Chương 12: Đột phá

Chương 12: Đột Phá

Lục Bình hiện giờ làm gì còn có tâm tình đi cảm thán pháp khí của Lãnh Thiên. Hắn bây giờ đã cảm thấy thái sơn áp đỉnh, bản thân nguy ở ngàn cân treo sợi tóc. Thậm chí Lục Bình còn cảm giác được trên lôi đài, tiên trưởng chủ trì cũng chuẩn bị sẵn sàng để cứu hắn.

Dưới tình thế cấp bách, Lục Bình tế khởi pháp khí gương đồng, đem linh lực như không tốn tiền thâu nhập vào trong đó. Mặt khác, hắn vỗ ra hai tờ huyết phù thượng phẩm, đánh tới Lãnh Thiến, ý đồ tạo thành trở ngại cho Lãnh Thiến.

- Canh

- Phốc phốc

Mấy tiếng nổ đi qua, gương đồng của Lục Bình thiếu chút nữa bị thiết chùy đánh bay, để cho Lục Bình cũng tựa như là bị vật nặng đánh vào trước ngực, liên tiếp lui đến bên cạnh lôi đài.

Cũng may, mấy tờ phù lục mà Lục Bình đánh ra để Lãnh Thiến phải phân tâm chú ý, trong lúc nhất thời công kích lần thứ hai của Lãnh Thiến không thể nối tiếp theo ngay, nếu không Lục Bình chưa chắc có thể tiếp được, cả người ắt phải bị đánh bay xuống lôi đài.

Ngẩng đầu nhìn lên, Lục Bình rất may không ngất đi. Một pháp khí hình thuẫn lơ lửng ở trước người Lãnh Thiến, ngăn cản pháp thuật do mấy tờ huyết phù của hắn ở bên ngoài.

Quả nhiên là song pháp khí, mặc dù Lục Bình sớm nghĩ đến Lãnh Thiên sẽ có song pháp khí, nhưng trước khi suy nghĩ này bị chứng thật thì dù sao có một tia hi vọng sẽ gặp may.

Lục Bình đấu pháp với thời gian dài, linh lực trong cơ thể tiêu hao quá mức, đáng tiếc trong lúc đấu pháp không cho dùng đan dược khôi phục linh lực, nếu không có thể dùng pháp khí cùng nàng đấu một trận.

Lục Bình thấy công kích của mình không hiệu quả, liền chuyên tâm đem linh lực còn dư lại tiếp tục thâu nhập vào gương đồng, ngăn trở Lãnh Thiến dùng pháp khí công kích.

- Đang

Lại một thanh âm va chạm lớn, Lục Bình lần nữa cản trở Lãnh Thiến công kích, đồng thời huyết dịch trong cơ thể cấp tốc lưu động, thu nạp linh khí chung quanh, dùng để bổ sung linh lực trong huyết mạch. Tuy rằng chỉ là như muối bỏ biển nhưng có cũng còn hơn không.

Lãnh Thiến thấy Lục Bình không công kích nữa, chẳng qua là dùng khí phòng thủ, lập tức vung kiếm lên lại hướng Lục Bình đánh tới. Lục Bình kêu khổ một tiếng, chật vật tránh qua một bên.

Trong lúc nhất thời, thiết chùy trên trời không ngừng đánh xuống phía dưới. Lục Bình lại dưới kiếm của Lãnh Thiến tránh trái tránh phải, giống như là một con chuột, vô cùng chật vật.

Bên ngoài sân xem cuộc chiến, mọi người lúc đầu cười ầm cả lên, nhưng khi thấy Lục Bình liên tục ba lần ngăn trở pháp khí của Lãnh Thiên công kích, còn tránh thoát Lãnh Thiến dùng trường kiếm công kích, tiếng cười dần dần thấp xuống.

Người này có thật sự chỉ là Luyện khí tầng thứ bảy hay sao?

Sau thời gian dài đấu pháp, có thể liên tục ba lần vận dụng pháp khí, linh lực quả là thâm hậu!

Tràng đấu pháp này đã kéo dài nửa canh giờ, dưới lối đài người tụ tập càng ngày càng nhiều, bây giờ chỉ còn lại Lục Bình cùng Lãnh Thiến là chưa đấu xong mà thôi.

Lục Bình bây giờ đúng là cực kỳ tức giận. Hắn lúc nào bị người đánh chật vật như vậy, huống chi đánh hắn còn là một vị mỹ nữ, thậm chí là ở trước mặt mấy ngàn người.

Lục Bình kiên trì với thời gian càng dài, trong lòng càng không cam thất bại, lửa giận ở trong lòng lại càng lớn, chỉ có thể gia tốc vận chuyển huyết mạch, gia tăng hấp thu linh khí bên ngoài cơ thể. Hắn đồng thời phát động mỗi một mạch máu trong thân thể, thu nạp từng tia linh lực vào trong cơ thể. Bây giờ buồng tim của hắn nhảy lên đến một mức độ đủ khiến cho người ta trợn mắt há mồm.

Mắt thấy pháp khí kia của Lãnh Thiến lại sắp sửa đánh xuống, gương đồng trôi lơ lửng ở trên đầu Lục Bình lúc này đã lảo đảo muốn rơi. Lục Bình vẫn không buông bỏ, tận dụng thời gian đem mỗi một phần linh lực trong cơ thể đều rót vào trong gương đồng.

Trong tiếng nổ ầm ầm, gương đồng rơi xuống đất, thiết chùy bắn ngược trở lại!

Chặn lại được rồi, không ngờ chặn lại được!

Mọi người trong lòng âm thầm kinh thán, vì Lục Bình mà toát mồ hôi. Trong lúc vô tình, mọi người đã vì sự kiên cường cùng kiên trì của Lục Bình hấp dẫn, quên mất phần lớn trong bọn họ vốn là vì Lãnh Thiên mà tới.

Đáng tiếc, pháp khí rơi xuống đất, xem ra là linh lực của Lục Bình đã hao hết, mọi người cất tiếng thở dài.

- Di!

Ngay vào lúc này, chỉ nghe trên Trung ương lôi đài có mấy tiếng kinh nghi tiếng truyền tới. Mọi người quay đầu lại nhìn về phía trung ương lôi đài, lại theo ánh mắt của chư vị tiên trưởng nhìn về phía Lục Bình.

Lúc này Lục Bình hai mắt trợn tròn nhìn Lãnh Thiến, gương đông rơi trên mặt đất rung động một cái rồi từ từ lại hướng thượng bay lên.

Nếu như mọi người dưới đài có tu vi đến Dung huyết kỳ, tu luyện ra thần thức thì ắt sẽ phát hiện lúc này chung quanh Lục Bình có một đạo linh lực xoáy tròn, từng tia linh lực từ bốn phía bay tới, bị Lục Bình thu nạp vào trong thân thể.

Đột phá, tu vị đột phá, ở trong đấu pháp nháy mắt đột phá.

Lục Bình chỉ cảm giác buồng tim của mình đột nhiên thay đổi chậm lại, nhưng mỗi một lần đập đều mạnh mẽ có lực. Mạch máu đột nhiên trở nên rộng rãi bền bỉ, vô số mao tế mạch máu duỗi ra dọc theo người, đem linh lực đưa hướng tới các nơi trước đây còn chưa đạt tới trong thân thể, lại đem linh lực hấp thu chứa đựng vào trong huyết mạch, rèn luyện huyết mạch, da thịt, xương cốt. Linh lực trong huyết mạch khô khốc bỗng chốc tràn đầy hẳn lên.

Lãnh Thiến bây giờ không biết phải hình dung như thế nào về tâm tình của mình. Nàng thừa nhận mình cảm phục vì người này bất khuất không buông. Nhưng hắn vẫn phải bại, nàng không còn lựa chọn khác, hắn cũng vậy!

Vốn là mặt không có biểu tình gì, lúc này nàng càng lãnh nhược băng sương. Thiết chùy giữa không trung lần nữa đánh xuống, đang lúc mọi người cùng ồ lên, gương đồng mới vừa bay lên một thước cao đột nhiên như viên đạn bị áp lên lò xo, thoáng cái bật thật cao, lần nữa đem thiết chùy ngăn trở.

Còn không chờ mọi người từ trong biến hóa phản ứng kịp, chỉ thấy một cái tiểu ấn bay ra từ trong ngực Lục Bình. Trong nháy mắt kích thước của tiểu ấn đã hóa thành mấy trượng, rít ù ù hướng Lãnh Thiên áp tới.

Sắc mặt của Lãnh Thiến thay đổi hẳn. Nàng không nghĩ Lục Bình sẽ đột phá tu vi, không nghĩ Lục Bình phản kích sắc bén như thế, không nghĩ Lục Bình còn có một món pháp khí, đồng thời cái pháp khí gọi là Sơn Băng lại có uy lực to lớn như thế. Chẳng qua là một kích, liền đánh vỡ Huyền vũ thuẫn của nàng, đồng thời nàng còn nhìn thấy Lục Bình khi tế xuất Sơn Băng đồng thời còn liên tiếp bắn ra ba đạo huyết phù thượng phẩm.

Lúc này, bởi vì liên tục ngự sử pháp khí, pháp lực của Lãnh Thiến cũng hao hết, đặc biệt là khi ngăn cản một kích kia của Sơn Băng, vốn cú đánh đó có uy lực căn bản gần bằng pháp khí trung phẩm, Lãnh Thiên trong thần sắc có chút thống khổ, hắn như thế nào lại có pháp khí như vậy?

Trong lúc vội vàng, Lãnh Thiến miễn lực phát ra một đạo kiếm khí, đánh nát một đạo phù lục, còn dư lại hai đạo phù lục nữa nhưng nàng đã không có sức lực ngăn trở.

Tiên trưởng chủ trì phất tay, chặn hai đạo phù lục lại. Lãnh Thiến ngơ ngẩn nhìn về phía đối diện. Lúc này Lục Bình đã ngồi ở trên lôi đài, coi như không có người bắt đầu củng cố tu vi.

Mình như vậy lại thua sao?

Tình huống thay đổi nhanh chóng đến mức làm cho người ta hoa con mắt, mọi người dưới đài chẳng qua là yên tĩnh nhìn hết thảy mọi việc phát sinh, cho đến lúc này mới ‘Oanh’ một tiếng ồn ào cả lên. Chuyển bại thành thắng! Lại là cái kết quả này!

Mọi người chỉ cảm thấy không ngờ, lại cảm thấy hết thảy đều ở trong tình lý, tiếp nhận một cách an lòng lý phải, trong lòng của mỗi người đột nhiên hào tình cùng phát.

Vĩnh viễn không buông bỏ, đây mới là đấu pháp, đây mới là cường giả tâm tính!

Mọi người lần nữa nhìn trên khán đài, Lãnh Thiến đã ảm đạm đi xuống đài, Vèo vèo mấy thân ảnh bay lên đài, chính là ba người Diêu Dũng, Đỗ Phong, Sử Linh Linh. Ba người đứng thành hình tam giác, vây Lục Bình lại ở giữa trung tâm, chính là muốn hộ pháp, bảo vệ cho hắn. Mọi người vừa ngẩng đầu, mới phát hiện chẳng biết lúc nào, Lưu tiên trưởng cũng đã đứng ở phía trên lôi đài.

Trung ương lôi đài, Huyền Dung chân nhân cảm khái nói:

- Đệ tử có tinh thần như thế, lo gì tông môn không hưng!

Bên cạnh Huyền Tố chân nhân nói:

- Cô bé kia cũng rất kiên trì, không tệ!

Huyền Sách nói:

- Hai ngày mấy chục tràng đấu pháp, tốt cũng không chỉ hai người này!

Ba người đưa mắt nhìn nhau, ‘Ha ha’ cười lớn!