“Nhiệm vụ ngăn cản Mộc Linh cùng Lăng Phong hoàn thành. Thưởng 10 điểm khí vận, 100 điểm thương thành.”
-Hòa thượng, ta làm được rồi, ta cuối cùng cũng ngộ ra rồi.
Tiếng của hệ thống vang lên cùng tiếng hô đầy vui vẻ của Mộc Linh, cuối cùng sau ba năm, nàng đã ngộ ra kiếm tâm của bản thân. Mộc Linh kìm không được sự vui vẻ, vội chạy tới ôm lấy Thập Tam, ba năm thời gian, đều là hắn ở đây chỉ dạy, làm bạn cùng nàng.
-Chúc mừng ngươi đã đạt tới cấp bậc tông sư.
Thập Tam hiền hòa xoa lấy đầu nàng, Mộc Linh vậy mà vui vẻ để cho hắn xoa đầu, quen nhau đã từng ấy năm, hắn đã chậm rãi xâm nhập vào cuộc sống của nàng, trái tim của nàng.
“Vì ký chủ cắt đứt tình duyên, nên sau này Lăng Phong sẽ không thể làm chưởng môn Hoàng Sơn phái. Thưởng 100 điểm khí vận, 10.000 điểm thương thành.”
Hiểu Nguyệt lại một lần nữa thay Thập Tam phát cốt truyện, sau khi Lăng Phong cùng Mộc Linh bên nhau, Mộc lão nhân cùng các vị trưởng lão khác rất vui vẻ ủng hộ, chúng đệ tử tuy có ganh ghét, cùng hắn tỷ võ nhưng sau đó là tâm phục khẩu phục. Lăng Phong xuất sơn xuống núi về thăm chốn cũ cứu được Lưu Ly, hắn cũng nghe ngóng tin tức giang hồ, phát hiện được một vài chuyện liên quan tới Nguyệt Long giáo liền xách kiếm lên đường. Sau đó không lâu, nhờ là khí vận chi tử, Lăng Phong giết được một tên trưởng lão là Kim Long, từ đó danh tiếng của hắn lên như diều gặp gió, Mộc chân nhân cùng người khác bàn bạc, thống nhất hắn sẽ là chưởng môn tương lai của Hoàng Sơn phái.
-A di đà phật, ngươi đã ngộ được kiếm ý. ta cũng nên đi.
Nói rồi không để Mộc Linh kịp để ý, hắn nhún người biến mất, Mộc Linh sững sờ, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất, bụi xung quanh đó theo vậy mà bốc lên, làm ướt đôi mắt nàng.
-Thối lừa trọc, chỉ cần ngươi đạt được thiên đạo quả liền rời đi thế giới này, trở về tu tiên thế giới.
-A di đà phật, ta đã biết.
Lúc này Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn lấy Thập Tam, vì trên đầu hắn hiện nguyên thần nhỏ xíu màu lục.
-Đi bảo vệ Mộc Linh.
Tiểu nguyên thần giống Thập Tam chỉ có điều làn da là một màu xanh lá gật đầu, hắn phiêu phiêu rời đi.
-Cái gì vậy? Đấy là nguyên thần của ngươi đó thối lừa trọc, sao có thể dễ dàng đem đi như vậy.
Hiểu Nguyệt vỗ lên đầu hắn, nàng sợ sẽ có chuyện xảy ra với Thập Tam. Ngược lại hắn chỉ cười không nói, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Hiểu Nguyệt nhảy lên đằng vân.
-Ta biết ngươi đã nguyên anh trung kỳ, nhưng ngươi không thể quá chủ quan, thế giới này đã từng có tiên nhân đi qua.
-Nguyệt nhi, nàng lo lắng quá nhiều rồi.
Hắn mở ra thức thần kết nối cùng Hiểu Nguyệt, lúc này nàng mới thấy, xoáy tròn trong đan điền hắn còn có màu lam của thủy, màu nâu của thổ, màu bạc của kim, màu đỏ của hỏa, còn có màu vàng phật quang rực rỡ. Bốn tiểu Thập Tam ngoan ngoãn ngồi xếp bằng quanh Thập Tam màu vàng, giống như đang nghe giảng kinh.
-Làm ta mất công lo lắng.
Hiểu Nguyệt thầm kêu thần kỳ, sau đó mặc kệ Thập Tam nắm tay nàng, hai người cùng ngồi trên đằng vân, tiêu dao tự tại ngắm cảnh bên dưới.
-Lừa trọc, ta muốn thử một chuyện.
Thập Tam quay qua, ý chỉ hắn đang nghe. Hiểu Nguyệt hiếm có bỗng ngượng ngùng, nàng tiến tới gần hôn lên môi hắn.
-Ai nha, ngại chết ta rồi, thối lừa trọc, ngươi hiểu ta muốn gì mà.
Bàn tay che kín khuôn mặt, Hiểu Nguyệt ngượng ngùng, một bàn tay to hơn nắm lấy tay nàng, Thập Tam mở ra đôi mắt nhìn lấy nàng. Bỗng Thập Tam bật cười, bàn tay hắn nhẹ vuốt lấy bờ môi nàng từ từ cúi đầu xuống. Cảm giác mạnh mẽ lại mang theo ôn nhu khiến Hiểu Nguyệt ngây ngất, vài tiếng trôi qua, trời dần chuyển màu, Hiểu Nguyệt mềm nhũn như bùn tựa trong lòng Thập Tam, đám đằng vân vẫn trôi bồng bềnh giữa trời.
-Ta cảm thấy, ta đã bay tới thiên đường.
Hiểu Nguyệt thì thầm nói ra, Thập Tam vuốt ve mái tóc đen tuyền của nàng cũng không mở lời.
-Thối lừa trọc, ngươi nói, nếu nhiệm vụ hoàn thành, ngươi thành tiên, còn ta như cũ trở về thế kỷ 21, chúng ta liệu còn có thể gặp nhau?
Bàn tay nàng vẽ vòng tròn trên ngực Thập Tam, hắn quay qua ôm lấy nàng hôn nhẹ lên trán.
-Một khi ta có đủ thực lực, ta sẽ xé ra thời không tới tìm nàng.
Đạo tâm của Thập Tam vẫn không đổi, hắn vẫn như cũ nhàn nhạt vô hỉ vô bi, chỉ là trong lòng hắn lúc này có thêm vài người quan trọng.
-Ta chợt hiểu tại sao ta không thể xuống tóc, hồng trần của ta còn chưa dứt. Bây giờ ta muốn mạnh lên, không phải vì quyền lực, không phải vì cảm giác tôn sùng hư vinh, mà chỉ là ta muốn mạnh lên để bảo vệ các nàng.
Hiểu Nguyệt nghe xong trong lòng cảm động nhưng nàng lại bật cười, thối lừa trọc cuối cùng cũng đã suy nghĩ thông suôt.
-Đúng rồi, thăng cấp hệ thống cần những gì?
-Cần 10000 điểm thương thành.
-Vừa đủ, thăng cấp cho ta.
“Hệ thống thăng cấp trong vòng 12 giờ, xin ký chủ hãy chờ.”
Thông báo vang lên, Hiểu Nguyệt cũng vì hệ thống thăng cấp mà phải trở lại không gian, Thập Tam điều khiển đằng vân nhanh chóng về nhà, Lăng Hinh hẳn là chờ hắn tới lo lắng rồi.
-Ân công...
Quả nhiên Lăng Hinh đang chờ hắn, vừa thấy hắn xuất hiện nàng đã lao tới ôm thật chặt lấy hắn. Lưu Ly cũng theo đó chạy tới quấn lấy chân Thập Tam. Lăng Hinh tâm lý xuất hiện vết nứt, làm cho nàng ngày càng ỷ lại vào Thập Tam, thậm chí vài tháng gần đây, nàng ôm theo gối xin ngủ cùng Thập Tam, nhiều lần như vậy hắn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
-Ta có chút chuyện về muộn, để muội phải chờ rồi.
Lăng Hinh dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn hít một hơi, lúc này mới luyến tiếc đi xuống, Lưu Ly chỉ chờ có vậy liền nhảy lên, để Thập Tam vuốt ve nó. Yêu thú gồm hai loại, một loại khai mở linh trí, giống như Lưu Ly, chỉ cần qua mười lần khai mở, nó có thể độ kiếp thành người, tương đương với nguyên anh. Loại thứ hai là yêu thú ngẫu nhiên cảm được linh khí, loại này sẽ biến thành yêu thú hung ác không lý trí, thường những loại yêu thú như vậy sẽ bị giết để lấy thịt, lấy xương và những thứ giá trị. Lưu Ly đã chuẩn bị đạt tới lần thứ mười khai mở linh trí, đoán chừng không lâu nữa sẽ gặp tới độ kiếp, Thập Tam cũng không lo nó sẽ độ kiếp thất bại, nơi này linh khí sung túc, đến mức hai con gà cũng có dấu hiệu khai mở linh trí.
Màn đêm rất nhanh buông xuống, Lăng Hinh lại như mọi khi ôm gối tới phòng Thập Tam, tiểu cô nương không biết nghĩ tới điều gì, khuôn mặt đỏ bừng.
-Ân công, ta có thể vào được không?
-Được.
Thập Tam lúc này đã ngăn giường thành hai, Lăng Hinh giờ đã thành một thiếu nữ, lớn lên càng xinh đẹp động lòng người, may mắn nàng không hay vào trong trấn, nếu không ngôi nhà này hẳn bị người tới cầu hôn đạp nát.
Hai người đồng thời nằm xuống, Thập Tam lấy chăn cùng sách ngăn ở giữa, hắn nằm ngoài còn Lăng Hinh nằm trong. Ban đêm rả rích tiếng côn trùng kêu, Lăng Hinh kiềm chế nội tâm lo lắng, nắm chặt tay khẽ gọi.
-Ân công, huynh đã ngủ chưa?
Sau vài lần không thấy tiếng trả lời, Lăng Hinh to gan hơn, nàng lặng lẽ trèo qua. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Thập Tam, hắn ngủ đến an tĩnh, chỉ yên lặng hít thở cũng khiến hắn thêm tuấn mỹ, Lăng Hinh tin tưởng, trên đời này không nam tử nào có thể vượt qua hắn.
-Thập Tam, liệu huynh có biết ta yêu huynh hay không...
Lăng Hinh thì thầm nói, nàng muốn đưa tay chạm lấy khuôn mặt Thập Tam lại dừng, một lát sau như lấy hết dũng khí, nàng cúi xuống hôn lên môi hắn. Cánh môi mang chút lạnh lẽo chạm lên bờ môi ấm nóng của hắn, thoáng chốc lại để Lăng Hinh rùng mình.
-Thật ngượng ngùng.
Nàng thì thầm nói nhỏ rồi nằm lại vị trí, che đi trái tim đang đập kịch liệt, nàng vuốt khuôn mặt nóng tới bỏng rát của mình, rồi lại sờ lên đôi môi mình, cảm giác tuyệt vời đó vẫn còn lưu lại.
Lăng Hinh hoàn toàn không biết, người tưởng chừng như đã ngủ say, khóe môi lúc này khẽ cong lên.