Chương 19: Công đảo
Mặc dù diện tích của Huyền Kỳ Đảo không phân cao thấp cùng Huyền Hoa Đảo, nhưng trên Huyền Kỳ đảo phần nhiều là ngọn núi cắm thẳng vào tận trời, vì vậy có nhiều vách đá dựng cao.
Nhìn tiểu đảo càng ngày càng gần ở trước mặt, mọi người ai cũng cảm thán về cảnh sắc tráng lệ của Huyền Kỳ Đảo, Lưu tiên trưởng chợt nhướng mày, nói:
- Bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi!
Kinh ngạc với phạm vi thần thức rộng lớn của Lưu tiên trưởng, Đỗ tiên trưởng sau đó cũng cảm giác được cái gì, nói:
- Tên Triệu Linh Kiều kia đúng là cũng cơ trí, trực tiếp trốn trong đại trận hộ đảo, trên đảo trừ người phàm ra, kẻ có tu vi cũng đều tập trung ở nơi đó, xem ra bọn họ cũng không phải hoàn toàn không chuẩn bị.
Lưu tiên trưởng cười một tiếng, nói:
- Vốn dĩ là ta cũng không tính toán có thể đánh lén, như vậy cũng tốt!
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, rồi đồng thời bay về hướng tiểu đảo, các đệ tử đi theo ở phía sau, có người mượn pháp khí bay trên không trung, có kẻ mượn Thần Hành Phù chạy vội trên mặt biển, có người dứt khoát thi triển khinh thân thuật, cùng nhau chạy về phía tiểu đảo kia.
Lục Bình vỗ một lá Thần Hành Phù lên trên người rồi chạy đi, xa xa nhìn thấy một màn sáng màu xanh nhạt giống như một cái bình gốm úp, bao phủ một mảnh kiến trúc ở bên trong đó, xem ra đó chính là đại trận hộ đảo của Huyền Kỳ Đảo rồi.
Trong khi đang đi vội, Lục Bình chợt cảm giác linh lực ở bốn phía hơi chấn động, chỉ thấy một cái búa lớn đột nhiên xuất hiện ở trên không. Cái búa này to mấy trượng, dài ba trượng, lưỡi búa có hàn quang lóe lên, chém về phía màn sáng.
Mắt thấy búa lớn sắp chém vào phía trên màn sáng, chợt từ trong trận pháp bay lên một lá cờ nhỏ màu vàng quất. Vừa lên đến không trung, lá cờ đã phồng lớn đến một trượng. Tinh kỳ lay động, phía trên mặt cờ màu vàng đột nhiên bay ra một nhóm cát vàng. Cát vàng cuồn cuộn không ngừng cọ rửa búa lớn, khiến cho tốc độ chém xuống của búa lớn bị giảm sút, đồng thời cố gắng đẩy búa lớn ra bên ngoài phạm vi trận pháp.
Chẳng qua là cái búa lớn này mượn thế mà tới, uy lực cực lớn. Không đợi lá cờ nhỏ màu vàng đẩy búa lớn ra, búa lớn đã chém lên màn sáng màu xanh nhạt. Màn sáng hơi lay động. Cái này là bởi vì uy lực của búa lớn bị giảm sút không ít, bị cát vàng ngăn cản nên không bổ trúng trung tâm trận pháp.
Lúc này, một thanh phi kiếm cũng bị tế lên. Trong chốc lát, thanh kiếm này đã xuất hiện ở phía trên trận pháp. Phía trên màn sáng đột nhiên có một thanh thiết tán bay ra, chỉ nghe ‘Đinh’ một tiếng thật lớn, lỗ tai Lục Bình bị chấn đến tê dại. Bề mặt của cây tán có tia lửa bắn ra, phi kiếm mất lực quay trở lại.
Lần này Lục Bình thấy rõ ràng là Đỗ tiên trưởng ra ở tay. Như vậy búa lớn chính là pháp khí của Lưu tiên trưởng. Trong trận pháp, người ứng đối cũng thích đáng, xem ra bên trong cũng có ít nhất hai vị tu sĩ Dung huyết kỳ.
Lúc này, các đệ tử của Chân Linh biệt viện cũng đã chạy tới. Không cần tiên trưởng phân phó, bọn họ rối rít tế lên pháp khí, pháp binh, phù lục của mình nhanh chóng đánh tới trận pháp.
Trong trận pháp cũng có nhiều loại vũ khí bay ra, tiến hành ngăn cản. Nhưng do trận pháp nà có diện tích khổng lồ, làm sao có thể chú ý bảo vệ hết mọi mặt, nên vẫn có không ít pháp khí nện lên trên màn sáng. Màu sắc của màn sáng cũng từ từ bắt đầu chuyển nhạt.
Chỉ nghe trong trận pháp có một tiếng nói vang lên:
- Đỗ Tử Siêu, người vô cớ tới tấn công Huyền Kỳ Đảo ta, muốn khơi mào cho hai phái đại chiến phải không?
Đỗ tiên trưởng ‘Ha ha’ cười hai tiếng, nói:
- Triệu Linh Kiều, Đồng tu minh làm hại đệ tử của Chân Linh Phái ta, ngươi lại dám tự ý chứa chấp, chẳng lẽ đây là ý của Huyền Linh Phái sao?
Ngay sau đó, một thanh âm tráng kiện từ trong trận pháp truyền tới:
- Chân Linh Phái các ngươi ngậm máu phun người, Đồng tu minh ta chẳng qua là mười mấy tán tu mà thôi, làm sao dám đi vuốt râu cọp của Chân Linh Phái ngươi. Thật là muốn cho thêm tội còn thiếu gì cách!
Chỉ nghe một tiếng cười lạnh truyền tới, Lưu tiên trưởng không nhanh không chậm nói:
- Chuyện cười, bổn phái có chứng cớ xác thật vậy mà ngươi vẫn còn chống chế sa? Ngươi chính là Đồng tu minh lão đại Trương Chí Hòa đúng không? Hôm nay để cho ngươi biết uy nghiêm của Chân Linh Phái ta ở chỗ nào! Triệu Linh Kiều ngươi nếu cố ý che chở người bổn phái truy nã, cũng chớ có trách ta không nể mặt, ngày sau tự có trưởng bối của bổn phái nói chuyện cùng Huyền Linh Phái ngươi!
Trong lúc đang nói, động tác trong tay cũng không hề chậm lại, búa lớn liên tiếp đánh ra ba lần, hai lần đều đánh trúng vào màn sáng.
Triệu Linh Kiều biết Đồng tu minh là do Huyền Linh Phái đuối lý, nhưng Chân Linh Phái cũng là mượn cớ phát huy. Chuyện hôm nay chỉ sợ là khó có thể an lành được. Cho nên hắn cũng không giải thích cùng Chân Linh Phái nữa, chỉ lo phân phó đệ tử thủ đảo chống đở Chân Linh Phái công kích.
Lục Bình sử dụng là thanh phi kiếm lần trước ở cuộc chiến trong rừng cây tịch thu được. Phi kiểm tránh thoát một thanh pháp khí ngăn chặn, thuận thể đánh bay một thanh pháp binh thượng phẩm, sau đó đánh vào màn sáng. Mũi kiếm đâm vào ba tấc liền bị bắn ngược trở lại. Nếu so với hai vị tiên trưởng Lĩnh đội trong lúc giở tay nhấc chân đã đem màn sáng đánh lảo đảo lắc lư, rõ ràng chênh lệch một trời một vực.
Dung huyết kỳ so với Luyện khí kỳ cao hơn nhiều như thế. Vậy những chân nhân Đoán đan kỳ kia giao thủ sẽ gây nên tình cảnh như thế nào? Trong đầu Lục Bình không khỏi xuất hiện ý nghĩ kỳ quái, về phần lão tổ Pháp tướng kỳ, Lục Bình còn không có đầu óc nghĩ tới.
Đang lúc trong đầu Lục Bình có ý nghĩ kỳ quái, chỉ nghe trong trận pháp của Huyền Linh Phái, Triệu Linh Kiểu quát một tiếng. Pháp binh trong trận đang không ngừng ngăn cản pháp khí, đột nhiên đổi hướng, không dây dưa với Chân Linh Phái công kích nữa, mà là công kích về phía đệ tử của Chân Linh Phái.
Lần này chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, rất nhiều đệ tử bị bất ngờ, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, mấy tên đệ tử ngăn cản không kịp bị thương. Lục Bình thậm chí còn nhìn thấy hai đệ tử trú đảo đi theo Đỗ tiên trưởng ngã xuống đất, mắt thấy là không sống được.
Lục Bình cũng sợ hết hồn. Hắn tuy rằng có chút bảo lưu, nhưng dù sao căn cơ thâm hậu, một thanh phi kiếm điều khiến thuần thục, tốc độ công kích nếu so với cùng cấp tu sĩ thì mau hơn rất nhiều, chính là tu sĩ tầng thứ chín cũng chỉ như thế, cho nên mới tránh được pháp khí công về hướng mình.
Sau lần nghịch tập này, Lục Bình cũng bị người chú ý đến, lập tức có hai món pháp khí đánh tới Lục Bình, cũng may Lục Bình phản ứng kịp thời. Hắn hú lên một tiếng, phi kiếm trong tay múa tít, gạt một thanh pháp khí hình roi ra, đồng thời lấy pháp khí gương đồng từ trong túi trữ vật ra, tùy thời đợi lệnh tế lên, chặn lại một viên pháp khí hình châu đánh lén.
Phương thức công kích của Huyền Linh Phái biến chuyển, mang đến cho Chân Linh Phái không ít phiền toái. Cũng may Chân Linh Phái chiếm cứ ưu thế nhiều người, cho dù Huyền Linh Phái chiếm cứ địa lợi, cũng chỉ có thể bị đàn áp, trận pháp bị phá chẳng qua là vấn đề thời gian. Huyền Linh Phái chỉ hy vọng bằng vào ưu thế của trận pháp, tiêu hao đại lượng pháp lực của đệ tử Chân Linh Phái, để xoay chuyển chút yếu thế.
Các đệ tử của Chân Linh Phái vốn là còn cất giữ thực lực, nhưng Huyền Linh Phái nghịch tập chọc giận các đệ tử, trong lúc nhất thời mọi người thủ đoạn ra hết. Lục Bình cũng ném ra một loạt phù lục mà bình thường hắn luyện tay tích lũy được, trong lúc nhất thời hóa thành các loại hóa cầu, phong nhận, kim kiếm, cự mộc, tảng đá lớn nện trên màn sáng. Trong đó còn có hai tờ thượng phẩm Băng Đao Phù, trong lúc nhất thời khiến cho chung quanh tu sĩ rối rít ghé mắt nhìn qua!
Danh tiếng hơi lớn rồi, xung động là ma quỷ! Lục Bình thầm mắng một tiếng.
Trận pháp càng ngày càng nhạt, cơ hồ đã sắp thành trong suốt. Rốt cục dưới công kích của búa lớn, màn sáng lung lay một cái rồi giống như là bong bóng, Ba một tiếng, phá!
Lục Bình nhanh chóng sửa sang lại đồ vật trên người, thời điểm đánh sáp lá cà đã đến!