Chương 15: Chuyên chức

Chương 15: Chuyên chức

Đệ tử cấp ba rất ít khi ở biệt viện tu luyện. Đại đa số đều phải đi ra ngoài du lịch, tăng trưởng kiến thức, tìm kiếm cơ duyên, hoàn thành nhiệm vụ của tông môn vân vân.

Cho dù là đệ tử không đạt tới Luyện khí tầng thứ tám, tu luyện một năm sau cũng phải nhận lấy nhiệm vụ của tông môn, kiếm điểm cống hiến, vì con đường tu hành sau này của mình mà tính toán. Đây cũng là lý do tại sao biệt viện trừ dịp tỷ thí cuối năm ra, rất ít khi nhìn thấy Đệ tử cấp ba.

Chân Linh Phái truyền thừa đã lâu, biết rõ đạo lý hoa trong nhà kính không tươi như hoa dại ngoài đồng, cho các đệ tử tự do cùng không gian, để cho chính bọn họ đi giành giật, giữa sóng lớn đào sa. Cuối cùng thì tông môn truyền thừa cũng phải dựa vào tinh anh mới được.

Lục Bình sau khi được Lưu tiên trưởng nhắc nhở. Nửa năm qua trừ khắc khổ tu luyện, hắn đều một mực chuẩn bị cho việc ra ngoài du lịch.

Sau khi tu vi đạt tới tầng thứ tám, tài nghệ luyện chế phù lục của Lục Bình lại có tăng trưởng. Bây giờ khi hắn chế phù, rất ít khi xuất hiện phù lục hạ phẩm, hơn phân nửa đều là phù lục trung, thượng phẩm, phù lục cực phẩm cũng cách ba bốn lần chế được một lá, bây giờ Lục Bình dùng máu của mình chế ra huyết phù để trừ bị đều dùng phù lục cực phẩm.

Nói đến lần trước tỷ thí, Lục Bình một mực kiên trì không sử dụng mấy tờ phù lục cực phẩm có hạn này cũng là vì hắn muốn để lại một lá bài tẩy. Dù sao phù lục cực phẩm vừa đánh ra, bí mật về tài chế phù với tiêu chuẩn cao siêu của hắn liền khó giữ vững. Uy lực của Huyết phù cực phẩm cơ hồ có thể so sánh với pháp thuật bình thường ở Dung huyết sơ kỳ, khó bảo toàn sẽ có người sẽ hướng đường tu hành của Lục Bình về việc chuyên môn luyện chế phù lục. Chí của hắn không ở chỗ này.

Đây cũng bởi vì Lục Bình không tham gia tranh tài lên cấp tám cường, nếu không lá bài tẩy này cũng chưa chắc bảo toàn được. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, phần thưởng khi vào được bát cường là một viên Dung huyết đan, lá bài tẩy này vì Dung huyết đan mà lộ ra thì cũng được. Chẳng qua sự thật là như vậy, Lục Bình cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình mà thôi.

Dung huyết đan, Lục Bình một mực cảnh cảnh mong chờ!

Năng lực luyện chế phù lục gia tăng, vốn ý nghĩa Lục Bình sẽ có thêm một số lượng lớn linh thạch. Nhưng bởi vì đan dược dùng cho tu luyện phải đổi thành Tinh Huyết Đan có hiệu quả tốt hơn, giá cả tự nhiên cũng đắt hơn. Tuy có phần thưởng từ tỷ thí, hơn nữa phúc lợi khi đột phá Luyện khí tầng thứ tám cũng gia tăng, nhưng mà linh thạch trong túi trữ vật của Lục Bình cũng chỉ tăng trưởng một số lượng rất ít mà thôi.

Tu vi tăng trưởng coi như đáng mừng, trong thời gian nửa năm, tu vi của Lục Bình có thể nói là vững chắc tăng trưởng. Nhưng khi ở Luyện khí tầng thứ bảy, tốc độ tu luyện đã chậm như vậy có thể tưởng tượng khi ở Luyện khí tầng thứ tám tốc độ tiến bộ là như thế nào. Muốn trong thời gian ngắn tiến vào tầng thứ chín là chuyện không thể nào, cho dù Lục Bình ở Luyện khí tầng thứ sáu tích lũy cực kỳ hùng hậu.

Ngày hôm đó lại là cuối tháng gặp dịp phường thị đại tập, Lục Bình mang mặt nạ, ở trong phường thị bày một quầy hàng nhỏ để bán phù lục. Bây giờ Lục Bình phù lục ở phường thị cũng có chút danh tiếng. Nửa năm gần đây, Lục Bình bắt đầu trừ bị phù lục cực phẩm để mình sử dụng, trên quầy hàng, số lượng phù lục thượng phẩm có gia tăng, hấp dẫn ngày càng nhiều tu sĩ tìm đến mua. Thường thường là Lục Bình mới vừa mang lên, liền bị mua sạch không còn cái nào.

Quả nhiên, Lục Bình mới vừa bày hàng ra đã bị nhóm hai nhóm ba tu sĩ vây quanh mua.

Lúc này từ mặt động của phường thị có một đại hán chừng ba mươi tuổi trực tiếp đi tới trước mặt Lục Bình. Khi vừa tới trước quầy hàng, đại hán ngồi xổm xuống cầm mấy tờ phù lục thượng phẩm nhìn một chút, nói:

- Huynh đệ thật là có tài, tiêu chuẩn chế phù thật cao!

Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn qua Lục Bình, cũng không nói mình có mua hay là không.

Lục Bình nhìn đối phương, hắn cũng không phủ nhận phù lục là mình làm. Mỗi tháng hắn đều tới đây bán hàng, những chuyện này không gạt được người có lòng để ý. Hắn lập tức bình tĩnh nói:

- Đạo hữu khen quá rồi, xin hỏi đạo hữu có phải muốn mua phù lục hay không?

Đại hán ‘Hắc hắc’ cười một tiếng, nói:

- Huynh đệ thương lượng một chút nào, ta muốn mua toàn bộ phù lục của ngươi, ngươi xem như thế nào?

Lục Bình sửng sốt, nói:

- Tự nhiên có thể, những thứ phù lục này tổng cộng là ...

Đại hán thấy Lục Bình không để ý tới ngụ ý của mình, vội vàng nói:

- Là tại hạ không nói rõ ràng, ý của tại hạ là muốn mời huynh đệ làm chuyên chức chế phù sư của Đồng tu minh, huynh đệ sau này phù lục làm ra Đồng tu minh toàn bao hết, không trả ít đi cho huynh đệ chút linh thạch nào, người xem coi thế nào?

Lục Bình không nghĩ tới mình sẽ gặp chuyện này, Chân Linh Phái truyền thừa đã lâu, thực lực khổng lồ, ở phường thị chung quanh là nơi tu tập các loại tán tu. Những tán tu này ngư long hỗn tạp, có tốt có xấu, lập bang kết phái. Lục Bình trước cũng không phải là không tận mắt nhìn thấy chuyện như vậy, nhưng chính bản thân hắn ngược lại là lần đầu tiên gặp phải.

Chẳng qua là cái chức chuyên chức chế phù sư này nếu là gặp gỡ đoàn thể hành động hơi đoan chánh ngược lại cũng rất được tôn kính, thu nhập không ít. Nhưng nếu là gặp gỡ một nhóm người lòng mang ác niệm, hắn một khi tiến vào sẽ bị bọn chúng khống chế, nhẹ thì thành tu sĩ chuyên chế phù đầy tớ của bọn họ, nặng thì bị giết người cướp bóc, cướp đoạt bí quyết chế phù vân vân.

Lục Bình là đệ tử rất có tiền đồ của Chân Linh Biệt Viện, tự nhiên còn không có ý niệm làm tán tu, lập tức cự tuyệt nói:

- Vị đạo hữu này, thật không phải, tại hạ không có ý gia nhập quý minh.

Đại hán mặt liền biến sắc, nói:

- Thế nào, đạo hữu xem thường Đồng tu minh ta sao? Đồng tu minh có mười tám người, tất cả đều có tu vi từ Luyện khí tầng thứ tám trở lên, minh chủ càng là cao thủ Dung huyết kỳ.

Trong lời nói đã có ý uy hiếp.

Lục Bình ngay cả Đoán đan kỳ chân nhân đều đã nhìn qua, làm sao còn để ý những thứ này, lập tức giọng nói cứng rắn:

- Bây giờ thật xin lỗi, tại hạ là đệ tử của Chân Linh Phái, không muốn gia nhập quý minh.

Lục Bình cũng không muốn rước phiền toái, chỉ đành lấy danh tiếng của Chân Linh Phái ra, ý đồ để cho đại hán biết khó mà lui.

Quả nhiên, đại hán vừa nghe Lục Bình là đệ tử của Chân Linh Phái, vẻ dữ tợn ở trên mặt nhất thời cứng đờ, ngượng ngùng nói:

- Thì ra là đệ tử của đại phái, tự nhiên coi thường tiểu minh của tán tu bọn ta, vậy xin cáo từ.

Nói xong, hắn lập tức xoay người rời đi.

Lục Bình cũng không thèm để ý, tiếp tục đem phù lục còn dư lại bán xong, sau đó đổi linh thạch thành đan dược cùng một ít đồ dùng cho việc tu luyện, thuận tiện đi dạo quanh phường thị một chút, mua một ít tạp vật.

Gần đây đệ tử Luyện khí hậu kỳ của biệt viện chuẩn bị cử hành một cuộc trao đổi phạm vi nhỏ. Lục Bình gần đây danh tiếng tăng nhiều cho nên cũng nằm trong nhóm được mời. Lục Bình cũng rất có hứng thú đối với loại hình giao dịch này, liền đáp ứng. Gần đây hắn một mực tích trữ linh thạch, để ngừa khi gặp phải những thứ mình thích mà trong túi ngượng ngùng, mặc dù đối với việc mình gặp phải thứ động tâm, Lục Bình cũng không có quá nhiều hy vọng.

Mặc dù đại hán kia đã rời đi nhưng mà Lục Bình vẫn muốn phòng hờ một chút, cho nên vừa bán hàng hắn cũng hỏi thăm tu sĩ chung quanh về tình huống của Đồng tu minh. Dù sao lúc ấy đại hán kia của Đồng tu minh đã trực tiếp bước tới gặp Lục Bình, hiển nhiên là Đồng tu minh đã điều tra về Lục Bình.

Đối với điều này những người khác đều làm như không nghe thấy. Phải một lúc sau, hắn mới hỏi thăm được một chút thông tin từ trong miệng một tu sĩ.

Cái gọi là Đồng tu minh, thực ra là một nhóm người mới đến phụ cận phường thị Chân Linh Phái, nghe nói nhóm tu sĩ này có tu vi cao thâm, hảo dũng đấu ngoan, lấy săn giết yêu thú, thám hiểm hoán đổi lấy tài nguyên tu luyện. Vừa đến họ đã giao hảo đệ tử ngoại môn của Chân Linh Phái, nhanh chóng tìm được chỗ đứng ở trong nhóm tán tu quanh Chân Linh Phái.

Ở trong phường thị di chuyển một vòng, không phát hiện ra cái gì cần thiết, Lục Bình liền rời khỏi phường thị, trở về biệt viện.

Tuy nói bây giờ Lục Bình đã có pháp khí phi độn, chẳng qua là vật kia tiêu hao linh lực quá nhiều, Lục Bình còn không chuẩn bị bay khắp nơi, khoe khoang, tự nhiên chỉ có thể dùng khinh thân thuật chạy về hướng biệt viện.