Chương 141: Chắc Em Sẽ Không Mất Anh Đâu

Về đến nhà, tiếng piano vọng ra. Đến cả giày Mạch Đinh cũng còn chưa cởi, cậu đi thẳng vào trong. Nhìn bên gò má An Tử Yến đang chơi đàn, cậu nhớ lại. Cái lúc mà An Tử Yến bế Vương Tích Viên. Mạch Đinh rất muốn hỏi: Anh thích con nít hả? An Tử Yến sẽ trả lời thế nào? Hắn sẽ nói thật hay nói dối? Nhưng làm sao cậu phân biệt được những lời nói đó.

Chẳng qua là một đứa bé thôi, em sẽ không mất anh đâu, phải không?

Một bên là tiếng đàn piano, một bên là tiếng chuông điện thoại. Ngô Hinh nhận điện.

“Vâng”.

“Là tôi”.

“Vâng. Nếu đã gọi điện, hẳn đã có câu trả lời”.

“Chuyện như vậy, nói thế nào thì người chịu thiệt cũng là con gái. Tôi có điều kiện”.

“Ông xem, bây giờ đã là thời đại nào rồi. Chỉ cần Tiểu Tư tự nguyện, làm sao có thể coi là chịu thiệt được. Chúng tôi sẽ đối xử với Tiểu Tư thật tốt. Giống như con dâu vậy”.

“Lời bà nói rất đơn giản. Bà hẳn rõ chuyện này không thể so sánh với nước ngoài. Ở trong nước, vợ chồng hợp phải mới có thể sinh con với nhau. Tôi nghĩ bà đã biết phải sắp xếp thế nào. Dù An Tử Yến có kết hôn, nhưng tờ giấy hôn thú kia cũng chẳng có nghĩa lý gì ở trong nước”.

“Nếu đã rõ hết tất cả, ông còn có yêu cầu gì?”

“Lúc Tiểu Tư mang thai, Tử Yến nhất định phải ở bên chăm sóc Tiểu Tư. Nhưng không được làm kiểu đàn ông như vậy. Tôi không muốn cái thai bị ảnh hưởng những tư tưởng xấu. Yêu cầu của tôi không quá đáng chứ?”

“Tôi biết ông muốn nói gì. Không nên uống phí tâm tư. Nếu tôi có thể thay đổi sự lựa chọn của Tử Yến thì bây giờ chuyện cũng không thành ra thế này”.

“Vậy bà đồng ý hay từ chối?”. Ngô Hinh trầm mặc một lúc, trả lời: “Được. Nhưng đứa trẻ sinh ra, ông không thể do dự việc Tử Yến muốn ở với ai”.

“Nếu bà đã đồng ý, tôi tự khắc làm được”. Bạch Hùng cúp điện thoại.

Ngón tay An Tử Yến dừng lại: “Sao vậy?”

“Không sao. Anh đánh đàn hay quá”. Mạch Đinh đi đến ngồi cạnh An Tử Yến. Cậu đưa tay lên đặt trên phím đàn: “Nghe anh đàn lâu như vậy rồi, em có học được một bài, muốn nghe không?”. An Tử Yến không lên tiếng. Mạch Đinh đánh tới. Chỉ là một bài nhạc thiếu nhi đơn giản nhất. Dù vậy, cậu vẫn đàn loạn cả lên. Lúc kết thúc, cậu kiêu ngạo: “Thế nào?”

“Em xác định muốn nghe anh nhận xét?”

“Mới học thì sao mà đánh hay được!”. Mạch Đinh tức giận nhìn An Tử Yến, cậu cảm thấy cái sự biểu cảm này sắp không chống đỡ nổi nữa. Đột nhiên, cậu ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào hõm vai hắn.

“Hừm”. An Tử Yến đang muốn đẩy ra, Mạch Đinh càng ôm chặt hơn: “Để em ôm thêm chút nữa. Đừng đẩy em ra”.

“Có chuyện gì?”

“Không có gì. Tại em lại suy nghĩ lung tung thôi”. Mạch đinh nhắm mắt, dùng chóp mũi chạm vào làn da của An Tử Yến. Đôi tay vốn tính đẩy cậu ra dần hạ xuống lưng, ôm chặc lấy cậu.

Với bố mẹ, con cái là quan trọng nhất. Nếu An Tử Yến trở thành bố rồi, người quan trọng nhất với hắn nhất định là đứa bé. Mạch Đinh không thể cho An Tử Yến thứ quan trọng đó được. Chỉ người khác mới có thể. Chỉ phụ nữ mới có thể cho hắn điều đó. Giới tính, chính là thứ đặc biệt nhất.

Vài ngày tiếp theo, gió yên sóng lặng cho Mạch Đinh không gian yên tĩnh suy nghĩ. Cậu không cho rằng sự lựa chọn bây giờ của bản thân là vĩ đại. Cũng không nghĩ sẽ nhường lại An Tử Yến. Chẳng qua là, cuộc sống không phải chỉ sống cho mỗi bản thân. Nếu bố mẹ chỉ sống vì bản thân họ, vậy có lẽ cả đời này tình cảm của cậu cũng sẽ không được chấp nhận.

—–

Lại bị gọi vào phòng làm việc, bộ mặt Bạch Tiểu Tư chính là vô cũng miễn cưỡng. Bạch Hùng hút thuốc, quay lưng về phía cô. Ông chỉ muốn thử một lần. Không cho rằng có thể thuyết phục được Bạch Tiểu Tư. Nếu cô không muốn, ông cũng không có ý ép buộc.

“Bố, bố gọi con đến không phải lại chuyện kết hôn sinh con đó chứ? Con phải nói bao nhiêu lần nữa đây?”

“Nếu tôi nói để chị và Tử Yến kết hôn sinh con thì sao?”

Bạch Tiểu Tư nghĩ Bạch Hùng chỉ nói cho có. Nhưng ông sẽ không tự nhiên mà đùa giỡn như vậy. Biểu cảm trở nên nghiêm túc: “Là sao? Con nói rồi… Yến có người yêu rồi. Hơn nữa cũng đã kết hôn. Bố đừng nói mấy lời kì lạ như vậy!”.

“Tôi biết. Hơn nữa tôi cũng biết người yêu của nó là ai”.

Bạch Tiểu Tư nhíu mày: “Sao bố biết”.

“Dì Ngô Hinh của chị nói cho tôi biết”.

“Nhất định là dì lại âm mưu gì đó. Con nói chứ mọi người đừng có làm loạn lên được không?”

“Không cần chị lo”.

“Không được. Con phải nhắc nhở Yến với Mạch Mạch”.

“Bọn nó biết rồi”.

“Biết rồi?”

“Chúng không nói cho chị biết à? Chúng muốn nhờ chị giúp. Nhưng chuyện này không phải tuỳ tiện là có người thực hiện được”. Bạch Hùng cố ý nói thật chậm để Bạch Tiểu Tư không thể nắm bắt tâm tình. Vậy nên cô không ngừng suy đoán. Nghĩ thầm có phải bố cô đang lừa cô chuyện gì. Nếu muốn cô giúp, Mạch Đinh nhất định sẽ điện thoại ngay, cần gì để Bạch Hùng thông báo.

“Có đồng ý hay không là do chị quyết định. Tôi không can thiệp”.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

“Bọn nó muốn có con”.

“Cho nên muốn để con của Yến vào bụng của con? Cho dù bọn họ muốn tìm con giúp, cũng không cần nhờ đến bố lên tiếng. Con nói không sinh con, bố liền dùng cách này?”. Đối với sự thẳng thắn của con gái, Bạch Hùng trợn mắt: “Chị không tin tôi cũng hết cách. Tôi thừa nhận tôi rất muốn có cháu. Nhưng chuyện như vậy không phải tôi muốn là làm được. Nếu bên An Tử Yến không đồng ý thì sao? Hơn nữa, nếu chị chịu như một đứa con gái bình thường kết hôn sinh con, chị cho rằng tôi sẽ đồng ý với bên đó à?!”.

“Cái này không giống bố. Bố, bố còn toan tính khác đúng không?”. Bạch Tiểu Tư chất vấn, Bạch Hùng quả thật có toan tính khác. Đứa trẻ ra đời sẽ trở thành sợi dây liên kết tình cảm bền chặt nhất.

“Tôi có thể toan tính cái gì? Chính chị ép tôi phải dùng đến hạ sách này. Tôi còn có lòng dạ mà suy tính chuyện khác nữa à? Tôi nói rồi, nếu chị không đồng ý, tôi cũng không miễn cưỡng”. Bạch Tiểu Tư dù sao cũng học ở nước ngoài, đối với chuyện như Mạch Đinh chẳng có gì là kinh ngạc. Chẳng qua cô chỉ thật lạ. Cô chưa từng nghe hai người họ muốn có con. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng bố cô đang dò xét cô mà thôi.

“Có đồng ý hay không cũng phải nghĩ cho bản thân. Nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép”. Bạch Tiểu Tư nhìn Bạch Hùng lần nữa rồi mở cửa bước ra ngoài.

– Hết chương 141 –