Chương 117: Tất Cả Mọi Người Đến Chúc Mừng Anh Hùng Của Chúng Ta!

- Công Tôn Chính Thanh cũng là anh hùng của chúng ta, chúng ta cũng nên nhau hoan hô một hồi cho hắn.

Mấy vị đại hán, đi lên trước, Công Tôn Chính Thanh bị dọa vội vàng che cổ áo, hô to:

- Các ngươi đang làm gì vậy? Ta cũng không phải là long dương.

- Vì ngươi ăn mừng!

Mấy người không để ý tới tiếng kêu quái dị của Công Tôn Chính Thanh, bắt tay chân hắn lại, tung hắn lên cao xuống thấp, lớn tiếng hoan hô:

- Tất cả mọi người đến chúc mừng anh hùng của chúng ta!

- Ô hô ——

- A —— ha ha.

Tiếng cười bên tai không dứt.

Sắc mặt Lý Trường Ninh tái nhợt, đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, trên mặt tươi cười.

Tề Đông Dương đi tới, cười nói:

- Tìm được kiếm của Hoàng Vô Cực, cũng tìm được thân thể của hắn rồi, hoàn chỉnh. Không có thiếu sót.

- Được. Truyền tin cho các châu chuyện Hoàng Vô Cực với Hoa Minh, đồng thời bảo trong nhà tra hỏi Hoàng gia, hỏi xem Hoàng gia dạy dỗ con em như thế nào?

Ánh mắt Lý Trường Ninh chứa đầy sát ý.

- Hiểu rõ. Đúng rồi, Trường Ninh, hết thời điểm ba năm, theo ta một chuyến đến Tề gia đi.

Tề Đông Dương mong đợi nói.

Lý Trường Ninh nhìn Tề Đông Dương cười một tiếng, nói:

- Vậy phải xem biểu hiện của ngươi!

Tề Đông Dương vui mừng, bảo:

- Yên tâm, ta nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút.

- Hì hì... Đúng rồi, ngươi nhìn Công Tôn Chính Thanh thế nào? Có đáng giá để bồi dưỡng hay không?

- Khó nói. Để xem kết quả điều tra bên Hoàng Châu.

- Ừ...

………

Đoàn người Lưu Như Mạn ở bên ngoài nhìn Công Tôn Chính Thanh bị người ném lên cao, mặt đầy mê man.

- Hắn không phải người của Hoa Minh sao? Sao trong nháy mắt đã trở thành anh hùng rồi?

Thế giới này thật phi thường.

Trong khoảng thời gian này, vì tránh cho phiền toái không cần thiết, nàng vẫn luôn đến giờ đến biên cương tuần tra phát tin, sau khi trở về, lập tức trở lại chỗ ở của mình.

Chưa bao giờ tiếp xúc với người bên ngoài. Hơn nữa, đoạn thời gian trước bầu không khí thật không tốt, mỗi người đều rất cảnh giác, bầu không khí rất ngột ngạt, nàng lại càng không muốn tán gẫu tiếp xúc với người khác.

Ngày hôm qua tuần tra thì bị đánh bay ra ngoài, bị thương không nhẹ. Hơi nghe ngóng được mới biết là Hoa Minh bị vây giết, Hoàng Vô Cực cũng đã chết. Chuyện này khiến nàng hưng phấn một đêm.

Sáng sớm ra ngoài hưởng chút thời gian rảnh rỗi. Chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái tinh thần, cho đến khi nhìn thấy Công Tôn Chính Thanh. Nhận thức bị rung động thật lớn.

Nghe mọi người hoan hô bên trong truyền ra ngoài, nàng mới hiểu được.

- Hóa ra là nội ứng! Chẳng trách vẫn luôn không gây sự với ta.

Lưu Như Mạn bừng tỉnh, trong tâm bỗng nhiên dâng lên vẻ áy náy.

Mình khai hắn ra, cũng không biết hắn có bị gây khó dễ không. Có cần đi xin lỗi hắn không.

Đi hai bước, đột nhiên nghĩ tới lão công đã nói, mọi lúc mình đều không quan tâm, không thể cuốn vào bên trong bất luận vòng xoáy gì, đây mới là đạo sinh tồn. Nghĩ tới ngày hôm qua chết mấy trăm người, hôm nay lại không có ai chú ý, đều ở đây ca tụng người thắng.

Trong lòng nàng bỗng nhiên một hồi phát rét, dừng bước, quay người rời đi.

Sống sót quan trọng hơn mọi việc. Về phần tên, lợi, đều thoảng qua như mây khói. Chết thối cũng không lưu lại được.

Một khắc này nàng cảm thấy lão công nói rất có lý. Mặc dù có chút thô bỉ.

Nam Bất Hưu thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh thành Khai Long, để tránh bọn hắn lần nữa lục soát quy mô lớn, tìm ra mình.

Bỗng nhiên, nhìn thấy mười mấy cây phi kiếm tốc độ đều đặn hướng về phía tây nam, tây bắc, chính tây. Tốc độ không nhanh, cũng chính là tốc độ phi hành bình thường của phi thuyền. Có một thanh phi kiếm bay về phía hắn.

Nam Bất Hưu lập tức cảnh giác, ngay lập tức vận chuyển Ẩn ThThuật tới cực hạn, khiến sự tồn tại của mình xuống đến thấp nhất, rồi cẩn thận quan sát.

Đến lúc người kia bay đến rất gần.

- Hả? Là một thanh phi kiếm truyền thư từ Châu Tế!

Phi kiếm truyền thư Châu Tế, mỗi lần Đại Hoang xảy ra đại sự thì phi kiếm từ nơi xảy ra chuyện truyền thông báo cho tất cả tông môn, thành thị, gia tộc, tất cả mọi người Đại Hoang. Bất luận người nào đều có thể kiểm tra tin tức trong phi kiếm.

- Chuyện ngày hôm qua vậy mà nghiêm trọng đến mức gửi phi kiếm truyền thư Châu Tế sao?

Nam Bất Hưu khiếp sợ trong tâm, hắn bỗng nhiên ý thức được người hôm qua hắn đốt chết, rât có thể là đại nhân vật.

Nam Bất Hưu sững sờ, lần nữa trở lại chiến trường hôm qua, dùng Phục Địa Bàn một lần, xem có chỗ nào để lại dấu vết của mình không. Sau khi dùng Phục Địa Bàn, phát hiện cũng không có, lúc này mới thở dài một hơi.

- Nếu mà bọn hắn phát hiện ta, ngày hôm qua đã trắng trợn lục soát. Nhưng không có, như vậy sơn động xảy ra chuyện không bị phát hiện. Chắc chắn ta không bị bại lộ. Nhưng, ta cần dọn dẹp sạch vết tích thiêu đốt trong sơn động.

Hôm qua, liệt hỏa đốt lâu như vậy, đốt không ít đá thành lưu ly, cần dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ, không lưu lại một chút vết tích.

Không lập tức đi làm ngay, đợi phi kiếm truyền thư Châu Tế bay đến đỉnh đầu thì cẩn thận đem thần thức dò xét.