vậy nhất định là phải hợp tác khai phát, nhưng mà có bao nhiêu môn phái tới chia xẻ cũng không biết.

Mỗi ngày sản lượng bình quân ở hai trăm linh thạch trở xuống đều là vi hình quáng, không vượt qua năm trăm viên thì thuộc về tiểu hình quáng; đi lên nữa không vượt qua một ngàn chính là trung hình quáng; về phần đại hình quáng cùng cự hình quáng sản lượng giới hạn ở nơi nào, Lục Bình cũng không biết, sợ rằng chỉ có các lão tổ tham dự chuyện lớn của môn phái mới có thể hiểu.

Lục Bình không biết tại sao linh quáng quang trọng yếu như vậy mà Huyền Linh Phái chỉ phái tu sĩ Dung huyết kỳ trấn thủ, có thể là không muốn làm người khác chú ý. Chân Linh Phái xem ra cũng không biết tin tức này, nếu không cũng sẽ không xuề xòa công kích Huyền Kỳ Đảo như vậy.

Cần biết nếu là mấy tiểu đảo thì chỉ cần chân nhân Đoán đan kỳ tự thân ra tay, sau đó chính là ngồi xuống nói chuyện phiếm, nhiều nhất cũng sẽ để cho thủ hạ Dung huyết kỳ mấy đệ tử bán mạng. Nhưng cái tiểu hình quặng quáng này có thể sẽ khiến cho hai phái hoàn toàn đánh đấu với nhau!

Lần hành động này của Chân Linh Phái bất kể mục đích ở chỗ nào, sau lưng nhất định là có chân nhân Đoán đan kỳ. Chuyện Linh quáng không thể giấu được, cũng chỉ có thể để cho bổn phái hay biết trước để chọn lựa biện pháp ứng phó, nếu không nhóm người của hắn nhất định sẽ bị chân nhân Đoán đan kỳ của Huyền Linh Phái ra tay diệt khẩu trước khi chân nhân Đoán đan kỳ của Chân Linh Phái kịp xuất thủ!

Nhưng mà linh thạch tới tay hắn cũng không thể không không nộp lên được, phải nghĩ cách thôi! Suy nghĩ ra tiên căn hậu quả, Lục Bình chuẩn bị ra một bộ lời giải thích, ẩn đi bút hoạnh tài này.

Sau đó, Lục Bình nhanh chóng xóa hết dấu vết đấu pháp, rồi làm bộ như mới vừa phát hiện nơi này, chuyển qua khúc quanh vách núi, thấy thợ đào quáng ở cửa động, mặt ra vẻ ly kỳ, hỏi:

- Di, nơi này lại còn có cả hầm quáng, xin hỏi mấy vị, nơi này sản sinh quáng gì vậy?

Chuyện còn lại đơn giản đi nhiều, trên đường trở về, Lục Bình lại đem các chỗ trú của Huyền Linh Phái trên đảo thu quát thêm một lần, rồi tiếc nuổi là những thứ này đệ tử trú đảo khẳng định trước khi Chân Linh Phái tấn công thu thập mọi thứ xong hết, không còn dư lại thứ gì.

Lục Bình chẳng qua là ở một chỗ giống như nơi dùng để luyện đan tìm được mấy chục bụi linh thảo trăm năm, suy đoán có thể trị giá trên trăm khối linh thạch, thậm chí có một bụi là linh thảo năm trăm năm cần cho luyện chế Dung huyết đan, điều này làm cho Lục Bình vô cùng hưng phấn!

Trở lại trước trận, Chân Linh Phái đã đại chiến thượng phong, Lục Bình trợ giúp mấy huynh trưởng thu thập tàn địch rồi cùng đệ tử của Chân Linh Phái nhìn xem Lưu tiên trưởng cùng Đỗ tiên trưởng liên thủ đại chiến Huyền Linh Phái Triệu Linh Kiều cùng Đồng tu minh minh chủ Trương Chí Hòa trên mặt biển phía xa.

Nhìn mọi người mặt sùng kính nhìn đại chiến trên bầu trời, Lục Bình cũng không yên lòng. Đệ tử Luyện khí kỳ không tu luyện ra thần thức, căn bản không có cách nào thu hoạch lợi ích từ việc quan sát song phương giao thủ, chẳng qua là nhìn xem náo nhiệt mà thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác, mọi người đều giống như là xem không đã ghiền.

Trong lòng của Lục Bình chợt động, đem bản đồ lấy được ở trên người của tu sĩ áo đen ra, ở một chỗ không người chú ý xem xét, vừa mới nhìn qua Lục Bình lập tức chấn động!