- Hiện tại, Hạng gia chỉ có một nhà ba người, vợ chồng Hạng Kế và đứa con trai của hắn là Hạng Sưởng.
- Hạng Sưởng chỉ mới mười tuổi nhưng đã biểu hiện ra thiên phú cực cao, cho dù là học văn biết chữ hay tu luyện kiếm thuật thì đều vừa học biết ngay, thành tựu trong tương lai là vô hạn.
- Bây giờ, Hạng Kế đang liều mạng kiếm tiền để con trai có một con đường tương lai tốt đẹp. Còn nữa, Hạng Kế là người rất nghĩa khí, những người từng tiếp xúc với hắn, bất kể là ai, chỉ cần có khó khăn thì hắn đều đứng ra giúp đỡ, hiện tại còn nuôi dưỡng một đám đội viên tàn tật. Hắn có uy vọng cực kỳ cao trong nhóm Trảm Yêu Sĩ cấp thấp.
Nam Bất Hưu nghe Đồng Quan nói như vậy, có thể hình dung ra được tính cách của người này, đây là một người trọng nghĩa và trung nghĩa!!
Nếu như đối phương còn nhớ rõ ân tình của Nam gia, nói không chừng có thể rất dễ nói chuyện.
Nam Bất Hưu động lòng, vội vàng hỏi:
- Tu vi thì sao? Nếu tu vi quá cao thì không thể bộc lộ được hết đặc sắc của Người Máy Lực Vương!
- Hắn bị thương tới căn bản khi còn trẻ, cho nên đến giờ chỉ là lực sĩ cấp 5. Nhưng đừng khinh thường hắn chỉ có cấp 5, tu vi võ đạo cực kỳ cao, hắn từng mang theo một đám huynh đệ đánh chết rất nhiều yêu thú cấp 1 hạ đẳng. Nếu so sánh với lực sĩ cấp 7 thì danh tiếng không hề thua kém.
- Rất thích hợp.
Người trung nghĩa, tu vi võ đạo lại cao, hơn nữa từng là gia tộc lệ thuộc Nam gia, nếu chiêu mộ qua đây lần nữa hẳn là sẽ không khó lắm.
- Vậy hắn sử dụng vũ khí gì?
- Kiếm Trảm Yêu hạng nặng, cung tiễn, phi rìu, chùy Lưu Tinh, đại đao, trường thương,… Mười tám món binh khí đều tinh thông.
- Như vậy thật sự quá trùng hợp rồi!
- Đúng là rất trùng hợp, vậy ngươi chọn hắn à?
- Đúng vậy!
……..
Khu phía nam.
Trong sân nhỏ của một căn nhà biệt lập.
Hai nam tử một lớn một trẻ đang luyện trường côn. Côn của nam nhân ra như rồng, mỗi một chiêu có thể xé rách không khí tạo tiếng nổ đùng đoàng. Còn cậu thiếu niên thì cầm thanh mộc thương, từng chiêu từng thức đều cẩn thận dứt khoát, có thể thấy căn cơ không tồi.
Cách đó không xa có một phu nhân xinh đẹp vừa ngồi giặt áo, vừa nhìn hai nam nhân nhà mình, khoé miệng thỉnh thoảng cong lên, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.
- Phu quân, chàng hãy dạy Sưởng nhi một ít võ công, cho nó đọc nhiều sách liên quan đến trận pháp, hay các loại thư tịch phù triện đi.
Phu nhân dịu dàng nói.
Hạng Kế thu côn:
- Phí lắm phu nhân, Hạng gia chúng ta không có số đi làm Luyện Khí Sư. Đừng chỉ nhìn vào dấu hiệu có tư chất không kém của Sưởng Nhi. Nếu nàng không tin, thì đợi đến lúc đo tuổi cấp bậc căn cốt, nó vẫn là 1.
- Nói bậy. Ta không cho phép chàng nói xấu nhi tử của ta như thế.
Phu nhân hất nước văng đầy mặt Hạng Kế.
Hạng Kế lau tí nước trên mặt, cười ha ha một tiếng, cũng không để ý:
- Thật mà. Nàng không biết đó thôi, hồi ta còn nhỏ, thông minh hơn nó nhiều. Nhưng càng lớn tư chất lại càng kém. Đến lúc đo tuổi cấp bậc căn cốt, thì ta chỉ dừng lại ở mức độ 1 thôi.
- Có lẽ nó sẽ giống ta được di truyền từ Hạng gia. Chúng ta cũng không biết lý do tại sao. Cho nên, trước mắt nàng cứ để cho nó tu chí đi. Đợi đến khi nó lớn hơn, ta sẽ đưa nó đến Thế Tông. Nhà chúng ta chỉ hợp với học võ thôi.
- Haiz!
Phu nhân thở dài một tiếng, nàng biết sự tích của Hạng gia, vì bảo vệ mọi người mà bị kẻ khác nguyền rủa. Trong nhà chỉ được có hai người, sinh thêm đứa nào sẽ chết đứa đó. Mãi chỉ có hai cha con.
- Hạng gia các ngươi, rốt cuộc đã tạo nghiệt gì thế! Ít nhiều cũng phải có cách nào chứ, chỉ có một người kế thừa.
Hạng Kế nhún vai:
- Nàng cũng biết mà. Đó là chuyện của mấy trăm năm trước rồi.
- Haiz!
Phu nhân lại thở dài.
Hạng Sưởng tạm dừng luyện côn, lớn tiếng nói:
- Cha mẹ cứ yên tâm, Hạng Sưởng ta nhất định sẽ trở thành cao thủ đứng đầu có thể xuyên núi vượt biển, phá vỡ lời nguyền huyết thống đó, sinh cho Hạng gia một đống hài tử.
- Ha ha. Con ta đúng là có chí khí.
Hạng Kế cười to.
Phụ nhân cũng nở nụ cười dịu dàng.
- Thể tu là thứ căn bản của con người. Theo như lời của lão gia gia chàng nói, thuở ban đầu con người tập luyện cơ thể, trở thành thể tu, rồi phát triển thành võ đạo, từ đó mới mở một con đường máu trong thế giới đầy hiểm nguy này. Sáng lập ra càn khôn sáng sủa. Luyện khí chỉ mới phát triển gần đây thôi. Thể tu, võ đạo mới là cốt yếu hiểu chưa?
- Cha cứ yên tâm, ta sẽ không ghen tị với người tu đạo.
- Ha ha cái thằng nhóc thối này.
- Hì hì.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng cười sảng khoái:
- Khá khen cho thứ căn bản của con người. Nam Bất Ngưu ta đây đúng là được mở rộng tầm mắt!
- Ha ha có bằng hữu từ phương xa đến, ta vô cùng vui sướng chào đón!
Hạng Kế cười lớn một tiếng, cắm cây thương xuống đất, đi nhanh ra chỗ cửa. Hạng Sưởng biết ý thu lại trường thương, lật đật chạy theo phía sau. Phụ nhân cũng đặt chậu quần áo ở trong góc tường, đứng dậy đi vào nhà pha trà.