Chương 16: ....

Trong văn phòng của ông Seddon, Blatherwich Seddon, Hercule Poirot được tiếp bằng thái độ cực kỳ thận trọng, nếu không nói là nghi ngờ.

Ông Seddon đưa ngón tay trỏ lên vuốt cái cằm nhẵn thín, tỏ vẻ hăm hở, không cam kết, hứa hẹn. Đôi mắt xám sắc sảo trầm ngâm nhìn đánh giá nhà thám tử.

- Thưa ông Poirot, tên ông rất quen đối với tôi, cố nhiên rồi. Nhưng tôi bối rối tìm hiểu cương vị của ông trong vụ án này.

Hercule Poirot nói:

- Thưa ông, tôi làm việc cho quyền lợi của thân chủ ông.

- À ra thế. Xin ông vui lòng cho biết ai đã cậy ông với tư cách đó?

- Tôi tới đây theo lời yêu cầu của bác sĩ Lord.

Ông Seddon giương cao lông mày:

- Thực thế ư? Thế này thì đối với tôi có vẻ rất bất thường - rất bất thường. Tôi biết rằng bác sĩ Lord đã được gọi ra hầu tòa làm nhân chứng cho bên nguyên.

Poirot nhún vai nói:

- Điều đó có quan hệ gì không?

Ông Seddon nói:

- Công việc chuẩn bị bào chữa cho cô Carlisle thì hoàn toàn ở trong tay chúng tôi. Tôi thật sự không nghĩ chúng tôi cần đến một sự giúp đỡ nào từ bên ngoài trong vụ này cả.

Poirot hỏi:

- Có phải thế là vì sự vô tội của thân chủ ông sẽ dễ dàng được chứng tỏ không?

Ông Seddon rụt lại. Rồi ông nổi giận theo cái kiểu cách lạnh lùng hợp pháp. Ông nói:

- Đây là một câu hỏi không phải phép. Rất không phải phép.

Poirot nói:

- Vụ án chống lại thân chủ ông là một vụ rất nghiêm trọng.

- Thưa ông Poirot, tôi thực không hiểu làm sao ông biết được gì về việc đó.

Poirot nói:

- Mặc dầu hiện tôi đã được bác sĩ Lord nhờ cậy, nhưng tôi cũng có ở đây một thư của ông Roderick Welman.

Ông cúi đầu chào một cái, đưa tờ thư ra.

Ông Seddon đọc kỹ vài hàng trong thư rồi miễn cưỡng nhận định.

- Cố nhiên là thư này đem lại một tình hình mới cho vấn đề. Ông Welman đã tự nhận lấy việc bào chữa cho cô Carlisle. Chúng tôi làm theo lời yêu cầu của ông ta.

Ông rõ rệt khó chịu, nói thêm:

- Văn phòng chúng tôi làm rất ít về hình sự, nhưng tôi cảm thấy có bổn phận đối với thân chủ quá cố của tôi, nên gánh lấy việc bào chữa cho cô cháu của bà. Xin nói là chúng tôi đã trao việc bào chữa cho ngài Edwin Bulmer, luật sư của hoàng gia.

Poirot bỗng cười mỉa mai nói:

- Sẽ không phải tốn khoảng phụ phí nào cả. Rất là đúng, rất là phải phép.

Nhìn qua kính, ông Seddon nói:

- Thực ra là, thưa ông Poirot...

Poirot ngắt lời, phản đối:

- Tài hùng biện cũng như lời khẩn khoản van xin sẽ không cứu được thân chủ của ông đâu. Sẽ còn cần nhiều hơn thế.

Ông Seddon lạnh lùng nói:

- Ông khuyên như thế nào?

- Bao giờ cũng có sự thực.

- Hoàn toàn đúng thế.

- Nhưng trong vụ này sự thực có sẽ giúp ta không?

Ông Seddon gay gắt nói:

- Đó cũng là một nhận định không phải phép.

Poirot nói:

- Có một vài vấn đề tôi muốn được trả lời.

Ông Seddon thận trọng nói:

- Cố nhiên là tôi không thể cam đoan trả lời mà không có sự ưng thuận của thân chủ tôi.

- Lẽ đương nhiên là tôi biết thế - ông ngừng lại rồi nói tiếp - Elinor Carlisle có kẻ thù nào không?

Ông Seddon tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:

- Theo như đến nay tôi biết, thì không có.

- Bà Welman quá cố, trong một khoảng nào đó lúc sinh thời, đã có làm di chúc chưa?

- Chưa bao giờ. Bà ta luôn luôn trì hoãn việc này.

- Elinor Carlisle đã làm di chúc chưa?

- Có làm.

- Mới đây sao? Từ sau khi bà cô chết, phải không?

- Phải.

- Cô ta để lại tài sản cho ai?

- Thưa ông Poirot, đây là việc mật. Tôi không thể cho ông biết mà không có sự cho phép của thân chủ tôi.

Poirot nói:

- Thế thì tôi sẽ phải hỏi thân chủ ông.

Ông Seddon mỉm cười lạnh lùng:

- Tôi e rằng việc này sẽ không dễ đâu.

Poirot đứng lân, làm một cử chỉ, nói:

- Tất cả mọi sự đều dễ với Hercule Poirot này.