Bọn người này là ai thế nhỉ?
Rồi các ngọn đèn bật sáng, và một ngọn cứ nhấp nháy chiếu vào mặt cô. Nó khiến cô chói mắt, và thức giấc.
Có đến sáu người đàn ông đang vây quanh mấy bà sơ trong khoảng rừng. Bị đèn chiếu vào mắt, Lucia chỉ nhận được lờ mờ hình dáng của họ.
– Các bà là ai? - Người đàn ông hỏi. Giọng ông ta sâu và thô ráp.
Lucia bừng tỉnh, cảnh giác. Cô đã bị sa bẫy. Nhưng nếu bọn người này là cảnh sát thì họ đã phải biết những bà sơ này là ai, và đang làm gì trong rừng vào buổi đêm thế này?
Lucia chớp lấy cơ hội:
– Chúng tôi là các bà sơ của tu viện Avila, một số người của chính phủ đã ...
– Chúng tôi có nghe về vụ đó. - Người đàn ông ngắt lời.
Các sơ khác cũng đã tỉnh giấc, hoảng sợ.
– Các ông ... các ông là ai? - Megan hỏi.
– Tôi là Jaime Miro.
Họ có sáu người, vận những chiếc quần thô ráp, áo choàng da, áo len cổ thấp, giày xỏ dây và đội mũ bêrê truyền thống xứ Basque. Họ mang nhiều súng ống. Và trong ánh trăng mờ ảo trông họ như ma quỷ. Hai trong số họ cứ như vừa bị đánh đập nặng.
Người đàn ông tự xưng là Jaime Miro nom cao, gầy, đôi mắt đen dữ tợn.
– Có thể họ đã bị theo tới đây. - Anh quay sang một người trong nhóm. - Kiểm tra xung quanh.
Lucia nhận ra người vừa đáp lời là một phụ nữ. Cô nhìn người đó di chuyển nhẹ nhàng trong khu rừng.
– Mình sẽ làm gì với họ bây giờ - Ricardo Menado hỏi.
Jaime Miro nói:
– Chúng ta để họ lại rồi đi thôi.
Một người trong bọn phản đối.
– Jaime, đây là những bà sơ nhỏ bé của Giêsu.
– Thì để cho Giêsu trông nom họ. Chúng ta còn có việc phải làm. -Jaime Miro nói cộc lốc.
Các tu sĩ lúc này đã đứng lên cả, chờ đợi. Những người đàn ông xúm quanh Jaime, đang tranh cãi với anh ta.
– Chúng ta không thể để cho họ bị bắt. Acoca và bọn lính đang truy lùng họ.
– Thì chúng cũng đang lùng ta.
– Các bà sơ sẽ không thể thoát được nếu chúng ta không giúp họ.
Jaime Miro cương quyết:
– Không, không thể mạo hiểm trao tính mạng mình cho họ. Chúng ta có sứ mệnh của chúng ta.
Fellx Carpio, một trong những phụ tá của Jaime nói:
– Chúng ta có thể đi cùng họ một phần đường, Jaime. Chỉ cần giúp họ ra khỏi đây. - Anh ta quay sang hỏi. - Các tu sĩ về đâu?
Theresa lên tiếng, ánh sáng của Chúa bừng lên trong mắt bà.
– Tôi có một sứ mệnh của Chúa. ở Mendavia có một tu viện sẽ che chở cho chúng tôi.
Felix Carpio quay sang Jaime Miro:
– Chúng ta sẽ đưa họ tới đó. Mendavia nằm trên đường tới Sebastian.
Jaime quay sang anh ta, không kìm được giận dữ:
– Đồ ngu xuẩn? Sao cậu không trương biển lên báo cho cả thế giới biết ta sẽ tới đâu.
– Tôi chỉ định ...
– Bây giờ thì không còn cách nào khác là đưa họ đi cùng. Nếu Acoca tìm được họ, hắn sẽ bắt họ phải nói. Và họ sẽ làm chậm chân chúng ta cũng như sẽ làm cho Acoca và bọn đao phủ của hắn theo dõi chúng ta dễ hơn nhiều.
Lucia chỉ nghe một tai, cây thánh giá vàng cách cô có một tầm với, Bọn khốn kiếp! Sao lại tới vào cái lúc này Chúa ơi, sao Chúa lại hài hước vậy.
– Thôi được. - Jaime Miro nói. - Chúng ta sẽ đưa họ tới tận tu viện rồi để họ lại đó nhưng không thể đi cùng cả đám như gánh xiếc thế này được. - Anh ta quay sang mấy bà sơ, không giấu được vẻ bực tức trong giọng nói. - Có ai trong số các bà biết Menđavia ở đâu không?
– Các bà sơ nhìn nhau.
– Không chính xác lắm. - Graciela lên tiếng.
– Vậy làm thế quái nào mà các bà đến đó được.
– Chúa sẽ dẫn đường. - Sơ Theresa nói chắc chắn.
Một người khác trong bọn, Rubio Arzano, cười nói:
– Các sơ gặp may. - Anh ta hất đầu về phía Jaime. - Chúa đích thân xuống dẫn lối cho các sơ đấy.
Cái nhìn của Jaime làm cho anh ta im lặng.
– Chúng ta sẽ chia nhỏ ra đi ba đường khác nhau.
Anh ta lấy tấm bản đồ từ chiếc gói sau lưng ra. Cả bọn xúm quanh nó và chiếu đèn vào.
– Tu viện Mendavia nằm ở đây, phía. Đông Nam Logrono. Tôi sẽ đi theo hướng Bắc qua Vailadolld rồi tới Burgos. - Anh ta đưa ngón tay chạy dọc bản đồ, rồi quay sang Rubio, một người đàn ông cao lớn ưa nhìn. - Cậu đi đường này tới Olmedo, lên Penafiel rồi Randa de Duero.
Rubio gật đầu.
Jaime Miro nhìn Ricardo Mellado, một trong số hai người mặt mày bầm tím.
– Ricardo, cậu tới Sêgovia, rồi theo đường nối tới Cerezo de Abazo, rồi tới Soria. Chúng ta sẽ gặp lại tại Logrono. - Anh ta cất tấm bản đồ đi. - Từ đây đến Logrono là hai trăm mười cây số. - Anh ta nhẩm tính. - Sau bảy ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Nhớ tránh xa các đường chính.
– Gặp nhau tại chỗ nào ở Logrono? - Felix hỏi.
– Đoàn xiếc Nhật Bản sẽ biểu diễn ở Logrono tuần tới - Ricardo nói.
– Tốt lắm. Ta sẽ gặp nhau ở đó vào buổi biểu diễn.
Các tu sĩ sẽ đi như thế nào? - Felix Carpio lên tiếng.
– Ta phải chia họ ra.
Đã đến lúc phải ngăn họ lại, Lucia quyết định.
– Thưa các ông. Nếu bọn lính đang tìm bắt các ông, thì chúng tôi sẽ đi đường khác cho an toàn.
– Nhưng chúng tôi thì không để như vậy được, thưa sơ Jaime nói. - Các sơ đã biết kế hoạch của chúng tôi.
– Hơn nữa, - người mang tên Rubio nói thêm. - Các sơ không có cơ hội nào đâu. Chúng tôi thuộc vùng này. Chúng tôi là người Basque và những người ở miền Bắc là bạn bè chúng tôi cả. Họ sẽ giúp chúng ta, che giấu ta khỏi bọn lính quốc gia. Các sơ sẽ không bao giờ đi được Mendavia, nếu tự đi.
Ta không định tới Menđavia, ngốc ạ – Thôi được, lên đường đi. Tôi muốn chúng ta phải xa khỏi đây trước bình minh. - Jalme Miro vẫn cáu kỉnh.
Sơ Megan lặng lẽ nghe người đàn ông đang ra lệnh. Anh ta có vẻ ngạo mạn và xấc xược, song ở con người này cũng toát ra một uy lực mạnh mẽ.
Jaime nhìn sang Theresa và chỉ vào Tomas Sanzuro cùng Rubio.
– Họ sẽ lo cho bà.
– Chúa lo cho tôi. - Sơ Theresa nói.
– Rõ. Nên các bà mới tới đây được. - Jaime đáp cộc lốc.
Rubino bước tới Theresa.
– Rubio Arzano xin được phục vụ sơ. Gọi sơ là gì đây.
– Tôi là sơ Theresa.
Rất nhanh Lucia lên tiếng:
– Tôi sẽ đi cùng Theresa. - Bất cứ giá nào cô cũng không để họ chia rẽ mình với cây thánh giá vàng.
– Cũng được. - Jaime gật đầu, anh ta chỉ tay vào Graciela. - Ricardo, cậu nhận sơ này.
Ricardo Mellado gật đầu.
– Được thôi.
Người đàn bà mà Jaime phái đi trinh thám đã trở lại.
– Không có gì. - Cô nói.
– Tốt. - Jaime nhìn Megan. - Sơ sẽ đi với chúng tôi.
Megan gật đầu. Cô thấy thích con người này. Người phụ nữ cũng có cái gì đó kích thích sự hiếu kỳ. Nước da sẫm, cái nhìn dữ tợn và những nét cú vọ của loài thú ăn thịt, miệng như một vết thương nhỏ.Ở cô ta toát ra một dục tính mãnh liệt.
Người phụ nữ bước đến bên Megan.
– Tôi là Amparo Jiron. Sơ cứ ngậm tiếng lại thì sẽ không có chuyện gì phiền phức.
Jaime nói với mọi người.
– Đi thôi nào. Đến Logrono trong bảy ngày. Không rời mắt khỏi các bà sơ.
Sơ Theresa và Rubio Arzano bắt đầu đi xuống con đường nhỏ. Lucia vội vã theo sau. Cô đã thấy tấm bản đồ mà Rubio Arzano đeo sau lưng. Ta sẽ lấy nó, Lucia quyết định, vào lúc hắn ngủ.
Cuộc hành trình xuyên Tây Ban Nha bắt đầu.
Miguel Carrillo choáng váng.
Sự thật là Miguel carrilo hết sức choáng váng. Đó không phải một ngày tốt đẹp với hắn. Buổi sáng bắt đầu tuyệt vời biết bao khi hắn vớ được mấy nữ tu và đánh lừa được họ rằng mình cũng là một tu sĩ. Khi cạm bẫy sập thì cũng là lúc hắn bị đánh bất tỉnh, tay chân bị trói gô còng queo dưới sàn cửa hiệu trang phục.
Chính là bà vợ chủ hiệu đã phát hiện ra hắn. Đó là một phụ nữ đã có tuổi, vạm vỡ, tính tình cắn cảu, lại có ria mép. Bà ta nhìn người đàn ông bị trói gô dưới đất hỏi:
– Ngươi là ai? Ngươi là cái gì đây?
Carrillo vận hết sự quyến rũ của mình:
– Ôi cảm tạ Chúa, bà đã đến, senorita. Tôi đang cố gắng tìm cách thoát khỏi cái bẫy này để có thể gọi điện thoại báo cho cảnh sát.
– Ngươi vẫn chưa trả lời ta?
– Hắn cố gắng vùng vẫy để tạo một tình thế dễ chịu hơn.
– Lời giải thích rất đơn giản. Senorita, tôi là tu sĩ Gonzales. Tôi tới đây từ một tu viện gần Madrid. Lúc đi ngang qua cửa hàng xinh đẹp của bà, thì tôi thấy hai người đàn ông đang trèo vào trong hiệu. Tôi cảm thấy ngăn chúng lại là nhiệm vụ cao cả của người con của Chúa bèn theo chúng vào trong này, hy vọng có thể giảng giải cho chúng thấy được tội lỗi. Nào ngờ lại bị chúng đánh ngất đi, rồi chúng trói tôi lại. Nào, xin bà làm ơn cởi trói cho ...
– Mierda!
Hắn ngạc nhiên nhìn.
– Bà nói sao?
– Mày là ai?
– Tôi vừa nói, tôi là ...
– Mày là thằng lừa đảo xấu xa nhất, tao biết.
Bà ta bước về phía mấy bộ áo choàng mà các nữ tu đã bỏ lại – Thế cái gì đây?
– A! Cái đó, phải rồi, hai gã thanh niên đã mặc để đánh lừa mọi người, bà thấy đấy, và ...
– Ở đây có bốn bộ mà mày lại nói là có hai người.
– Phải, hai đứa nữa vào sau và ...
Bà ta bước về phía máy điện thoại.
– Bà làm gì vậy, thưa bà?
– Gọi cảnh sát.
– Điều đó chưa cần thiết, tôi đảm bảo với bà như vậy Ngay sau khi bà cởi trói, tôi sẽ tới ngay đồn cảnh sát để báo lại mọi sự việc.
Người đàn bà nhìn chiếu tướng hắn:
– Ông quên cài cúc kìa, thưa cha!
Cảnh sát còn tỏ ra ít hiểu hơn cả người đàn bà. Carrillo bị bốn người Gurda Civil xét hỏi. Những bộ đồng phục màu xanh và những chiếc mũ dạ đen thế kỷ Mười tám cũng đủ gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp đất nước Tây Ban Nha và rõ ràng là chúng có phép mầu đối với Carrillo. . .
– Anh có biết rằng mình có đặc điểm giống hệt người đã giết một vị linh mục ở phía Bắc?
Carrillo gật đầu.
– Tôi không ngạc nhiên. Tời có một người em sinh đôi, cầu Chúa trừng phạt hắn đi. Bởi nó mà tôi phải vào tu viện. Người mẹ đau khổ của chúng tôi ...
– Đừng lỡm.
Một người khổng lồ với khuôn mặt đáng sợ bước vào phòng.
– Xin kính chào ngài, ngài đại tá Acoca.
– Anh ta đây à?
– Vâng, thưa đại tá. Chúng tôi đã tìm thấy hắn cùng với quần áo mấy nữ tu, vì thế tôi nghĩ có thể ngài muốn tự hỏi cung hắn.
– Phải, tôi rất thích được nói chuyện với anh này.
Carrillo trao cho viên đại tá cái nhìn duyên dáng của hắn.
– Ngài đã tới, tôi rất vui sướng, thưa đại tá. Tôi có một sứ mệnh của nhà thờ, và một điều hết sức quan trọng, là phải đến được Barcelona càng sớm càng tốt.
Tôi đã cố gắng giải thích với các vị đây rằng tôi là nạn nhân của hoàn cảnh, đơn giản chỉ vì tôi cố gắng làm một người làm phúc.
Đại tá Acoca gật đầu thông cảm.
– Bởi ông đang vội, tôi sẽ không lấy nhiều thời gian của ông.
Carrillo tươi cười:
– Cảm ơn ngài đại tá.
– Tôi sẽ hỏi ông vài điều đơn giản. Nếu ông trả lời trung thực, mọi thứ sẽ tốt đẹp. Còn nếu nói dối tôi, thì sẽ rất đau đớn đối với ông. - Y mân mê vật gì trong tay.
– Người nhà Trời không biết nói dối. - Carrillo đáp thẳng thắn.
– Tôi rất sung sướng được nghe vậy. Hãy kể về bốn nữ tu.
– Tôi không biết gì về bốn ...
Quả đấm va vào miệng hắn có gắn những núm đồng, làm máu bắn tóe ra.
– Chúa ơi, ông làm cái gì thế? - Carrillo hổn hển.
– Hãy nói về bốn nữ tu. - Acoca nhắc lại câu hỏi.
– Tôi không ...
Quả đấm lại tìm đến cái mồm Carrillo, lần này nghe như có tiếng răng gãy:
Carrillo ngạt thở vì máu trào ra.
– Đừng, tôi ...
– Nói về bốn nữ tu. - Giọng Acoca vẫn nhẹ nhàng, vừa phải.
– Tôi ... - Hắn nhìn thấy nắm đấm đang từ từ nâng lên. – Có! tôi ... - Từ ngữ chen nhau tuôn ra. - Họ ở Villacastin, đang chạy trốn khỏi tu viện của họ. Xin đừng đánh tôi nữa.
– Tiếp tục!
– Tôi ... tôi bảo sẽ giúp họ. Họ cần phải thay quần áo ...
– Nên anh đột nhập vào cửa hiệu ...
– Không. Tôi ... vâng. Tôi ... họ lấy trộm một số quần áo rồi đánh tội xỉu, rồi bỏ tôi ở đó.
– Họ có nói sẽ đi đâu chứ?
– Không! - Một thoáng tự trọng bất ngờ xuất hiện trong Carrillo.
Nhưng việc hắn không đả động gì đến Mendavia cũng chẳng có gì liên quan đến việc bảo vệ các tu sĩ. Carrilo chẳng mảy may để ý đến họ. Đó chỉ bởi vì viên đại tá đã làm biến dạng khuôn mặt hắn. Sau khi ra tù, nếu có ngày ấy lạy Chúa, việc làm ăn của hắn sẽ rất khó khăn.
Đại tá Acoca quay sang mấy người lính dân vệ:
– Xem sự thuyết phục hữu nghị thì làm được gì nào?
Đưa nó tới Madrid, bắt giữ về tội giết người.
Lucia, sơ Theresa, Rubio Arzano và Tomas Sanjuro đi theo hướng Tây Bắc, nhằm phía Olmedo, tránh xa những đường chính, băng qua những cánh đồng lúa. Họ đi ngang những đàn cừu, dê và cảnh đồng quê yên ả đối nghịch với sự gian nguy đang trải qua. Họ đi thâu đêm. Rạng sáng, họ hướng về một điểm đã định sẵn trên vùng đồi.
Thị trấn Olmedo ở phía trước. Chúng ta sẽ dừng chân tại đây cho đến tối.
Hai sơ nom như muốn ngủ lắm rồi.
Sơ Theresa thì thấy như kiệt sức. Nhưng điều đang diễn ra trong nội tâm bà còn ghê sợ hơn nhiều. Bà thấy mình như đang xa dần thực tại. Nó bắt đầu với việc biến mất của chuỗi tràng hạt quý giá. Bà đánh mất - hay có kẻ đã lấy cắp?
Bà không rõ. Nó là niềm an ủi của bà đã bao năm, bà không còn nhớ. Nó đã trở thành một phần của đời bà, sự yên lành của bà, thế mà nó lại đã mất tích!
Bà mất nó Ở tu viện khi có cuộc tấn công? Và có thật là có cuộc tấn công không? Dường như không. Bà không chắc được điều nào là thực, điều nào là tưởng tượng. Đứa trẻ bà đã thấy. Nó có phải con của Monique? Hay Chúa đánh lừa bà? Mọi thứ đều lẫn lộn. Không như khi bà còn trẻ, tất cả đều rõ ràng, đơn giản.
Khi bà còn trẻ ...