Lúc này, Lưu Như Mạn nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mị hoặc mà gật đầu với mình, sắc mặt nàng nhất thời thay đổi, vội vàng xoay người lại, vội vã trốn vào trong đám người.
- Công Tôn Chính Thanh của Hoa Minh.
- Đã từng theo dõi mình.
- Thật là bám dai như đỉa.
Trước khi Lý Trường Ninh đến, thì nàng cũng không có ở trong thành, lúc trước cũng không gặp phải nàng, không ngờ rằng, người của Hoa Minh lại gia nhập vào đội ngũ của Lý Trường Ninh.
Lúc đám người đi vào sâu bên trong, sắc mặt của Lưu Như Mạn âm trầm, lại thay đổi lần nữa.
- Chẳng trách đám người Hoa Minh không đến tìm ta, thì ra là theo dõi Đại tiểu thư!!
Lưu Như Mạn hoảng sợ quay đầu lại, vừa đúng lúc Lý Trường Ninh cũng nhìn về phía của nàng, khuôn mặt kia tràn đầy khí chất quý tộc, thánh khiết, thuần khiết, khiến cho người ta vừa nhìn thì liền sinh lòng muốn bảo vệ.
- Trong mắt Hoa Minh nhất định là một đoá hoa cao cấp.
- Nàng ấy nhất định chưa từng trải qua cuộc sống đen tối, nếu như nàng ấy bị Hoa Minh làm nhục… Không được, tuyệt đối không được.
Lưu Như Mạn nghĩ đến đây, chen chúc về phía trước, đi được hai bước thì dừng lại.
- Không được, ta cứ như thế này mà tuỳ tiện đi lên vạch trần âm mưu của Hoa Minh, không nói đến việc liệu rằng Đại Tiểu thư có tin hay không, nhưng nhất định sẽ đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ). Lại thu hút sự chú ý của Hoa Minh quay về trên người của ta, như thế thì ta sẽ nguy hiểm. Nếu như một mình ta, thì cùng lắm là liều mạng phản kháng, thế nhưng, bây giờ ta đã có con rồi.
Lưu Như Mạn tiến thoái lưỡng nan, gấp đến mức chảy cả nước mắt.
- Nếu như có phu quân ở đây, thì nhất định sẽ có cách.
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Rất nhanh nàng tỉnh táo lại, suy nghĩ đến những chuyện mà chồng đã từng nói với nàng, cách để xử lí chuyện.
Trong lòng Lưu Như Mạn đã có suy tính.
- Lén lút nhắc nhở, không thể để mình bị bại lộ.
Lưu Như Mạn suy nghĩ kỹ càng, lấy ra một tấm Ngọc giản, ghi lại rõ ràng chuyện của Hoa Minh, thân phận của Công Tôn Chính Thanh vào bên trong Ngọc giản. Che giấu khuôn mặt thật, tìm một nam tu lộ ra ánh mắt gần như là si cuồng đối với Lý Trường Ninh, nhét Ngọc giản vào trong tay của nam tu, nói:
- Chỗ này của ta có một chiếc Ngọc giản liên quan đến an nguy của Đại tiểu thư, mong ngươi hãy giao cho nàng ấy.
Nói xong lập tức trốn vào trong đám người biến mất. Tuỳ tiện nhận một nhiệm vụ một sao ở bên trong tuần tra biên cương, chạy ra khỏi thành.
Nàng nhớ lời phu quân dạy bảo, cách xa nơi xảy ra chuyện một chút, an toàn là trên hết.
Gầm thét, rút kiếm, thẳng về phía Công Tôn Chính Thanh.
- Tên cặn bã đáng chết, lại có chủ ý xấu đánh lên người của Tiểu thư!
- Giết!
Kiếm pháp sắc bén nham hiểm, thẳng đến cổ của Công Tôn Chính Thanh, dọa cho hắn giật mình:
- Ngươi có bệnh sao!?
Mọi người cũng đều sợ hết hồn, động võ ở trước mặt của Đại tiểu thư! Đồng loạt ra tay, chế phục thường khánh.
- Đại tiểu thư, ta nhận được tin tức tuyệt mật, người kia chính là người của Hoa Minh, có ý đồ bất chính đối với ngài!
Thường Khánh la lớn với Lý Trường Ninh, quay đầu về phía Công Tôn Chính Thanh, tức giận mắng:
- Tên cặn bã đáng chết, gan chó của ngươi thật là lớn, vậy mà lại có ý bất chính đối với Đại tiểu thư!
- Câm miệng!
Sắc mặt của Công Tôn Chính Thanh thay đổi, chỗ này có rất nhiều tu sĩ Hoàng Châu, một khi công bố chuyện của Hoa Minh cho mọi người, vậy thì kế hoạch sau này của mình sẽ bị hủy sạch sẽ.
- Đây là chuyện mà có thể nói ở trước mặt của mọi người sao!?
- Thế nào, tên cặn bã nhà ngươi chột dạ sao? Mau bắt hắn lại, đừng để cho hắn chạy trốn.
Trường Khánh hét lớn lên.
Mọi người vừa nghe thấy là người có ý bất lợi đối với Đại tiểu thư, rối rít rút kiếm vây Công Tôn Chính Thanh lại.
- Tất cả đều im miệng lại. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lý Trường Ninh nhíu mày nói.
………
Lý Trường Ninh hơi nhíu mày lại, tự có một phen phượng uy.
- Xảy ra chuyện gì!?
- Vừa rồi có một nữ tu đưa cho ta một chiếc Ngọc giản truyền tin, ta tra xét một chút, nhìn thấy một câu chuyện nghe rợn cả người. Con chó này chính là người của Hoa Minh, mà Hoa Minh chính là một tổ chức tà ác săn các thiếu nữ thiên tài!
- Hiện tại, hắn ta cố ý tiếp cận ngài, nhất định cũng là muốn đối với ngài, đối với ngài... Ài! Tên cặn bã đáng chết, ngươi đáng chết.
Trường Khánh oán hận nói, vừa nói vừa đem ngọc giản đưa qua đầu.
- Ngọc giản ở đây, Đại tiểu thư có thể tùy ý tra xét.
Khuôn mặt của Tề Đông Dương tràn đầy lạnh lùng, nhảy tới trước một bước, nhận lấy Ngọc giản, tra xét một phen, không có nguy hiểm. Dán lên trên trán, sắc mặt trong chốc lát liền thay đổi, đôi mắt phun ra lửa giận hừng hực.
- Hoàng gia, Hoàng Vô Cực, Hoa Minh, đây chính là sự thật!?
Một đôi mắt hung hãn căm tức nhìn về phía Công Tôn Chính Thanh, lớn tiếng nói:
- Bắt đầu ngăn chặn từ bây giờ, mọi người ở bên trong đại sảnh nhiệm vụ lập tức giao ra công cụ truyền tin, cho dù là người nào thì cũng chỉ có thể vào, không thể ra.
- Đúng!
Trong đám người bỗng nhiên vang lên mấy chục âm thanh đáp lại.