Chương 13: Phần thưởng
Ở nơi cư trú của Đệ tử cấp hai thuộc phân đội thứ bảy tại Chân Linh Biệt Viện, trong căn phòng của Lục Bình, ở trong bóng tối, một đôi mắt đột nhiên mở ra. Lục Bình đưa ngón tay ra. Một ngọn lửa thoáng hiện, bùng lên trên một ngọn đèn. Căn phòng đen tối chợt bừng sáng.
Phòng không lớn, chỉ dài rộng khoảng một trượng, bên trong nhà bài trí cực kỳ đơn sơ, chỉ có mấy món vật phẩm cần phải có cho cuộc sống, có thể thấy được Lục Bình hàng ngày thường lấy khổ tu làm chủ.
Khoảng cách từ kỳ tỷ thí đến giờ đã nửa tháng trôi qua, Lục Bình rốt cục cũng hoàn toàn củng cố xong tu vi ở Luyện khí tầng thứ tám. Hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong lúc tỷ thí, Lục Bình đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi.
Hôm đó, Lục Bình may mắn ở thời khắc tối hậu đột phá tu vi, ngăn cản đòn công kích của Lãnh Thiến, không kịp chờ đợi tế khởi pháp khí Sơn Băng, rồi dùng mấy tờ huyết phù thượng phẩm phối hợp, cuối cùng đánh bại Lãnh Thiến.
Nhưng, linh lực mà Lục Bình mới vừa tích lũy được cũng tiêu hao hầu như không còn, vốn là đột phá tu vi. Bởi vì không có linh lực dẫn dắt, tu vi cũng như căn lầu không được xây dựng chắc chắn, lập tức đối mặt với nguy cơ đổ sụp. Một khi tu vi bị phá hỏng, Lục Bình nhẹ thì lần nữa rơi trở về Luyện khí tầng thứ bảy, nặng thì người bị thương nặng, mấy năm cũng không khỏi bệnh.
Đây chính nguyên nhân vì sao Lục Bình vừa phát ra một kích tối hậu, ngay cả kết quả cũng không nhìn, liền ngôi sụp dưới đất, liều mạng vận chuyển pháp quyết.
Cũng may còn không quá muộn, Lưu tiên trưởng lại lấy ra một viên đan dược cực phẩm là Phục Nguyên đan trân quý cho hắn uống, lúc này hắn mới tránh khỏi tình huống tu vi hỏng mất. Chẳng qua là ngày hôm sau trận tỷ thí trên Trung ương lôi đài Lục Bình không thể tham gia nữa, chỉ có thể bỏ cuộc.
Tiếp theo suốt nửa tháng, Lục Bình ở chỗ ở của mình bắt đầu bế quan, khôi phục thương thế, không ngừng củng cố tu vi.
Lục Bình rất sợ lần này đột phá sẽ lưu lại ám thương gì đó, ảnh hưởng đến việc đề cao tu vi sau này. Hắn cẩn thận dùng pháp lực đem kinh mạch trong cơ thể đả thông xem xét từng chút một, không ngừng xác định mình không bị ảnh hưởng gì mới chịu thôi
.
Nửa tháng đi qua, Lục Bình xuất quan, tu vi chẳng những đã được củng cố, cơ sở cũng lần nữa vững chắc hơn.
Mặc dù lần này Lục Bình dừng bước ở vòng mười sáu cường, trong lòng rất tiếc nuối, nhưng mà nghĩ lại, vốn dĩ là ngay cả một cửa ải Lãnh Thiến kia mình cũng không qua được, bây giờ có thể lấy được phần thưởng của mười sáu cường, đã là thành quả quá lớn rồi.
Nhớ tới phần thưởng, trong lòng Lục Bình cũng thấy kích động, từ trên hông lấy xuống một cái túi vải tinh xảo màu xanh da trời. Đây chính là túi trữ vật rồi. Trong khi tỷ thí cùng Lý Thăng và Lãnh Thiên, Lục Bình đã thấy qua trên người họ.
Bên trong túi vải nho nhỏ này có một không gian, có thể bỏ vào đại lượng đồ đạc, hơn nữa lấy ra dùng cũng tiện lợi. Lục Bình đã mong ước có nó từ lâu, vốn muốn tỷ thí xong dù gì cũng phải đi phường thị mua một cái. Không ngờ lần này phần thưởng của kỳ tỷ thí đều dùng một túi trữ vật nhỏ phụ tặng theo.
Lần này lại tiết kiệm một khoản linh thạch.
Lục Bình đem linh lực rót vào trong túi trữ vật. Túi trữ vật chỉ cần truyền vào linh lực liền có thể sử dụng. Dĩ nhiên, nếu là đến Dung huyết kỳ, còn có thể vận dụng thần thức ở túi trữ vật khắc vẽ trận pháp, từ đó túi trữ vật chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng. Bây giờ Lục Bình chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất sử dụng túi trữ vật.
‘Hoa lạp lạp’. Toàn bộ phần thưởng bị Lục Bình đổ ra trước người.
Đệ tử Luyện khí hậu kỳ tham gia tỷ thí được cấp hai mươi khối linh thạch. Tiến vào vòng sáu mươi bốn cường phần thưởng là bốn mươi khối linh thạch, vòng ba mươi hai cường phần thưởng hai mươi viên đan dược. Lục Bình sau khi tiến vào Luyện khí tầng thứ tám, hiệu quả của Tịnh huyết đan trước nay thường dùng không còn quá rõ ràng nữa, vừa khéo phải đổi thành Tinh huyết đan ẩn chứa nhiều linh lực hơn, thích hợp hơn cho tu sĩ Luyện khí tầng thứ tám sử dụng.
Về phần tiến vào vòng mười sáu tên cường, phần thưởng được Lục Bình cố ý yêu cầu một thanh pháp khí phi độn. Hắn đã có một pháp khí công kích là Sơn Băng ấn, một món chuyên phòng thủ là Gương đồng, vừa đúng thiếu hụt một thanh pháp khí phi độn dùng cho di chuyển và chạy trốn.
Lục Bình luôn cảm thấy tông môn lần này đột nhiên mở rộng phạm vi phần thưởng cùng mức độ thưởng, nhưng lại không giải thích nguyên nhân cho đệ tử, luôn là có mục đích gì đó, liền lưu tâm để ý. Lục Bình không tin cái giải thích ‘mị dân’ gì mà ‘Đệ tử của Biệt viện tu hành cố gắng, thành tích hỉ nhân, tông môn cố ý mở rộng phần thưởng’ đó.
Tuy nói một mực có lời đồn đãi nói mấy chục năm gần đây, đệ tử của Chân Linh Phái tu hành tiến bộ mau hơn đệ tử những tông môn khác một bậc, thực lực từ từ hùng hậu hơn hẳn. Nhưng mặc dù điều này là sự thật, cũng chỉ là thắng được một bậc, còn xa mới đến mức để cho tông môn gia tăng phần thưởng đến trình độ như thế.
Những chuyện này không phải là thứ mà những kẻ như Lục Bình có thể tiếp xúc, tìm hiểu đến. Bây giờ Lục Bình chỉ có lợi dụng hết thảy cơ hội gia tăng thực lực của mình, về phần đón nhận những phần thưởng này, sau đó hắn phải trả giá cái gì đó, Lục Bình cũng không quan tâm.
Lần này phân đội thứ bảy thành tích tiến nhanh, khiến cho Lưu tiên trưởng thu nhập tăng hơn rất nhiều.
Lục Bình dừng bước vòng mười sáu cường, Diêu Dũng cùng Đỗ Phong tiến vào tám cường, lấy được phần thưởng Dung Huyết Đan. Sau đó Đỗ Phong gặp một vị đệ tử đã đạt đến Luyện khí tầng thứ chín điên phong, đang sử dụng một món pháp khí phòng thủ cấp thấp cùng một món pháp khí trung phẩm, Đỗ Phong bất hạnh thất bại.
Diêu Dũng thì đào thải người đứng đầu ‘Ngũ tú’ là Lâm Thịnh thuộc phân đội thứ nhất, tiến vào tứ cường, đáng tiếc không thể tiến thêm một bước. Đến đây, phân đội thứ bảy kết thúc biểu hiện ở kỳ tỷ thí.
Mặc dù đối với việc Diêu Dũng không thể tiến vào chung kết, Lục Bình bỏ cuộc vòng mười sáu tranh tám, Lưu tiên trưởng cũng cảm thấy rất tiếc nuối, nhưng phân đội thứ bảy vẫn đứng hàng thứ ba trong hai mươi phân đội, lấy được tám mươi khối linh thạch trung phẩm tiền thắng cuộc.
Trừ đi hai mươi khối tiền vốn, kiếm được sáu mươi linh thạch trung phẩm, tương đương với sáu ngàn hạ phẩm linh thạch. Đây đối với Dung huyết kỳ tu sĩ là một khoản tài phú không ít. Cho nên tâm tình của Lưu tiên trưởng cũng thật tốt.
Sau khi nghe Lục Bình bế quan kết thúc, hắn liên tiếp giảng ba ngày về tu luyện tâm đắc cho tất cả đệ tử đã thành công thăng cấp ba thuộc phân đội thứ bảy, trong lúc nhất thời khiến cho đệ tử phân đội thứ bảy thu hoạch khá nhiều.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lục Bình theo mọi người tu luyện hoàn tất, lại bị Lưu tiên trưởng đơn độc gọi lại. Lục Bình tu vi đạt tới Luyện khí tầng thứ tám, theo lẽ thường thì phải được ưu tiên trưởng đơn độc ba ngày dạy dỗ.
Nhưng trước bởi vì Lục Bình cần khôi phục thương thế, củng cố tu vi, một mực không thể tiếp nhận đơn độc chỉ đạo. Bây giờ Lục Bình hết thảy đều ổn, cho dù Lưu tiên trưởng không gọi hắn, hắn cũng có chút không thể chờ đợi.
Phân đội thứ bảy ở nửa năm sau sẽ phải thăng làm phân đội Đệ tử cấp ba, Lưu tiên trưởng vẫn là tiên trưởng Lĩnh đội. Lần này phân đội thứ bảy thành tích tốt hơn, có
một phần đệ tử có thể bổ sung đến các phân đội có ít đệ tử lên cấp. Nhưng số người đi cũng chỉ là một số ít, hơn nữa không thể nào cho đi đệ tử Luyện khí hậu kỳ, trừ phi Lưu tiên trưởng đầu óc có vấn đề.
Lục Bình bây giờ còn là thập huynh trưởng, nhưng đã được phân đội đệ tử công nhận là cao thủ kề dưới Diêu Dũng cùng Đỗ Phong, cho dù là Sử Linh Linh cũng không phải là đối thủ. Đối với chuyện này Sử Linh Linh không nói gì, dù sao trong tỷ thí Lục Bình lấy Luyện khí tầng thứ bảy tu vi đại chiến Lãnh Thiến tu vi cao hơn mình hai tầng, oanh động toàn bộ biệt viện, theo tin đồn còn được Đoán đan kỳ chân nhân tán thưởng.
Cho dù có người không phục, cũng sẽ không vào lúc này ló đầu ra khiêu chiến Lục Bình.
Ngược lại ở trong lúc Lục Bình dưỡng thương, Trương Tự Thành khiêu chiến Lý Thành thành công, trở thành đệ tử thứ mười một, Sử Linh Linh cũng đánh bại đệ tử xếp hạng thứ ba.
Bây giờ Chân Linh Đệ tử của Biệt viện cấp hai lưu truyền câu nói ‘Tứ kiệt, Ngũ tú, Thất mãnh’, đối tượng là người lọt vào vòng tỷ thí mười sáu cường. Lục Bình danh liệt vào một trong ‘Thất mãnh’, điều này làm cho Lục Bình cảm thấy kinh ngạc.