Chương 9: Kiếm Pháp Phàm Nhân

Trần Lý về đến nhà, bày ra tất cả những vật liệu mua được.

Sau đó rót chén nước sôi để nguội, thích ý ngồi ở trên ghế hớp một hơi, toàn thân nhẹ nhõm.

Ngày tháng không có áp lực sinh hoạt mới là ngày tốt lành.

Cũng không lâu lắm, thanh âm của nữ hàng xóm cùng nam nhân của nàng liền mơ hồ truyền đến,

Trong lòng hắn khẽ động, cố ý đi ra ngoài trò chuyện.

Nhưng cái mông giật giật, nghĩ nghĩ lại ngồi về.

Vẫn là quên đi.

Hắn không phải người nông cạn như thế, hắn đã sớm không thèm để ý đến ngôn ngữ cay nghiệt âm hiểm của nữ tu kia, không chấp nhặt cùng nữ nhân.

. . .

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

'Là ai tới tìm ta!'

Hắn đặt chén trà xuống, cũng không khẩn trương, lại thò tay kiểm tra Liễu Diệp tiêu bên eo sau đó bình tĩnh đứng dậy đi mở cửa.

Có đôi khi không nên nhắc tới ai, vừa rồi còn nghĩ đến nữ hàng xóm, đối phương liền tự động đưa tới cửa.

"U, ngươi thật đúng là ở nhà." Nàng vươn cổ hướng liếc mắt nhìn quanh bên trong, vừa nói liền nghẹn người: "Những ngày này đều chưa từng thấy ngươi mở cửa, ta còn tưởng ngươi xảy ra chuyện gì rồi chứ."

Trần Lý cứng người, lời nói này.

"Mấy ngày nay ta luôn bế quan vẽ phù. . ." Trần Lý cười nhạt.

Không đợi hắn nói xong thì đã bị đánh gãy.

"Hì hì, sung sướng quá rồi phải không, được rồi, cũng đừng cố chống."

Có thể để ta nói xong không!

Trần Lý há to miệng, muốn nói gì đó. . .

"A, đưa chút đồ tốt bồi bổ thân thể cho ngươi, đây chính là thịt yêu thú chính tông, ta và trượng phu, Vương lão đầu, lão Tôn mấy người đặt bẫy lại mai phục ba ngày ba đêm, cuối cùng mới đánh chết được."

Nói xong nàng cười đưa miếng thịt trong tay ra.

"Cái này. . . Cái này quá quý giá." Trần Lý run lên, liên tục khước từ.

Trần Lý biết rõ về thịt yêu thú, dù là thịt yêu thú bình thường nhất cũng không kém linh mễ hạ phẩm bao nhiêu.

"Quý giá cái gì, lần này thu hoạch nhiều, sợ rằng ở phường thị cũng không lên giá được bao nhiêu, lần sau nhớ đưa cho chúng ta mấy tấm Chỉ Lộ phù là được rồi." Nữ hàng xóm có vẻ mệt mỏi nhưng trong đó lại mang theo vui sướng cùng thỏa mãn vì thu hoạch được, phóng khoáng nói.

"Vậy. . . được rồi." Trần Lý nhận thịt trong tay đối phương.

Cự tuyệt thiện ý mà người khác chia xẻ có vẻ không thích hợp, hazz, về sau tìm cơ hội trả lại thôi.

Đưa mắt nhìn nữ hàng xóm đi xa, hắn đóng cửa lại, trong tay ước lượng sức nặng, khối thịt lớn thế này đoán chừng cũng nặng tầm mười cân, hắn đi đến phòng bếp, đặt thịt trên thớt gỗ, cầm dao phay, hung hăng chặt xuống.

"Cạch!"

"Cạch!"

"Cạch!"

"Cạch!"

. . .

Sợi cơ yêu thú rất bền bỉ, giống như cao su, cũng may chưa đến mức đao kiếm khó thương, qua một trận chặt chém điên cuồng của Trần Lý, thịt rất nhanh đã bị hắn chặt thành một đống khối nhỏ, sau đó bỏ vào một cái bình gốm, rải muối, ướp gia vị.

Gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, nếu không xử lý sẽ biến chất rất nhanh.

Ăn không được hai ngày.

Làm xong hết thảy, Trần Lý rửa tay, lại rót chén nước sôi để nguội, ngồi trên ghế.

Phát hiện nước sôi để nguội vốn uống có mùi có vị giờ đã trở nên nhạt nhẽo.

"Bỏ đi, luyện kiếm, luyện kiếm!"

. . .

Sách kiếm pháp mà Trần Lý mua được quả thật đơn giản hơn quyển [Thuật giả chết thoát thân] đến giờ vẫn chưa nghiên cứu ra đầu mối kia rất nhiều.

Một phần nhỏ phía trước là viết về cách luyện cùng chút chiêu thức trụ cột, hơn nửa sau là tiêu phí, phần cuối là các bí quyết và cách ứng đối cần chú ý khi chiến đấu.

Còn phần phụ lục là viết về các loại trải nghiệm chân thực hiểm tử hoàn sinh, các loại cường địch đã bị giết chết hoặc đã đánh bại, giống như một bản truyện ký cá nhân, cơ hồ có thể coi như đọc chuyện xưa.

Nếu như tác giả không tự nói khoác thì đây quả thật là một kiếm khách phàm nhân có chút cường đại.

Có lẽ trong mắt vài tu tiên giả, kiếm khách phàm nhân, căn bản khinh thường ngoảnh đầu nhìn.

Nhưng Trần Lý vẫn rất xem trọng, tu luyện vô vọng, lại thân ở thế giới nguy hiểm.

Hắn chỉ muốn tận khả năng học tập càng nhiều kỹ năng hộ thân.

Kỹ nhiều không áp thân, nhiều học một chút, thời điểm then chốt có thể cứu được mạng, huống chi, dù là kỹ năng bình thường nhưng nếu đẳng cấp cao cũng có thể bộc lộ ra hiểu quả phi phàm.

Tỉ như 'Linh Lực Đạn Chỉ'.

Bây giờ đã trở thành đòn sát thủ gần với Liễu Diệp tiêu, thậm chí có xu thế vượt qua.

Có bảng trò chơi, loại kỹ năng luyện tập CD không dài, lại không hao tổn linh lực này, chỉ cần nhập môn sẽ luyện tập nhanh hơn vẽ phù rất nhiều.

. . .

Giữa trưa, lúc Trần Lý luyện kiếm còn toàn thân cứng đờ, động tác thô bổn, mỗi chiêu mỗi thức đều đâu ra đấy.

Làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng.

Nhưng mà, chỉ ngắn ngủi một buổi chiều, kiếm pháp của hắn đã trở nên trôi chảy tự nhiên, thân thể linh hoạt giống như báo săn mạnh mẽ, mỗi một động tác của hắn đều lực quán toàn thân, mỗi một kiếm đâm ra, không khí đều "Xoát... Xoát..." rung động.

Tựa như kiếm khácg lão luyện đã luyện mười mấy năm.

Bỗng, "Loảng xoảng" một tiếng.

Cánh tay cuối cùng kiệt lực, kiếm rốt cuộc không cầm được, rớt xuống đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

"Tê!"

Giờ phút này, Trần Lý cảm thấy toàn thân trên dưới không chỗ nào không bủn rủn, cả người càng là như bị giội cho nước ướt nhẹp, cảm giác bắp thịt cả người run rẩy mất tự nhiên, bước chân hắn phù phiếm đi đến trước bàn, cầm lấy một cái bình gốm, uống vào từng ngụm nước muối

"Sao cường độ rèn luyện lại lớn như vậy?" Trần Lý thầm nói.

Ban đầu còn tốt, cổ thân thể luyện khí tầng ba của hắn còn có vẻ không chút phí sức.

Nhưng khi các kỹ năng đến đẳng cấp thuần thục, lại tốn thời gian không ngắn luyện tập để cơ thể hình thành ký ức sơ bộ.

Cường độ này liền hoàn toàn bất đồng, mỗi chiêu mỗi thức đều cần lực quán toàn thân, ngón tay, cánh tay, giữa ngực, phần eo, chân mông, thậm chí đầu ngón chân, không nơi nào là không phát lực.

Mỗi một động tác đều tiêu hao thể lực gấp mấy lần trước đó.

"Ngược lại là rất rèn luyện thân thể." Trần Lý ghét bỏ nhìn thoáng qua tám khối cơ bụng đã bị lớp mỡ lấp thành thứ vô dụng của mình.

"Cũng không biết kiếm pháp luyện đến tinh thông sẽ như thế nào?"

Hắn bây giờ càng ngày càng cảm thấy hứng thú với kiếm khách phàm nhân này.

. . .

Thời gian ngày lại ngày trôi qua, bình thản mà phong phú.

Mỗi năm ngày hắn lại đi một chuyến đến phường thị bán phù lục, mỗi lần nhiều thì thu hoạch ba viên hạ phẩm linh thạch, ít thì hai viên, ngoại trừ mua 'Phù bì' cùng 'Máu mực ' ở cửa hàng phù lục thì thu nhập vẫn khả quan.

Ngày tháng trôi qua càng thêm thoải mái.

Trong khoảng thời gian này, thân thể của hắn cũng ngày càng cường tráng, khẩu vị cũng càng ngày càng tốt.

Thân thể vốn hơi mập, bây giờ đã bắt đầu trở nên gọn hơn, ánh mắt sáng rực có thần.

Mấy ngày nay chủ động tiếp xúc ngoại giới, hắn đã dần dần nắm rõ nhiều tin tức về phiến khu vực này.

Thứ nhất: Nơi này nằm ở phía Tây của Trường Sinh phái, chỗ xa hơn chính là rừng rậm vô tận của Man Hoang Nguyên Thủy.

Thứ hai: Trừ Trường Sinh phái, xung quanh còn phân bố lẻ tẻ vài tông môn thế lực khác, nghe nói đã tường an vô sự mấy chục năm.

Thứ ba: Nơi này phàm nhân rất ít, ngàn người không có một, cơ hồ là trạng thái bình thường.

Còn về những tán tu tầng dưới chót như bọn hắn là phụ thuộc vào chỗ phường thị này, như lục bình không rễ, hơn phân nửa đều dùng tài nguyên của rừng rậm vô tận để mưu sinh.

Chuyện này khiến hắn càng thêm kiên định, chờ sau khi kiếm đủ tiền sẽ rời khỏi nơi đây.

Loại vùng đất mới còn chưa khai thác thế này, vừa nhìn liền biết rất nguy hiểm.

Tu tiên lại vô vọng, còn ở lại nơi hung hiểm như thế này để làm gì?