Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 110: Đại Nhật, Nguyệt Như Vs Sơ Ửng Hấp Huyết Quỷ
Hô Hô Hô -- !!
Hai người Một lớn một nhỏ Đại Nhật cùng Hạ Nguyệt Như, cả hai người từ sau khi chạy ra được Hạ gia, vốn cho rằng họ có thể bình yên tới được chỗ của Nhật Thiên nào ngờ đâu, giữa đường đi xuất hiện một thứ không thể lường được chặn đường họ.
Và bây giờ cả hai người con ruồi không có mục tiêu, theo bản năng chạy loạn khắp nơi với hi vọng làm vậy có thể cắt đuôi được thứ đang đuổi theo họ, chỉ là đáng tiếc tốc độ chạy trốn của họ so với không khác gì là trò trẻ con, họ bây giờ không hơn không kém chỉ là đang trong một cái trò chơi mèo vờn chuột của đối phương, là thứ món đồ chơi tiêu khiển giải trí cho nó.
“Đáng chết căn bản không thể cắt đuôi được thứ đó.”
Hạ Đại Nhật tay cầm một đao một kiếm, anh đối với không trung vung trảm nhưng thứ anh chém vào chỉ là không khí, lưỡi kiếm không hề chạm vào được người thứ anh muốn chém.
“Hạ đội trưởng xin đừng phí sức nữa, những đòn đánh của chúng ta căn bản không thể chạm được vào nó, người làm vậy chỉ lãng phí thêm sức lực mà thôi.”
Tuy nói như vậy nhưng bao vây xung quanh Nguyệt Như các thanh phi kiếm một cách cuồng phóng ra ngoài lao thẳng tới một thứ gì đó, chỉ là thứ đó di chuyển quá nhanh nên phi kiếm của cô không một cái nào đánh trúng.
Nguyệt Như lúc này đang ngồi ở trên phi kiếm tại độ cao thấp phi hành, tuy cô cũng biết kỹ thuật Khinh Công nhưng nếu so với tốc độ di chuyển của Võ Giả thì tốc độ của cô khá chậm chạp, nên cô đành phải sử dụng [Hư Vô Chi Thủ] khống chế kiếm của mình tiến hành phi hành kéo cô bay đi.
Hahahaha ~
Lúc này một âm thanh nghe vô cùng ma mị cười nhạo bọn họ vang lên, từ một nơi không rõ vang vọng khắp nơi, hai người vội vàng dừng bước, ngay lập tức một làn gió thổi thoáng quá ngay tức khắc ở trước mặt họ từ trong hư vô xuất hiện một người.
Kẻ tới là một người thân trang điểm kiểu quý tộc lễ phục, lấy màu sắc đỏ rực làm màu chủ đạo, áo sơ mi trắng bên trong, cùng với cà vạt với các họa tiết tinh sảo, thân hình thon gầy và có một mái tóc trắng bạch như tuyết, nhan sắc ma mị giống với chính âm thanh của mình, đặc biệt là đôi mắt đỏ rực như máu, mỗi khi nhìn vào mắt hắn ta, người khác không tự chủ được đắm chìm vào trong đó và tình nguyện nghe theo những gì hắn sai bảo.
“A rê A rê Sao vậy ~ sao các ngươi lại không chạy nữa ~ ? là mệt mỏi sao?”
Hô hô hô ~
Hai người đều không có ai đáp lại câu hỏi của tên quái vật trước mặt, chỉ đứng im đó thở gấp đồng thời nhìn chằm chằm từng cử động nhỏ của tên này.
Một phần họ cảm thấy bản thân không cần thiết phải trả lời một con quái vật, một phần khác vì họ đang bị chấn động bởi cơn áp lực từ trên người kẻ này phát ra, nó khiến cho họ mỗi việc hô hấp thôi cũng trở nên vô cùng khó khăn, chứ đừng nói tới chuyện trả lời hắn.
“Như vậy không được đâu nhà ~ người ta còn đang thích thú lắm đó, nếu các ngươi dừng lại ngươi ta sẽ mất hứng lắm đó.”
Đôi mắt nheo lại, hắn ta nhìn hai người với một nụ người đầy ớn lạnh cùng khát máu.
“Và nếu các ngươi làm ta mất hứng...thì các ngươi không còn giá trị.”
Nguy!!
Trong chớp mắt hai người như nhìn thấy thần chết ngay bên cạnh, theo bản năng bất chấp hết tất cả né tránh sang một bên.
Và nhờ đó bọn họ thoát được một kiếp, chỉ thấy một tiếng xé gió vút ngang sau đó vùng mặt đất mà họ vừa đứng đã bị hủy diệt, nó giống như đã bị một lưỡi dao vô vùng sắt bén di chuyển với vận tốc cực nhanh cắt ngang qua vậy, để lại một mặt cắt vô cùng bóng phẳng ở chỗ đó.
‘Tuyệt đối không để bị đòn đó đánh lên người.’
Thấy được cái cảnh này, cả hai người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Mà người đàn ông kia khi thấy đòn đánh của mình không trúng không những không bực tức mà còn người lại lộ ra vẻ hứng thú, không, chiêu đó không phải là không đánh trúng hai người mà do hắn ta cố tình làm cho nó đánh không trúng, vì hắn muốn chơi đùa hai người nhiều hơn.
“Nhảy cho ta đi, mấy con khỉ.”
Sau đó một loạt tia màu đỏ giống như quang kiếm từ trên người tên đó phóng ra, chúng nó không những nhanh mà vô cùng linh hoạt, có thể thay đổi góc độ di động của mình mọi hướng tùy thích, khiến người khó mà nắm bắt được quỹ đạo di chuyển thực sự của nó.
Hai người vội vàng sử dụng thân thủ của mình để tránh né hoặc là thậm chí sử dùng vũ khí trong tay đánh bật đám tia sáng đó đi, nhưng mà có một chỗ vô cùng kỳ quái, rõ ràng lấy tốc độ của những tia ánh sáng này, thì chúng nó có thể dễ dàng đánh trùng hai người, nhưng mỗi lần như vậy, ở chúng nó sắp đánh trúng điểm tử huyệt của họ, thì lại ngay lập tức thay đổi phương hướng và đánh vào những chỗ không nguy hiểm nhưng cánh tay, vai hay là cái chân gì đó.
Còn không phải quá rõ ràng rồi sao…hắn là đang muốn chơi đùa chúng ta tới chết!!
Hai người tất nhiên cũng nhận ra được điều này và không ai vui vẻ cả, vì sẽ không ai sẽ vui sướng khi có kẻ nào đó xem bọn họ như đồ chơi.
“Đừng có xem thường chúng ta!!!”
Sau đó hai người vô cùng đột nhiên cùng một lúc không để ý đám tia sáng đó, cứ để mặc cho bọn nó đánh lên người mình khiến cho bản thân trong nháy mắt bị xuyên thủng toàn thân, cả hai phối hợp vô cùng ăn ý, Nguyệt Như khống chế đám phi kiếm, để chúng nó chồng xếp lại nhau tạo thành một tấm khiên che chắn phía trước Đại Nhật mà bản thân anh thì bất chấp mọi thứ không để ý trên người vết thương liều mạng xông thẳng về phía trước.
“Cái gì!!?”
Tên đó sắc mặt lộ ra vẻ giật mình, nó thực sự không lường được cả hai kẻ này lại có gan dạ như vậy, bất chấp sinh mạnh liều mạng tất cả với hắn.
Và trong giây phút ngắn ngủi ấy, Đại Nhật thành công đột phá được hàng phòng ngự của chùm tia sáng, bước được tới trước người của tên quái vật.
“Chết Đi!!!”
Mang theo hết toàn bộ sự căn hận phẫn nộ của bản thân dùng hết tất cả cho một đao này, Đại Nhật ánh mắt lạnh lẽo mang theo quyết tâm dù có chết cũng thì phải xé được một miếng thịt trên người thứ quái vật này, không có một chút do dự anh dùng hết toàn lực nhắm thẳng cái cổ trắng tinh của tên quái vật chém xuống.
Chỉ là…
Keng!!
“Đáng khen cho cái sự gan dạ đó của các ngươi, chỉ là đáng tiếc, đẳng cấp giữa ta và các ngươi không cùng một tầng thứ.”
Đến tránh né cũng chẳng thèm tránh, nó thậm chí còn đưa cái cổ ra để cho Đại Nhật chém, nhưng đáng tiếc bất kể là anh có dùng bao nhiêu sức lực, thì lưỡi đao cũng không thể cắt xuyên qua được lớp da của nó, thậm chí vì anh dùng quá nhiều sức thanh đao trong tay anh bị đứt ra làm đôi.
“Không … không thể nào…”
Cả hai người như thể rơi vào trong vực sâu vạn trượng, tâm chí sụp đổ, sự tuyệt vọng bao phủ nội tâm của họ.
“Chà, dù sao thì ta cũng đã rất vui, để báo đáp, ta sẽ cho các ngươi chết một cách nhẹ nhàng nhất, giờ thì tạm biệt!!”
Hắn ta nói xong đem tay hóa thành chỉ nhắm thẳng đầu của Đại Nhật, đồng thời một nguồn năng lương đỏ rực xuất hiện ở trên đầu ngón tay của nó.
Ta sẽ phải chết ở đây sao…
Đại Nhật ngẩn người, anh sau một đao kia anh đã không còn sức lực nữa, hiện tại dù chỉ di chuyển một ngón tay cũng vô cùng khó khăn cho anh, chứ đừng nói tránh thoát khỏi cái đòn này ở cự ly gần như thế này.
‘Xin lỗi con Thiên nhi, xem ra phụ thân vô dụng của con chỉ có thể tới được đây thôi…’
Đang lúc Đại Nhật nhắm mắt chờ chết thì bất chợt ở trong hư vô một loạt tia sáng năng lượng màu xanh dương đột nhiên bay tới đánh thẳng lên người tên quái vật.
“Cái gì!!?”
Tên này lần này thực sự là giật mình từ nội tâm, nó không ngờ có kẻ đánh lén, không chỉ vậy kẻ ra tay vô cùng cao cường và bí mật, chính bản nó không hề phát hiện ra cho đến khi đòn đánh đã tới trước người.
Ầm ầm ầm ~ !!
Từng tiếng chấn động vang lên, tên Hấp Huyết Quỷ bị tia năng lượng đánh bay đi xa vài chục mét, đợi khi nó lấy lại tinh thần thì vô cùng giật mình nhận ra nó đã bị đả thương, không chỉ vậy càng thêm chấn động hơn nữa là, vết thương của nó căn bản không thể khôi phục lại được.
“Thủ đoạn quỷ dị gì thế này!!? Vết thương không thể khôi phục!? đừng đó giỡn mặt với ta!! nếu trên đời có tồn tại loại thủ đoạn như vậy, không lý nào 1000 năm qua ta chưa từng nghe nói tới cả!!”
Rõ ràng năm xưa dù là Thánh Viêm của bọn Triêu Dương đánh lên trên người nó, nó cần chỉ tốn một khoảng thời gian là đã khôi phục lại được, chứ không như bây giờ đến cả cảm giác có thể khôi phục cũng chưa từng xuất hiện.
Hấp Huyết Quỷ nháy mắt xuất hiện trên bầu trời vì nó từ góc độ của đòn vừa rồi nhìn ra được, đòn đánh xuất phát từ trên không trung, cho nên nó bay lên đây để tìm người.
“Là kẻ nào!!? ngươi có gan đánh lén ta, thì bước ra đây đối mặt với ta!!”
Nó nhìn một vòng xung quanh, thậm chí là mở rộng Ý Niệm tiến hành dò quét toàn bộ 100 dặm phạm vi xung quanh, nhưng kỳ quái là nó căn bản không phát hiện có bóng dáng của kẻ đã đánh lén nó.
Tuy nhiên sau câu nói của nó, thì một âm thanh ngay bên cạnh nó vang lên.
“Nhưng ý ngươi.”
!!?
Hấp Huyết Quỷ sắc mặt giật mình nó vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng kỳ quái nó không hề nhìn thấy bóng dáng của một người nào cả, thay vào đó trong mơ hồ nó đã nhìn thấy một cái gì đó vô hình có hình dạng của một chim sắt khổng lồ.
Nó cẩn thận híp mắt muốn nhìn kỹ càng thêm thứ đó là gì, nhưng rất nhanh nó phải banh to hai mắt ra, vì cái thứ giống như là đang tàn hình ở trên không trung ấy đột nhiên chuyển động và đang lấy vận tốc nhanh một cách khủng khiếp đến mức nó không thể bắt kịp lao về phía nó.
Chưa lấy lại tinh thấn Bang một tiếng, nó cảm thấy cơ thể của mình chịu chấn động cực mạnh, sau đó nó bị đánh rơi khỏi bầu trời, toàn thân nặng nề đập mạnh xuống mặt đất.
Đợi khi nó mở to mắt liền vội vàng bay trở lại trên không, chỉ là nó đã không nhìn thấy bóng dáng của cái con chim sắt tàn hình kia đâu nữa.
“Là trốn mất rồi hay là …”
Đang lúc nó hoang mang không rõ là cái gì, thì đột nhiên nó cảm thấy ở phương hướng của Hạ gia truyền tới một luồng năng lượng giao động.
Chậc! chỉ mới đó thôi mà tên đó đã quay lại rồi.
Biết rõ ở đằng đó luồng năng lượng giao động đó là của kẻ nào, Hấp Huyết Quỷ bực bội tặc lưỡi, sau đó nó ôm lấy phần bụng đã chịu thương tích do đòn năng lượng màu xanh vừa rồi vội vàng xoay người rời đi.
“Chúng ta…chúng ta sống rồi sao?”
Hai người Đại Nhật cùng Nguyệt Như chấn động, họ không ngờ tính thế diễn ra như thế này, mới một giấy trước đó họ cứ cho là mình sẽ chết ai ngờ đầu, chỉ một giây sau tình huống thay đổi, có người thần bí ra tay cứu họ và họ không những không chết mà còn sống sót qua đại nạn.
“Lẽ nào là người thần bí kia?”
Tuy rằng trong lòng có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi muốn được giải đáp, nhưng hai người biết đây không phải là lúc, hiện tại bọn họ nên khẩn trương chạy tới Thành Chủ Phủ thì hơn, vì họ đột nhiên ở hướng bên đó cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng đáng sợ làm người phải cảm thấy khó thở, trong lòng không hiểu sao thấy rất bất an, như thể nến họ không nhanh lên sẽ có chuyện rất đáng sợ sẽ xảy ra.