Chương 16: Liệp sát

Chương 16: Liệp sát

Trên đường trở về biệt viện, Lục Bình phải vượt qua một rừng cây. Sau khi Lục Bình tiến vào, hắn liền lấy một lá phù lục ở trong túi trữ vật ra, vỗ lên trên người mình. Sau đó,

thân ảnh của Lục Bình hơi mơ hồ rồi sau chớp mắt đã không thấy óng dáng.

Ấn thân phù là một loại phù lục mà Luyện khí kỳ có thể luyện chế. Ẩn thân phù đơn giản nhất chỉ có thể che giấu thân hình. Nếu là tu sĩ Dung huyết kỳ ở chỗ này, trong chớp mắt là có thể phát hiện Lục Bình. Nếu là tu sĩ Luyện khí kỳ có kinh nghiệm, cũng có thể thông qua dấu vết tìm được tung tích Lục Bình.

Chỉ chốc lát, chợt thấy thân ảnh hai tu sĩ dựa vào núi đá cây cối che chắn len lỏi tới, thân hình ẩn núp nghiêm cẩn, tốc độ cũng cực nhanh, trong nháy mắt đã đến chỗ rừng cây nơi Lục Bình ẩn nấp.

Hai người dừng lại, một người trong đó chính là đại hán mà Lục Bình mới vừa nhìn thấy ở trong phường thị, tên còn lại thân hình thon gầy giống như là cây trúc.

Tu sĩ cao gầy nhìn chung quanh một chút nói:

- Người đi tới đây, dấu vết đã không thấy tăm hơi. Xem ra hắn đã phát hiện chúng ta, lúc đi đã xóa sạch dấu vết lưu lại.

Đại hán kia hung hãn nói:

- Tuổi không lớn lắm nhưng lại rất cơ trí. Ta thăm dò qua rồi, tiểu tử này ở trong phường thị rất có danh tiếng, năng lực chế tác phù lục rất cao. Vốn định bắt giữ tiểu tử này chế phù lục cho mọi người, thuận tiện ép hỏi tình huống của Chân Linh Phái một chút, không ngờ để cho hắn chạy thoát.

Tu sĩ cao gầy nhíu mày một cái, không vui nói:

- Những lời như thế không nên nói lung tung, chúng ta chẳng qua là bị người thuê dò xét thôi, lần này nếu không phải là cần một người tinh thông chế phù, làm sao lại hạ thủ với đệ tử của Chân Linh Phái, Chân Linh Phái há là thứ Đồng tu minh chúng ta chọc nổi sao?

Đại hán kia nghe vậy ngượng ngùng cười một tiếng, không nói thêm gì nữa. Tu sĩ cao gầy nhìn kỹ dấu vết chung quanh, không xác định nói:

- Có lẽ người này cũng không có rời đi, chẳng qua là dùng ẩn thân phù giấu ở trong rừng cây này thôi.

Đại hán kia xem thường nói:

- Coi như là ở bên cạnh đây thì đã sao, tiểu tử kia chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện khí tầng thứ tám mà thôi. Trông tuổi thì có lẽ hắn cũng chỉ mới tu luyện có mấy năm. Làm sao dám ra tay với hai người chúng ta? Phải biết chúng ta một người là tầng thứ tám, một người là tầng thứ chín, hơn nữa lại là những kẻ thường ở bên bờ sinh tử nữa.

Đại hán kia vừa mới dứt lời chợt cảm giác được sau lưng có linh khí dao động, kinh hãi quay đầu nhìn, chỉ thấy một cái đại ấn xoay tròn bay tới ở trên không trung, hóa thành mấy trượng, nhanh chóng đập tới đại hán kia, đáy ấn có khắc hai chữ to, chính là Sơn Băng !

Tu sĩ cao gầy thầm quát một tiếng ‘Không xong’, sau đó hắn nhanh chóng đánh ra một lá phù lục thượng phẩm, công kích về phía Lục Bình vừa lộ ra thân hình. Trong tay hắn bấm một đạo pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm, chính là một đạo Bạo viêm thuật súc thế chờ đánh. Đồng thời một thanh pháp khí phi kiếm từ trong túi trữ vật bay ra, pháp lực cuồn cuộn không ngừng rót vào trong phi kiếm, mũi kiếm chỉ hướng Lục Bình, giống như là muốn một kích đánh chết Lục Bình vậy, chính là phương pháp vây Ngụy cứu Triệu.

Trên người của Lục Bình có hồng quang chợt lóe, một đạo huyết phù cực phẩm hóa thành Kim cương thuẫn, bảo hộ ở trước người Lục Bình, đồng thời một đạo phù lục cực phẩm hóa thành ba đạo lợi kiếm đánh tới đại hán kia.

Lục Bình quyết định chủ ý giết chết một người trước!

Đại hán kia không hổ là người hàng năm lăn lộn ở bên bờ sinh tử, trong lúc khinh thường đột nhiên gặp tập kích, vẫn kịp tế ra một món pháp khí hình cái bình, từ trong đó phun ra một cơn sóng lớn, hướng Sơn Băng vọt tới.

Chẳng qua là hữu tâm gặp vô tâm, Sơn Băng như cũ xông phá sóng lớn, ‘Canh’ một tiếng vang thật lớn, pháp khí hình bình bị đánh bay đi. đại hán kia bị ảnh hưởng, phun ra một ngụm máu tươi, vừa chiến đấu hắn đã bị trọng thương.

Ba đạo lợi kiếm phá không bay tới, đại hán kia cũng không kịp để ý pháp lực trong cơ thể đang rối loạn, lấy ra một lá phù lục thượng phẩm, vỗ lên trên người mình. Phù lục hóa thành một đạo tường gỗ ngăn ở trước người, đồng thời hắn lại lấy ra một cây pháp binh hình côn, còn chưa kịp thi triển thì đã thấy tường gỗ trước mặt bị lợi kiếm đâm thủng.

Ba đạo lợi kiếm dư thế không kiệt, trực tiếp đâm tới trên người đại hán kia. Gương mặt của đại hán kia nhất thời tái đi, hắn kêu lên:

- Huyết phù cực phẩm!

Trường côn quơ múa đánh nát hai đạo lợi kiếm, nhưng mà đạo thứ ba trong ánh mắt kinh hãi của đại hán kia đã đâm thủng trái tim của hắn.

Tu sĩ cao gầy thấy Lục Bình không để ý thế công của y, vẫn như cũ công hướng đại hán kia, liền có cảm giác không ổn. Nhưng hắn đang ở thế tên đã lắp vào cung, không cho phép suy nghĩ nhiều, Bạo viêm thuật trong tay hóa thành một hỏa cầu bay về phía Lục Bình. Nhưng vào thời điểm đó, tiếng hô cầu cứu của đại hán đã truyền tới, tu sĩ cao gầy trong lòng trầm xuống, nhưng pháp khí phi kiếm trong tay vẫn còn theo sát phía sau, đánh tới Lục Bình.

Quả nhiên, phù lục cực phẩm biến thành Kim cương thuẫn trên người Lục Bình sau khi bị tu sĩ cao gầy đánh một kích bằng phù lục thượng phẩm, lại bị một đạo Thuật cảnh Bạo viêm thuật đánh tới, lúc này mới tiêu tán ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy một mặt gương đồng có kích cỡ vài thước chặn lại pháp khí phi kiếm vừa bay tới.

Chẳng qua là trong nháy mắt, đại hán kia đã bỏ mạng, Lục Bình đối đầu trực diện cùng tu sĩ cao gầy, thân phận thợ săn cùng con mồi đã biến đổi.

Tu sĩ cao gầy hung tợn nhìn chằm chằm Lục Bình, hận không thể nuốt sống ăn thịt hắn, nói:

- Còn nhỏ tuổi, tính toán thật chặt chẽ. Lòng dạ thật là độc ác!

Lục Bình thản nhiên, cười cười nói:

- Nếu không phải là như vậy, tại hạ chẳng phải là biến thành vị nằm trên đất kia rồi sao?

- Hảo, hảo!

Trong lòng tu sĩ cao gầy hơi rúng động, dù sao nơi này cũng thuộc về Chân Linh Phái, thực lực của đối phương lại không kém, lập tức sát ý dần lui, thối ý liền sinh, vì vậy nói:

- Thủ đoạn của các hạ ta đã lãnh giáo, Đồng tu minh tất có báo đáp!

Dứt lời, rút người ra định chạy đi.

- Muốn đi, sao dễ dàng như vậy!?

Lục Bình một tiếng quát ngắn, pháp binh trong tay liền đánh tới tu sĩ cao gầy.

Tu sĩ cao gầy cũng không yếu thế, vung vẩy pháp binh ngăn cản Lục Bình công kích, đồng thời mắng:

- Tiểu tử, đừng nói người chỉ là Luyện khí tầng thứ tám, coi như ngươi có hai món pháp khí, lão tử muốn đi, ngươi cũng không ngăn được!

Lục Bình cũng không đáp lời, trực tiếp tế xuất Sơn Băng, đập tới tu sĩ cao gầy.

Tu sĩ cao gầy thầm mắng một tiếng, pháp khí phi kiếm cũng bay đến không trung, ngăn cản Sơn Băng.

Sơn Băng thế lớn lực trầm nhưng lại rất phí pháp lực; phi kiếm mặc dù không thể so với Sơn Băng, nhưng thắng ở linh hoạt, hơn nữa tu sĩ cao gầy có tu vi Luyện khí tầng thứ chín, nên miễn cưỡng ngăn cản được Sơn Băng của Lục Bình.

Hai người đấu một trận, tu sĩ cao gầy đã quyết định rút đi, chưa nói cái tên tiểu tử của Chân Linh Phái này có pháp lực hùng hậu, chỉ mới tầng thứ tám đã có thể liều hao tổn pháp lực cùng người có tu vi tầng thứ chín như mình, hơn nữa vị trí hai người đấu pháp dù sao ở phụ cận Chân Linh Phái, không chừng lát nữa lại có một tu sĩ nào đó của Chân Linh Phái đi ngang qua, lúc đó hắn sẽ phải xong đời.

Tu sĩ cao gầy càng nghĩ thì thối ý trong lòng càng lớn, mấy lần muốn rút đi, không ngờ Lục Bình cứ liều chết dây dưa bám riết, giống như đoán chắc ý tưởng của tu sĩ cao gầy vậy, cũng ở là đang chờ tu sĩ của Chân Linh Phái đi ngang qua.

Xem ra muốn thoải mái rút lui là không thể nào, tu sĩ cao gầy ngược lại cũng quyết tuyệt. Sau khi quyết định chủ ý, trong túi trữ vật của hắn liên tiếp bay ra mấy chục tờ phù lục, thượng trung hạ phẩm đều có, những phù lục này lập tức đánh về phía Lục Bình khiến Lục Bình luống cuống tay chân, liên tiếp bổ sung hai đạo Huyết phù lục cực phẩm bảo hộ bản thân rồi lại liên tục tránh né, bấy giờ mới miễn cưỡng chặn lại thế công của tu sĩ cao gầy.

Lục Bình ngẩng đầu nhìn lên, tu sĩ cao gầy đã thật nhanh lui về phía lúc nãy đi đến, Lục Bình hất tay một lá phù lục cực phẩm hóa thành một đám châm nhỏ như lông trâu bay theo tu sĩ cao gầy.

Tu sĩ cao gầy trở tay hất ra một đạo pháp thuật ngăn cản, người cũng không dừng lại, coi như là bị thương cũng muốn rời khỏi nơi này.

Mấy cây châm không bị pháp thuật ngăn trở đâm ở trên lưng của tu sĩ cao gầy. Tu sĩ cao gầy hự lên một tiếng, chân lảo đảo một cái, ngay sau đó càng nhanh chân hơn chạy như bay về trước.

Lục Bình nhìn tu sĩ cao gầy càng chạy càng xa, thầm hừ một tiếng:

- Chạy sao?

Dưới chân đột nhiên hiện ra một con thuyền nhỏ, chính là pháp khí phi độn Lục Bình ở trong kỳ tỷ thí đạt được. Pháp lực của hắn ngầm truyền vào. Thuyền nhỏ chợt lóe bạch quang rồi nhanh chóng bay đi. Chỉ trong chốc lát, thuyền nhỏ đã đuổi kịp tu sĩ cao gầy.

Tu sĩ cao gầy đang âm thầm nguyền rủa Lục Bình, đột nhiên cảm thấy sau ót có gió lạnh ập tới, quay đầu nhìn lại, một quả đại ấn xoay tròn, đập xuống đầu hắn.