Quyển I: Mặt Trời Dưới Trời Xanh
Chương 109: Tới Chậm.
“Cứu với!! có ai đó làm ơn cứu chúng tôi!!”
Lúc này ở Hạ gia, những thành viên còn sót lại đang nổ lực chạy trốn, họ chạy, họ chạy và tiếp tục chạy không dám dừng lại dù chỉ một giây, vì họ biết rõ chỉ cần dừng lại thì rất nhanh thôi họ sẽ bị ở phía sau họ đám quái vật đó giết chết.
Có những người cũng đã từng suy nghĩ tìm nơi để trốn, nhưng đáng hận là họ dù có trốn ở đâu, dù là trên mái nhà, trong tủ quần áo, dưới giếng hay thậm chí là ở trong lỗ nhà cầu thì bọn quái vật làm từ sắt thép kia cũng vẫn có thể tìm được họ.
Cho nên họ chỉ có thể chạy và tiếp tục chạy, nhưng hiện thực nghiệt ngã, bọn họ như là ba ba trong rọ vậy, dù có chạy trốn thì họ cũng chỉ có thể chạy vòng vòng vì bọn họ đã bị một cái kết giới gì đó ngăn chặn lại không thể chạy ra phía bên ngoài được và cũng không thể cầu cứu ai được.
Và rồi tới cuối cùng, bọn họ bị đám quái vật đó dồn lại ở một góc.
“Tới đây là kết thúc, giết hết chúng…”
Ngư Thái Thản đứng ở bên cạnh đám Thiết Giáp Binh Sĩ, lão đưa mắt nhìn những con người họ Hạ lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng lão lạnh lùng nói.
“Dừng tay!!”
Đang lúc lão chuẩn bị hạ lệnh thì đột nhiên một âm thanh vội vàng nhưng nghe có chút suy yếu cắt ngang, lão quay đầy nhìn lại thì thấy được Lâm Như Vận sắc mặt tái xanh yếu ớt.
Lâm Như Vân lúc này đã băng bó lại vết thương của mình, nhưng vết thương đó vẫn rất nặng làm cô đi đứng rất chậm chạp và gập ghềnh như thể bất cứ lúc nào cô cũng có thể ngã xuống vậy.
“Thành Chủ.”
“Là Lâm Thành Chủ.”
“Chúng ta được cứu rồi sao?”
Thấy được có người tới cứu mình, đám người khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng, mừng rỡ, cầu mong nhưng rất nhanh sau đó lo lắng, bàng hoàng, bỡ ngỡ, nghi ngờ, vì họ thấy người tới tình cảnh không khá hơn họ là bao nhiêu, trong lòng nháy mắt từ hi vọng hóa thành tuyệt vọng.
“Còn không phải là Thành Chủ đại nhân của chúng ta đây sao? sao người lại không ngoan ngoãn nghe lời im lặng nằm trong đó vậy, cứ thích làm ta phải đau đầu.”
“Làm ơn! Ngư Thái Thản bạn của ta, xin ngươi đừng làm như vậy, xin ngươi hãy tỉnh táo lại, những gì người đang làm lúc này vô cùng sai trái, ngươi chỉ đang tiếp tay làm chuyện ác cho quỷ dữ mà thôi.”
Lâm Như Vận lấy hết dũng khí của mình, cô đứng ở trước mặt những người vô tội mở rộng hai ngăn không cho Ngư Thái Thản tiếp tục giết bọn họ.
“Ngài không có nghe ta đã nói gì trước đó rồi sao? Với ta, thì vẫn đề chưa từng là nó đúng hay sai, việc ta đang làm là trả lại ân tình năm xưa.”
“Nhưng đó cũng không phải là lý đó mà để ngươi nhắm mắt làm ngơ cái việc giết người diệt môn như thế này, Ngư Thái Thản ta biết, ta biết đâu đó sâu trong tim ngươi là một người tốt, và ta biết lấy một người như Ngư Thái Thản ngươi, thì tuyệt đối sẽ không đồng ý làm một việc như vậy.”
“Ngươi cần phải tỉnh táo lên, đây không phải là chính ngươi.”
Lâm Như Vân trong lòng vẫn ôm một chút hi vọng, vì cô và Ngư Thái Thản đã quen biết nhau nhiều năm đến mức thân thiết có thể không chỉ là giữa Thành Chủ với hạ thần mà còn là giữa bạn bè với bạn bè với nhau và cô hiểu con người của Ngư Thái Thản.
Cái ông chú già khọm ngày nào cũng nhăn mặt với cô, lúc nào cũng thường la rầy cô mỗi khi nhìn thấy cô viết sai chữ nghĩa trên giấy tờ văn bản như phản ứng của mấy cái ông thầy giáo dạy chữ đáng chết năm xưa của cô.
Tuyệt đối sẽ không đồng ý một việc như giết người diệt môn như thế này.
Ngư Thái Thản không hiểu tại sao, lão lại không thể phản biện lại được lời nói vừa rồi của Lâm Như Vận, giống như thể những gì cô ta nói là sự thật vậy, điều đó làm sắc mặt tự tin của lão biến mất thay vào là vẻ nhăn nhó, đầu óc lão đồng thời cảm thấy có chút đau đớn.
‘Đầu ta không hiểu sao thấy có hơi đau nhứt.’
“Hừ không hiểu ngươi đang nói cái gì…”
“Ngươi hiểu!! tất nhiên là hiểu! vì ngươi cái tên Hạ Thần!! mà lúc nào phải hận gõ vỡ đầu đầu ta vì chữ viết cẩu thả của ta!! lúc này lúc tức điên mỗi lần ta ngủ dậy trễ quá giờ đi lên văn phòng!!! lúc nào như mấy ông bố già khi thấy phòng ngủ của ta bừa bộn như cái chuồng heo!! Đó mới chính là ngươi!! con người của ngươi! luôn lúc nào cũng nghiêm khắc, nghiêm lúc, kỷ luật, gò bó lễ giáo, không lười biếng, mới đó chính là Ngư Thái Thản mà ta biết, không phải cái tên máu lạnh có thể hạ lệnh giết người vô tôi không chớp mắt!”
“Ta..Ta…”
Đầu lão lúc này vô cùng đau đớn, mỗi lời nói một của Lâm Như Vân chúng như là từng cái thanh kiếm bén nhọn đâm xuyên vào đầu óc của lão, từng chút từng chút muốn chém vỡ thừ gì đó trong người lão ra.
‘Ta là ai? Đây thực sự là ta sao?’
Khoảng khắc Ngư Thái Thản tự hỏi chính mình đôi mắt lăng lệ sát ý của lão dần biến mất thay vào đó là sự mờ mịch cùng với không hiểu, giống như ông nhận ra mình vốn đã mất đi cái gì đó nhưng trước đó không hề phát hiện.
[ Chậc, ngươi đúng là cái thứ vô dụng, xem ra ta đã đánh giá cao ngươi quá rồi.]
Nhưng vào lúc này đó một âm thanh lạnh lùng già nua vang lên trong đầu Ngư Thái Thản, sau đó Ngư Thái Thản cảm thấy linh hồn của mình giống như đang bị ai đó xé toạt ra mất vậy, từng chút từng chút cắn nuốt linh hồn của ông.
AHHHH!!!
Ngư Thái Thản hét lớn, ông đau đớn ôm lấy đầu mình.
“Ngư Thái Thản!”
Thấy bạn của mình lộ ra bộ dạng vô cùng đau khổ, Lâm Như Vận bất chấp nguy hiểm vội vàng chạy tới mà Ngư Thái Thản khi ông nhìn thấy Lâm Như Vận đang tiến lại gần mình, ông hét to.
“Đừng tới đây!!”
Khi Lâm Như Vận ngừng lại vì tiếng hét của mình, Ngư Thái Thản khuôn mặt có chút trắng bệnh, giọng nói của ông có phần mệt mỏi.
“Lâm Thành Chủ, ngài nói đúng, ta .. lúc đó đã không phải là chính mình… ta đã mù quáng, một cách ngu ngốc tin tưởng con ác quỷ đó, gọi nó là ân nhân của mình và mọi chuyện thành ra như thế này cũng là lỗi của ta … nếu không phải do ta thì…”
Máu dần dần từ hai mắt cùng lỗ tai của Ngư Thái Thản chảy xuống, nhưng ông không để tâm chỉ nhìn thẳng hai mắt Lâm Như Vận.
“Đừng nói! ngươi đừng nói nữa! mọi chuyện sẽ ổn thôi! hãy tin ta! nó sẽ ổn thôi, chỉ cần ngươi đưa cho ta cái Ngọc Ấn mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nghe được những gì Ngư Thái Thản đang nói Lâm Như Vậy gào lên, đồng thời cô tiếp tục tiến lại gần Ngư Thái Thản, theo cô thấy chỉ cần cô cầm được cái Ngọc Ấn lấy đại được đặc quyền của mình, cô có thể giải quyết hết tất cả mọi chuyện ở đây.
“Ta xin lỗi ngài, ta đã không thể cứu được nữa rồi, nhưng mà Thành Chủ, ta đã rất vui, với ta những năm qua ở bên ngài là thời gian vui vẻ nhất của ta, vì khi đồng hành cùng ngài, trên người ngài ta luôn nhìn thấy hình bóng của con gái nhỏ của mình.”
Nhưng lời chia tay vĩnh biệt của mình, Lâm Như Vận rơi lệ, cô cắn môi vẫn liều mạng chạy tới chỗ Ngư Thái Thản, trong đầu cô luôn nghĩ chỉ cần mình chạm được cái Ngọc Ấn cô có thể cứu được Ngư Thái Thản, nhưng đã quá trễ giây phút cô sắp chạm được vào ông thì máu tươi trong cơ thể tuông trào ra ngoài.
“Ngư Thái Thản làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng bỏ cuộc, đừng có bỏ cuộc, ta sẽ cứu ngươi ngươi đừng bỏ ta lại một mình.”
Lâm Như Vận ôm lấy thân thể phủ đầy máu đang dần trở nên lạnh lẽo cả Ngư Thái Thản, cô không thể cảm nhận được sự sống trên người của ông ta, điều đó làm cô cảm thấy vô cùng đau khổ.
Tay nắm chặc lấy miếng ngọc bội có hình rồng Ngọc Ấn, cô ngước đầu cao giọng ra lệnh.
“Long Mạch Thần Long, chữa trị cho hắn! NGAY BÂY GIỜ!!!”
Một con Ngũ Trảo Thần Long màu vàng khổng lồ từ trên bầu trời xuất hiện, nó chính là Long Mạch Thần Long, là hóa thân của Long Mạch do kết giới này hình thành, khi nghe thấy lời kêu gọi của Thành Chủ người nắm giữ Ngọc Ấn nó lập tức đáp lại.
“Ngươi còn chờ cái gì nửa hả!!!? mau chữa trị người này cho ta!!”
“…”
Nhưng bất kể cô có cái gì thì Long Mạch Thần Long không hề làm gì chỉ cứ lơ lửng ở trên trời nhìn xuống cô.
“Híc ~ Híc ~”
Lâm Như Vận rơi lệ nước mắt không ngừng từ hai mắt cô chảy xuống, cô biết, tại sâu bên trong tâm cô biết lý do tại Long Mạch Thần Long đã không làm gì cả, vì người chết không có cách nào chữa trị được.
Nhưng cô không cam tâm, cô thực sự không cam tâm, một người tốt Ngư Thái Thản lại phải chết như vậy, chết trong nỗi ô nhục danh tiếng xấu.
Lịch sử sẽ khắc ghi ông với vô số cái tiếng xấu như là Tên giết người, kẻ diệt môn, sát hại người vô tội, dị giáo, phản tộc, thông đồng với dị thường, để đời sau sẽ nghĩ rằng ông chính là tên cặn bã và quên mất đi những gì ông đã đóng góp.
Chỉ nghĩ tới đó thôi trái tim cô vô cùng đau khổ, vì khả năng đó không hề phóng đại nó thực sự có thể xảy ra, vì tất cả là nhờ có Long Mạch hay đúng hơn là những gì mà Long Mạch đã chứng kiến và lưu trữ lại, chỉ cần sau khi chuyện này kết thúc, người của Tòa Án Dị Giáo chắc chắn sẽ tới và lúc đó họ tuyệt đối sẽ kiểm tra Ngọc Ấn của cô, từ những thứ mà Long Mạch đã chứng kiến họ sẽ biết được hết tất cả những gì đã xảy ra.
!?
Vào lúc này cô đột nhiên cảm thấy bị cô ôm trong lòng ngực Ngư Thái Thản cử động, cô vui mừng cho rằng kỳ tích xuất hiện, nhưng một giây sau tiếng gọi của tuyệt vọng tìm tới trước cửa, Ngư Thái Thản cô biết đã không sống lại, mà là một cái xác đã bị linh hồn xa lạ chiếm đoạt.
Một bàn tay bóp lấy cổ của cô khiến cô không thể nào hít thở được và cũng khiến cô không thể nói đành ra cũng không thể ra lệnh cho Long Mạch Thần Long bảo vệ cô, rồi một cái tay khác nó cướp đi cái Ngọc Ấn trong tay cô.
Không!
Lâm Như Ngọc nội tâm rơi vào tuyệt vọng, cô không ngờ được bọn ác quỷ đó đáng kinh tởm đó là có thể dùng cách hèn hạ, buồng nôn như vậy, vậy mà lợi dụng sự quan tâm của cô với Ngư Thái Thản, nhân lúc cô không đề phòng vì vui mừng ra tay công kích lúc cô không phòng bị và cướp lấy Ngọc Ấn.
“Có vẻ như tên ngu xuẩn này cũng không hẳn hoàn toàn vô dụng, ít nhất sau khi chết còn để cho ta có được cơ hơi tốt như thế này hahaha!”
“Làm báo đáp cho sự ngu xuẩn đó ta sẽ tạm thời tha mạng cho ngươi, nhưng bọn chúng thì sẽ không, ngươi sẽ tận mắt chứng kiến cái chết của chúng!”
Những người sống sót khi nhìn thấy tên ác nhân đứng đằng sau cuộc thảm sát diệt môn đã chết cứ tưởng đã họ an toàn vì điều đó thở phào nhẹ nhóm chuẩn bị rời đi, nào ngờ đâu một giây sau đó cái xác chết đột nhiên vùng dậy khống chế được Lâm Thành Chủ tia hi vọng sống sót duy nhất của họ, và nó đang điều khiển đám quái vật sắt thép kia tiến lại gần họ.
Không!! Làm ơn!
Không!
Xin đừng!!
“Làm ơn, buông tha cho họ, có gì thì tìm ta này.”
Mắt thấy người dân sắp bị Thiết Giáp Binh Sĩ bên tay cái lưỡi cưa máy tỏa nhiệt độ cao xé xác thành trăm nghìn mảnh nhỏ Lâm Như Vận vùng vậy đồng thời cũng không quên thu hút thứ quái vật chiếm đoạt thân sát của Ngư Thái Thản sự chú ý mong nó buông tha cho bọn họ.
“Ô ~ ! thưa Thành Chủ, ngài đừng lo lắng, sau khi đám Thiết Giáp Binh Sĩ giải quyết xong đám côn trùng đó, thì chính ta sẽ đích thân xử lý ngươi, bằng với cái thân xác này mà nói hahaha.”
“Ngươi!! Ta sẽ giết ngươi! ta tuyệt đối sẽ giết ngươi!!”
Lâm Như Vận khi nghe được những lời kinh tởm như vậy phát ra từ trên cái cơ thể người mà cô quý trọng, trong lòng cô giận dữ phẫn nộ vô cùng, cô thề chỉ cần mình còn một ngày còn sống tuyệt đối sẽ truy sát thứ ác quỷ này, thề sẽ lấy ra những cách tra tấn độc ác nhất, tàn bạo nhất với trong lịch sử dùng lên nó, sẽ cho nó cảm nhận được có muốn sống cũng không được, có muốn chết cũng không xong cảm giác là như thế nào.
[Có vẻ như ta trở về trễ rồi nhỉ.]
Vào thời khắc nguy cấp một giọng nói hiền từ dễ gần vang lên, nhưng nếu nghe kỹ càng thì sẽ nhận ra bên trong đó ngập tràn cảm giác của sự phận nộ, lửa giận ngút trời.
Rắc rắc ~
Như tiếng thủy tinh nứt vỡ vang lên, đám người chấn động ngước đầu nhìn lên chỉ thấy rầm một tiếng tấm kết giới màu vàng thứ không người nào có thể lung lay được nó dù chỉ một chút dễ dàng bị một người bay vào phá vỡ.
[Địa Mâu Xung Thiên]
Và chỉ với một cái vung tay nhẹ nhàng, chưa đầy hai giây tất cả toàn bộ Thiết Giáp Binh Sĩ đang hoành hành ngang ngược giết chóc khắp nơi bị phá hủy, bọn chúng đều bị một cái đột nhiên từ dưới mặt đấu phá lên cây mâu bằng đá tiêu diệt bất chấp tấm chắn năng lượng còn đang hoạt động hay thân thể cứng cáp sắt thép của chúng tất cả đều như thể không hơn không kém một tờ giấy mỏng manh ở trước mặt những cây mâu đá đó.
“Không .. không thể nào…”
‘Vậy đây chính sức mạnh của Cảm Tri Cảnh, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.’
Biết rõ không có đường thoát, ác quỷ biết mình đằng nào cũng sẽ chết không bằng cùng kéo ai đó chết cùng mình, và thế là trong chớp mắt nó hóa tay thành mâu với tốc độ cực nhanh nhắm thẳng về phía Lâm Như Vận.
‘Hơn nữa, nếu mà ả nữ nhân này còn sống, thì chắc chắn sẽ là rắc rối lớn sau này cho Lão Tổ.’
Tuy nhiên dù nó ra tay đủ nhanh đủ quả quyết, nhưng nó vẫn không đủ nhanh khi ở trước mặt một Cảm Tri Cảnh như Hiên Phong.
Theo bàn tay vô hình từ hư vô xuất hiện, với sức mạnh kinh khủng từ chiêu [Hư Vô Chi Thủ ] do một Cảm Tri Cảnh cường giả sử dụng, thì cái thân xác của Ngư Thái Thản bao gồm cả linh hồn của con ác quỷ dễ dàng bị đè bẹp thành một mớ vũng máu cùng thịt vụn, dù cho là ngươi có linh hồn đi nữa, thì cũng không thoát khỏi cảnh bị nghiềng nát hồn phi phách tán không còn cách nào để tái sinh hay luân hồi.
“Xin lỗi…”
Chậm rãi đáp xuống mặt đất, khi Hiên Phong anh nhìn thấy ánh mắt của Lâm Như Vận khi cô thẫn thờ quỳ trước vũng máu, sắc mặt ngẩn ngơ, mất tinh thần, ngàn vạn ngôn từ, trăm ngàn lời nói để giải thích cho mình, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể nói ra một câu xin lỗi.
Hiên Phong trong lòng đoán người anh vừa rồi mới giết kẻ có ý định giết cô, hẳn là một người rất quan trọng với cô, có thể chính là gia đình của cô cũng có khi, nhưng anh biết người vừa rồi đã không thể cứu được nữa, vì linh hồn của người đán ông đó sớm đã bị quỷ dữ cắn nuốt hết và rồi bị chiếm lấy thân thể, giết nó là cách duy nhất và cũng là cách không để cho Lâm Như Vận gặp nguy hiểm.
“Không, xin ngài đừng nói như vậy Hiên Phong đại nhân, đó không phải lỗi của ngài, ngài đã làm với đúng trách nhiệm của mình, kẻ có lỗi ở đây chính là bọn chúng, chúng ta mê hoặc Ngư Thái Thán, khiến cho ông ấy đầu óc không được tỉnh táo làm ra những chuyện như vậy.”
“Những gì ngài đã làm chính là đã giúp ông ấy được giải thoát, ngăn cho bọn chúng lợi dụng danh nghĩa của ông tiếp tục làm bừa làm bậy, ta thay mặt Ngư Thái Thản và chính cả bản thân ta cảm ơn ngài.”
Lau đi nước mắt trên má Lâm Như Vận chậm rãi đứng lên, cô đưa ra lời tỏ vẻ cảm kích đối với Hiên Phong.