Chánh thanh tra Marsden ân cần niềm nở:
- Nào, ông Poirot, ông đến đây giúp xử lý tốt một vụ nào của tôi, phải không?
Poirot khẽ nói không tán thành:
- Không, không phải vậy đâu. Tôi có đôi điều tọc mạch muốn biết, trong phần việc của mình, thế thôi.
- Tôi rất sung sướng được làm vừa lòng ông. Vụ gì thế nào?
- Elinor Carlisle.
- Ồ, phải rồi, cái cô đầu độc Mary Gerrard. Sắp được xử trong vòng hai tuần nữa. Một vụ đáng lưu ý. Nhân đây xin nói, cô ta cũng đầu độc cả bà lão kia nữa. Bản tường trình cuối cùng chưa làm xong, nhưng hình như không còn điều gì nghi ngờ về điều này nữa. Chất morphine. Thật là nhẫn tâm, không biết ghê tay. Khi bị bắt hay lúc sau, cô ta chẳng hề rung động chút nào. Chẳng tiết lộ điều gì cả. Nhưng chúng tôi làm hết trách nhiệm đối với cô ta. Cô ta ưng thuận như thế.
- Ông nghĩ cô ta đã làm chuyện đó sao?
Marsden, là người giàu kinh nghiệm, có vẻ tốt bụng, gật đầu xác nhận:
- Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Đã bỏ chất độc vào trong cái bánh xăng-uých hảo hạng. Cô ta là một con người bình tĩnh.
- Ông không có điều gì nghi ngờ? Không có gì nghi ngờ cả sao?
- Ồ, không. Tôi hoàn toàn chắc chắn thế. Chúng tôi không thích làm lỗi hơn kẻ khác đâu. Chúng tôi không cố sức để đạt được sự kết tội, như một số người tưởng đâu. Lần này tôi có thể tiến bước với một lương tâm trong sáng.
Poirot chậm rãi nói:
- Tổi hiểu rồi.
Người của Scotland Yard tò mò nhìn ông, hỏi:
- Còn về phía kia thì có gì không?
Poirot lắc đầu:
- Đến giờ thì chưa có gì. Cho đến lúc này mọi điều tôi tìm ra được về vụ này đều tỏ rõ là Elinor Carlisle phạm tội.
Thanh tra Marsden với vẻ tin chắc tươi cười nói:
- Cô ta phạm tội, đúng rồi.
Poirot nói:
- Tôi muốn được gặp cô ta.
Thanh tra Marsden cười chiều lòng nói:
- Ông có giấy tờ của đương kim Bộ trưởng Nội vụ ở trong túi, có phải không? Thế thì sẽ chẳng có khó khăn gì.