Lúc tan việc, Mạch Đinh nhận được điện thoại của Bạch Tiểu Tư. Cậu đứng lên, đi vào một góc khuất bên nhà vệ sinh mới nghe máy: “Alo, Tiểu Tư?”.
“Mạch Mạch, tôi nói cho cậu biết một chuyện. Cậu đừng giật mình đấy. Tôi đoán chừng mẹ chồng cậu và bố tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, bảo tôi là cậu và An Tử Yến muốn có con, muốn tôi giúp. Cái này quá quái lạ đi”. Bạch Tiểu Tư không nghe thấy hồi âm gì, hỏi lại: “Cậu bị giật mình à?”. Mạch Đinh siết chặt điện thoại: “Xúc phạm đến cô không?”. Bạch Tiểu Tư ngẫn ra: “Xúc phạm hả? Không đâu. Nếu cậu và chồng trước muốn có con thì cũng là cách. Thay vì để cho những người phụ nữ khác không có lai lịch mang thai đứa bé, tôi là người thích hợp nhất, không phải sao? Nếu những người kia nảy sinh tình cảm với chồng cũ, dùng đứa bé uy hiếp thì phiền phức lắm”. Mạch Đinh vốn sợ Bạch Tiểu Tư mắng một trận, không ngờ thái độ của cô lại rộng lượng, bình thản như vậy.
“Nhưng… không phải cô nói không muốn sinh con sao?”
“Không phải không muốn. Nhưng tình hình này không phải là con của tôi. Là của cậu và chồng cũ. Mà ưu đãi quá đi. Còn thế này nữa”.
“Thật không sao chứ? Cô còn chưa kết hôn. Hơn nữa, mang thai…”.
“Không cần lo lắng chuyện đó. Tôi rất thích”. Bạch Tiểu Tư dừng lại vài giây: “Nhưng Mạch Mạch, là ý của hai người phải không? Có đúng là cậu và chồng cũ muốn có con không? Không phải vì người khác mà cậu làm vậy chứ?”. Mạch Đinh không biết trả lời nàng thế nào. Cậu không biết bản thân muốn có con không. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Cậu nghĩ, vấn đề đó quá xa với với cậu. Hôm nay, nguyện vọng cùng hạnh phúc của cả hai gia đình đè nặng lên vai cậu. Cậu không cần phải làm gì cũng có thể giúp mọi người thực hiện nó.
Không có lý do gì để do dự nữa, Mạch Đinh đóng chặt câu trả lời khác lại.
“Chính là muốn như vậy”.
“Vậy sao?”
“Ừ. Là tôi muốn có con. Con của An Tử Yến”.
“Vậy à”.
“Trước kia là vậy”.
Bây giờ, chỉ cần vì An Tử Yến, cái gì cũng chỉ vì hắn thôi.
Mạch Đinh ngẩng đầu lên, chẳng biết An Tử Yến đã đứng phía trước nhìn cậu từ bao giờ.
“Em đứng đây nói chuyện với ai?”. Hắn đã nghe được gì rồi?
“Tiểu Tư”. Để chứng minh, Mạch Đinh đưa hẳn màn hình điện thoại cho hắn xem. Nét mặt An Tử Yến tỏ thái độ lạnh lùng, không liếc mắt nhìn vào màn hình: “Mạch Đinh, anh không thích em có chuyện giấu anh”. Mạch Đinh ôm chặt điện thoại: “Không có giấu anh đâu. Về nhà rồi em nói hết cho anh nghe”. Cậu nhìn thấy có người đang đi đến, vội vàng lướt qua An Tử Yến chạy về văn phòng. Cậu có thể cảm nhận được tầm mắt An Tử Yến đang nhìn chằm chằm vào cậu từ phía sau.
Ngồi trên xe buýt, Mạch Đinh nhắn tin cho Ngô Hinh. Tin nhắn vừa gởi, Ngô Hinh đã gọi điện lại ngay.
“Dì”.
“Dì biết cháu là một đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ đồng ý”.
“Vâng”.
“Nhưng…”. Dường như Ngô Hinh có chút do dự: “Bên bố Tiểu Tư mong lúc Tiểu Tư mang thai, Yến phải ở bên cạnh chăm sóc nó”.
“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Đến lúc đó, cháu cũng sẽ chăm sóc Tiểu Tư”.
“Ông ấy không muốn cháu ở đó. Nhưng nếu cháu cảm thấy không công bằng, không muốn như vậy, chúng ta sẽ có tìm cách khác”.
Mạch Đinh cắn môi: “Không cần đâu. Cháu hiểu mà. Cháu cũng mong là Tiểu Tư”.
“Đứa trẻ ngoan, Tử Yến nhờ cháu thuyết phục vậy. Nhờ cháu”. Giọng nói của bà hay như phát thanh trên truyền hình. Đem tất cả hy vọng đặt lên người Mạch Đinh. Cậu nhìn ra phía cửa sổ, xe của An Tử Yến thoáng lướt quá. Tầm mắt cậu đuổi theo đuôi xe, nói vào điện thoại: “Cháu sẽ thuyết phục anh ấy”.
Vừa bước vào nhà, Mạch Đinh đã nhìn thấy An Tử Yến đang ngồi đợi.
“Nói mau”.
“Em…”. Nhìn vào đôi mắt sâu thẩm tuyệt đẹp ấy, cậu nhìn thấy chính mình: “Em muốn có con”.
“Em có thể sinh?”
Đã cùng Ngô Hinh, bố mẹ, Bạch Tiểu Tư nói về chuyện này, nhưng Mạch Đinh vẫn cảm thấy đối mặt với An Tử Yến là khó khăn nhất. Chỉ cần một câu đơn giản, hắn liền có thể khiến cậu sụp đổ.
“Em không thể”.
“Vậy còn muốn cái gì?”. An Tử Yến xoay người cầm cái ly lên.
“Nhưng không phải người khác có thể sao?”. Dứt lời, An Tử Yến chậm rãi đặt ly xuống: “Em đang nói cái gì vậy? Hay có người muốn em nói gì với anh?”.
“Anh không ghét trẻ con đúng không? Anh biết thụ tinh nhân tạo chứ? Không có phiền phức gì đâu. Chỉ cần…”. An Tử Yến cắt lời cậu: “Tại sao đột nhiên em lại nói đến chuyện này?”. Hắn lại nắm đúng trọng điểm. Thật khiến cho người ta không kịp ứng phó.
“Bởi vì… bởi vì tự nhiên nghĩ đến”.
“Mạch Đinh, đừng nói dối anh. Đừng bao giờ. Em biết anh sẽ rất tức giận đúng không?”
“Vì em là đàn ông. Con mẹ nó vì em là đàn ông. Em không có cách nào cho anh một đứa con. Em rất sợ nhắc đến vấn đề này. Nhưng lúc nào cũng phải đối mặt với nó. Bố mẹ em và cả bố mẹ của anh nữa. Như vậy đối với họ là công bằng sao? Dư Dung Mỹ nói đúng. Em chưa bao giờ nghĩ mọi người chấp nhận tình cảm của chúng ta là vì nhượng bộ. Không phải họ cam tâm tình nguyện mà chỉ vì chúng ta ích kỉ. Họ chỉ muốn một đứa cháu. Em làm không được. Em không thể làm được. Mẹ nó em là đàn ông. Là một thằng đàn ông!”.
“Không được”.
Nói nhiều như vậy mà chỉ nhận lại hai chữ quá lạnh lùng. Vì hắn quay lưng về phía cậu nên không nhìn thấy nỗi thống khổ của cậu sao? Tại sao cậu phải đứng ở vị trung gian này? Để rồi phải chịu sự đè ép giữa hai bên.
An Tử Yến, anh nói nhiều thêm vài chữ nữa, chắc em sẽ không chịu nổi mất.
– Hết chương 142 –