Ba người Lục Khinh Hòa nhanh chóng nghênh đón một nữ sinh dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp, tóc buộc dây tóc màu tím.
“Dương Diên học tỷ, thế nào rồi? Có phải qua rồi không?” Vừa gặp mặt, Lục Khinh Hòa liền vội vã hỏi thăm, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn ngập vẻ chờ mong.
Dương Diên là người mà Lục Khinh Hòa sùng bái nhất trong trường, nàng là thiên tài đỉnh cấp tại trường Nhất Trung Bạch Hà, mười tám tuổi giá trị hp cùng chỉ số chiến đấu liền đạt tới võ giả cấp 1 tiêu chuẩn, là nữ nhân mạnh nhất võ đạo xã.
Vô số hào quang, danh hiệu tạo nên kim quang lấp lánh Dương Diên học tỷ trước mắt.
Trên mặt Phùng Phàm Phàm và Từ Nặc cũng tràn đầy vẻ chờ mong, còn có một tia khẩn trương, tựa hồ Dương Diên có thể thông qua khảo hạch võ giả hay không so với chuyện của các nàng còn quan trọng hơn.
Vẻ mặt Dương Diên có chút kỳ quái, đó là một loại tâm tình phức tạp không thể nói rõ.
“Đừng nói nữa, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, khảo hạch bị tạm dừng, phỏng chừng phải đợi buổi chiều.” Dương Diên lắc đầu nói.
Ba người Lục Khinh Hòa có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Hả? Chuyện ngoài ý muốn gì mà còn có thể khiến cho khảo hạch tạm dừng?”
Dương Diên cười khổ nói: "Một tên quái vật, yêu nghiệt đã trực tiếp dọa cho nhân viên khảo hạch bỏ lại chúng ta mà chạy, vậy khảo hạch có thể không tạm dừng được sao?”
“Quái vật...... Yêu nghiệt......” Ba người Lục Khinh Hòa nghe như lọt vào trong sương mù.
Dương Diên thở dài, ánh mắt phức tạp, nói: "Kỳ thật là bởi vì một nam sinh, đại khái tuổi tác không kém ta bao nhiêu, có thể so với ta còn nhỏ hơn một chút. Tại thời điểm khảo hạch hắn kiểm tra ra giá trị hp 15.7, còn có hơn 15700 điểm chỉ số chiến đấu. Các ngươi nói xem có dọa người hay không? Thiệt thòi cho ta lúc trước vẫn cho rằng mình là thiên tài, nhưng khi gặp qua tên kia thì quá ta ảm đảm."
Dương Diên sâu kín cảm thán: "Bây giờ ta mới biết cái gì mới là thiên tài chân chính.”
Ba người Lục Khinh Hòa nghe Dương Diên nói xong thì ba cái miệng nhỏ nhắn đều há to, hai mắt trợn tròn, giống như trúng thuật định thân vậy.
Các nàng khiếp sợ đến nổi không biết nên dùng biểu tình gì.
Tuổi tác không kém bao nhiêu so với Dương Diên học tỷ mà giá trị hp đạt 15.7, còn có hơn 15700 điểm chỉ số chiến đấu.
Trên đời này lại có người như vậy sao?
Hoặc là nói như vậy còn có thể tính là người ư?
Các nàng hiện tại rốt cuộc đã biết vì sao khảo hạch võ giả lại bị tạm dừng. Bởi vì việc toát ra một vị quái vật như vậy thì phỏng chừng toàn bộ hiệp hội võ giả đều bị oanh động, bảo đảm sẽ có thể lên tin tức sáng sớm ngày mai!
Phùng Phàm Phàm đột nhiên phản ứng lại, tò mò dò hỏi: “Dương học tỷ, người này tên là gì ngươi biết không?”
Lục Khinh Hòa và Từ Nặc lập tức vểnh tai, nhìn chằm chằm Dương Diên.
Dương Diên gật đầu, mở miệng đọc ra một cái tên.
“Lục Thánh! Người đó tên là Lục Thánh! Lại nói ta vừa rồi vốn là có cơ hội quen biết hắn, kết quả chỉ lo chấn kinh mà phản ứng chậm một bước nên đã bỏ lỡ cơ hội kết bạn với loại nhân vật này. Cũng không biết có thể gặp lại hắn hay không?"
Dương Diên thở dài thở ngắn, vẻ mặt tiếc nuối cùng tiếc hận.
Nói xong nàng bỗng nhiên phát giác có điểm không đúng. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy vẻ mặt ba người Lục Khinh Hòa trở nên vô cùng kỳ quái.
Nhất là Lục Khinh Hòa, cả người như đang bối rối.
Dương Diên chớp chớp mắt, cảm thấy kinh ngạc, đang chuẩn bị hỏi thì bỗng nhiên nghe được Từ Nặc yếu ớt nói ra một câu.
“Khinh Hòa, ca ca của cậu tên là Lục Thánh đúng không? Hơn nữa hắn vừa mới từ trong phòng khảo hạch võ giả đi ra!”
Lần này đến phiên Dương Diên ngây dại.
…
Lục Thánh một đường trở về nhà, trên đường hắn cảm giác có chút đói bụng, nhân tiện mua mấy chục cái bánh bao thịt, vừa gặm vừa chậm rãi đi tới.
Lúc sắp đến cửa tiểu khu, Lục Thánh nhìn thấy một đám người vội vã chạy qua đường cái trước mắt hắn.
Lục Thánh nhìn quần áo trên thân những người đó thì thấy có chút quen mắt, cẩn thận hồi tưởng mới nhớ ra hình như hắn đã gặp qua ở võ quán Hồng Xuyên.
Mấy bác gái đứng ở cửa tiểu khu nhìn xem xung quanh, vừa xem náo nhiệt vừa nghị luận.
“Người nào mà lại tạo ra chiến trận lớn như vậy?”
"Là võ quán Hồng Xuyên, nghe nói bọn hắn đang tìm người, mấy cái tiểu khu phụ cận đều đã bị tìm khắp, tới từng nhà hỏi thăm."
"Người nào đã chọc vào võ quán Hồng Xuyên thì thật là xui xẻo, tình thế này mà bị tìm được thì sợ là ít nhất cũng phải gãy vài cái chân. Không phải những kẻ luyện võ đều rất hung dữ sao?"
Lục Thánh nghe xong thì liền không để ý nhiều, hắn chỉ đi qua võ quán Hồng Xuyên vài lần mà thôi, nếu bọn hắn tìm người nào trả thù thì cũng không liên quan gì đến hắn.