Chương 42: Dương Diên

Lục Thánh thuận miệng qua loa tắc trách, nói: "Ta đến đây có việc, bây giờ xong xuôi rồi.”

“Ai tin chứ?” Lục Khinh Hòa khịt mũi coi thường.

Lúc này, bên cạnh Lục Khinh Hòa là một cô gái có khuôn mặt tròn trịa, đeo kẹp tóc màu hồng nhạt nhìn xem Lục Thánh, mở miệng nói: "Khinh Hòa, đây là ca ca của ngươi à?”

Nói xong nàng có chút đỏ mặt quay đầu đi.

Một cô gái khác có dáng người thon thả cũng phụ họa nói: "Chà chà, hắn nào có nhút nhát như ngươi bình thường vẫn nói, rõ ràng chính là một vị tiểu ca ca, còn là cực phẩm tiểu ca ca nữa."

“Hai người các ngươi...” Lục Khinh Hòa nhìn hai người bạn thân của mình lần lượt làm phản mà tức giận đến hết chỗ nói.

Nam nhân cả ngày chỉ biết ăn cơm ngủ ngon thì đẹp trai cái lông gì chứ? Các ngươi đúng hai kẻ liếm chó!

Lục Thánh nhìn thấy Lục Khinh Hòa kinh ngạc như vậy thì tâm tình nhất thời thoải mái không ít, chủ động vươn tay ra nói với hai cô gái kia: "Chào hai tiểu cô nương, ta là Lục Thánh, là ca ca của của Lục Khinh Hòa. Bình thường Khinh Hòa nhất định đã gây không ít phiền toái cho các ngươi nhỉ?”

"Ngươi mới gây phiền toái cho người ta đó." Lục Khinh Hòa tức giận cãi lại.

Hai tiểu cô nương kia ngược lại rất dễ nói chuyện, dáng người thon thả cười hì hì gật đầu.

“Chào Lục Thánh ca ca, tôi là Phùng Phàm Phàm, bạn bè đều gọi tôi là Cơm Phùng. Còn đây là Từ Nặc.”

“Bình thường Khinh Hòa gây ra rất nhiều phiền toái cho bọn ta, nhưng bọn ta là bạn tốt nên việc chăm sóc nàng là việc nên làm.”

“Cơm Phùng!” Vẻ mặt Lục Khinh Hòa như sắp phát điên, hô to.

Ngươi thật đúng là mượn sườn núi để đi mà! Cái gì mà ta bình thường gây nhiều phiền toái cho các ngươi chứ?

Bình thường ta ở trường học đều giống như mẹ ruột của các ngươi, vậy mà các ngươi lại đi bôi đen ta, mà vẫn là bôi đen ở trước mặt ca ca đáng ghét nhất của ta. Các ngươi quả thực quá đáng!

Lục Thánh cười ha hả chào hỏi hai cô bé. Cả đám hàn huyên vài câu thì hắn lại nói tới đề tài mở đầu: “Các ngươi tới nơi này làm gì?”

Lục Khinh Hòa đưa cho Lục Thánh một cái ánh mắt xem thường, rõ ràng không muốn trả lời.

Ngược lại nữ sinh tên là Từ Nặc kia nhanh chóng giải thích: "Chúng ta tới đây để đón tiếp Dương Diên học tỷ, Dương Diên học tỷ là sư tỷ của chúng ta ở võ đạo xã, cùng chúng ta có quan hệ rất tốt."

“Đúng vậy, Dương Diên học tỷ rất lợi hại, ở trường chúng ta nàng là thiên tài xếp hạng top 3, lần này nàng tới đây để tham gia khảo hạch võ giả cấp 1. Dương Diên học tỷ nhất định sẽ thông qua.”

Hai tiểu cô nương ngươi một câu ta một câu đem sự tình nói cho rõ ràng.

Lục Thánh sau khi hiểu rõ liền ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mở miệng nói: "Nếu các ngươi đã có việc tại thân thì ta liền không trở ngại các ngươi, lần sau gặp mặt ta sẽ mời các ngươi ăn cơm.”

“Vâng, Lục Thánh ca ca.”

"Ai muốn mời ngươi ăn cơm chứ?" Hai giọng nói vui vẻ xen lẫn giọng điệu cứng đầu vô lực của Lục Khinh Hòa.

Lục Thánh mỉm cười, vươn tay xoa xoa đầu Lục Khinh Hòa, khiến cho khuôn mặt nàng đỏ bừng muốn đánh hắn, sau đó hắn mới rời khỏi hiệp hội võ giả không quay đầu lại.

...

“Tức chết đi được!” Lục Khinh Hòa sửa sang lại mái tóc bị Lục Thánh xoa loạn, thở phì phò nói một câu.

Trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên một tia gợn sóng kỳ quái. Nàng nhớ mang máng lúc nhỏ Lục Thánh cũng thích xoa tóc nàng như vậy, khi đó quan hệ của hai người còn rất tốt. Không biết bắt đầu từ khi nào mà mối quan hệ này đã phai nhạt. Nhưng vừa rồi giống như trong nháy nàng mắt đã trở lại quá khứ.

"Khinh Hòa, ca ca của ngươi nhìn rất tốt a, bộ dạng vừa cao vừa trắng vừa đẹp trai, nhưng lại không giống tiểu bạch kiểm, rất có dương quang a." Phùng Phàm Phàm nhìn hướng Lục Thánh rời đi, chép chép miệng cảm thán, giống như còn đang nhớ lại điều gì đó.

Từ Nặc bên cạnh cũng điên cuồng gật đầu, phụ họa nói: “Đúng vậy đúng vậy! Quả thực là nam thần a!”

"Hai người các ngươi mắt mù rồi!" Lục Khinh Hòa cảm thấy vô lực.

Phùng Phàm Phàm đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “À đúng rồi, ngươi nói ca ca của ngươi đến hiệp hội võ giả làm cái gì?”

“Không phải ca ca của ngươi cũng tới tham gia khảo hạch võ giả giống như Dương Diên sư tỷ chứ?” Từ Nặc xen vào.

Lục Khinh Hòa dùng một loại ánh mắt hai người các ngươi có bệnh hơn nữa còn không trị được mà nhìn hai nàng, nói: “Làm sao có thể thế được? Ca ca của ta chỉ là học sinh của trường Tam Trung Bạch Hà, hơn nữa còn mỗi ngày không đi học, vậy hắn làm sao có thể tham gia khảo hạch võ giả được? Nếu thế thì con lợn cũng có thể trèo lên cây rồi! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”

Phùng Phàm Phàm nói thầm: "Nhưng ta vừa mới tận mắt nhìn thấy ca ca của ngươi từ phòng khảo hạch võ giả đi ra mà..."

“Đó là do ngươi nhìn lầm thôi!” Ngữ khí của Lục Khinh Hòa vô cùng khẳng định.

Phùng Phàm Phàm còn muốn nói gì đó thì lúc này Từ Nặc nhìn về một hướng khác, vui vẻ kêu lên: "Dương Diên học tỷ đi ra rồi kìa!”