Không khí thay đổi có chút lạnh, đã gần vào đông, lúc này trời còn chưa sáng rõ, mới chỉ tảng mạt hồng phía chân trời. Vậy mà lúc này ở một căn nhà trúc, tiểu cô nương thanh tú khả ái giống như búp bê sứ, nàng đứng tấn trong gió, mồ hôi thấm đầy trán, làm cho khuôn mặt nàng đỏ bừng.
-Tiểu Hinh, thẳng lưng.
Phía sau nàng là một thiếu niên dung nhan tuấn mỹ, hắn ánh mắt đóng chặt, làm người ta suy đoán liệu mắt hắn có phải hay không bị mù, càng ngạc nhiên hơn đầu hắn lại bóng loáng, không một sợi tóc, nhàn nhạt ánh lên. Quả thực đáng tiếc, khuôn mặt tuấn mỹ tới vậy, lại là một hòa thượng bị mù. Hiển nhiên tên hòa thượng đó là Thập Tam.
-Ân công, ta đau người quá.
Lăng Hinh mang theo giọng làm nũng nhìn lấy Thập Tam, hắn cười lắc đầu cũng không có ý cho nàng ngừng.
-Chính muội muốn ta dạy võ công, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Thấy làm nũng vô dụng, Lăng Hinh cắn môi đứng thẳng lưng, cố gắng gượng thêm, cuối cùng sau một nén hương, Thập Tam mới đồng ý để nàng nghỉ ngơi.
-Đau chết ta, ân công, thật là ngày nào ta cũng phải đứng như vậy sao?
Thập Tam nhìn tiểu mỹ nhân ngồi dưới đất than thở cũng không nói gì, hắn chỉ cúi người xuống, lấy khăn thay nàng lau mồ hôi.
-Ân... ân công...
Lăng Hinh lắp bắp nói, khuôn mặt vốn đã đỏ giờ càng thêm nóng, đến vành tai cũng nhiễm hồng.
-Được rồi, để ta nấu bữa sáng.
Thu lại chiếc khăn, Thập Tam tiến tới nhà gỗ, hắn nấu vài món đơn giản lại khiến cho Hiểu Nguyệt bên cạnh âm thầm nuốt nước miếng.
-Đã vừa miệng chưa?
Chiếc thìa được đưa tới trước mặt, Hiểu Nguyệt thử một miếng, quả không hổ danh là Thập Tam làm, ngon tới mức hoàn mỹ.
Một chiếc bát được múc riêng cho Hiểu Nguyệt, nàng cầm lấy từng thìa ăn, sau đó còn chưa hết thèm thuồng nhìn lấy Thập Tam.
Hắn mỉm cười lấy thêm cho nàng một bát, còn lại bưng ra ngoài, Lăng Hinh ngửi thấy mùi thơm liền kệ chân còn đang phát run vội ngồi xuống bàn ăn, Lưu Ly thì chịu không được, nó nhảy lên vai Thập Tam, dụi đầu làm nũng.
Ba bát chia đều cho hai người một thú, trong mắt Thập Tam chúng sinh bình đẳng, vì thế Lưu Ly cũng có bát riêng, được ngồi bàn cùng bọn hắn.
Lăng Hinh kẹp lấy miếng dưa muối nhai đến vui vẻ, đồ của Thập Tam làm, dù đơn sơ đều thành sơn hào hải vị, đợi tới lúc ăn xong, Lăng Hinh xoa bụng cười thỏa mãn, mắt híp thành một vầng trăng. Bên kia Lưu Ly còn khoa trương hơn, nó đánh cái ợ rồi nhảy vào lòng Thập Tam, bàn tay Thập Tam vuốt ve khiến nó rất thích.
-Ta đi ra ngoài một chút, buổi trưa sẽ về, muội nhớ luyện chữ, ta sẽ kiểm tra.
Nghe Thập Tam muốn ra ngoài, Lăng Hinh đầy không muốn tha thiết nhìn lấy hắn, hắn xoa lấy đầu nàng liền bước ra ngoài, Lưu Ly lúc này meo một tiếng ngậm lấy bút thả vào tay Lăng Hinh, ý chỉ nàng nên luyện chữ.
-Thối lừa trọc đây là muốn đi gặp tiểu tình nhân, tội nghiệp tiểu Hinh, không biết ân công của nàng lại bỏ nàng đi vụng trộm hẹn hò.
Hiểu Nguyệt một bên đầy vị chua nói ra, một Lăng Hinh, giờ còn thêm Mộc Linh, nàng cũng nhanh tức chết.
-Đây là nhiệm vụ của hệ thống giao ta, nàng cũng muốn ta hoàn thành nó còn gì.
Tên lừa trọc này vậy mà học được chống chế, hắn dám nói lại nàng như vậy, Hiểu Nguyệt vỗ lấy đầu hắn, thiếu điều muốn đánh cho hắn mọc tóc.
-Ngươi đây là biến đen ư Thập Tam? Không được, trần thế làm ngươi thay đổi rồi.
Giả bộ cao thâm nói ra, Hiểu Nguyệt còn làm theo thất vọng vẻ mặt, nàng muốn xem tên Thập Tam này sẽ trả lời ra sao.
-Nàng là người đưa ta đến đây.
Thoáng chốc không khí có chút ngưng kết, Hiểu Nguyệt vươn tay ra nhéo lấy mặt Thập Tam, khuôn mặt đỏ bừng không rõ là do ngượng ngùng hay tức giận.
-Ta hôm nay không muốn nhìn mặt ngươi.
Hừ lạnh một tiếng Hiểu Nguyệt biến vào trong không gian hệ thống, Thập Tam hiền lành cười lắc đầu, hắn tiếp tục tiến về Hoàng Sơn phái.
-Sao tiểu hòa thượng nay lại không tới nhỉ?
Mộc Linh đã chờ một khoảng thời gian, nàng không hiểu tại sao trong lòng lại chờ mong hắn tới như vậy. Thậm chí đến cả múa kiếm cũng quên mất.
-Khí trời hôm nay không tệ.
Trầm ấm giọng nói vang lên phía sau, Mộc Linh quay đầu lại, hòa thượng khi chẳng biết khi nào đã tới.
-Ngươi đến muộn.
Mộc Linh giọng nói có chút giận dỗi, nàng bĩu môi đối Thập Tam nói ra. Chỉ là hắn hoàn toàn không để ý tới, khuôn mặt như cũ hiền lành, hắn vươn tay nhặt một tán lá rơi trên y phục Mộc Linh.
-Ta không thể lúc nào cũng ở đây, bắt đầu luyện tập thôi.
Tuy còn giận dỗi nhưng Mộc Linh vẫn rút kiếm luyện theo những gì Thập Tam đã chỉ dạy cho nàng, lại nghĩ tới hắn giúp nàng lấy ra phiến lá kia, chẳng hiểu sao bỗng có chút ngượng ngùng, kiếm cũng vì vậy mà lệch hướng, cắt mất một đoạn tay áo.
-Tập trung. Hãy nhớ rằng, kiếm cùng ngươi là một thể, ngươi hoàn toàn điều khiển được nó theo ý ngươi muốn.
Mộc Linh nghe lời hắn nói liền lắc đầu giữ lấy trấn định, sau vài lần tập, cơ thể nàng đã tê mỏi, chỉ đành buông kiếm ngồi thả lỏng.
-Quá khó, ta vẫn không thể làm được.
-Không có gì là không thể, chỉ cần ngươi cố gắng.
Hai người lẳng lặng ngồi hưởng thụ không khí, trời lúc này đã sáng rõ, tia nắng chiếu tới Thập Tam để người hắn ánh ra tia sáng bàng bạc, thật giống như hắn đã thành tiên nhân.
-Tiểu hòa thượng, ngươi có phải người hay không?
Kìm không được hỏi ra, Mộc Linh có chút tự cười, nàng cũng thấy câu hỏi của bản thân quá buồn cười.
-Ta ư? Ta là người mà cũng không phải người.
Để Mộc Linh bất ngờ rằng Thập Tam vậy mà trả lời, nàng quay qua nhìn chằm chằm vào hắn, đến giờ nàng mới biết, hắn tuấn mỹ tới vậy, chỉ cần nhìn cũng có cảm giác yên lòng, cùng có một loại không thật, giống như hắn thật sự là thần tiên, chỉ chốc lát sẽ bay về trời.
-Mắt của ngươi? Môn phái chúng ta cùng Vạn Hoa cốc có quen biết không tệ, nếu ngươi muốn...
Thập Tam lắc đầu đánh gãy lời nàng nói, hắn chầm chậm mở mắt, đôi mắt chứa màu vàng như phật quang làm Mộc Linh giật mình, mắt hắn quá đẹp. Nhưng chỉ trong chốc lát hắn liền nhắm mắt lại, nàng như cũ ngẩn người, chẳng lẽ hắn quả thực không phải người.
-Ta cần đi, vài ngày sau ta sẽ trở lại, ngộ kiếm không phải chuyện có thể gấp gáp, dục tốc bất đạt.
Nghe hắn nói vậy Mộc Linh đưa tay giữ lại vạt áo hắn, nàng giật mình, áo hắn là một loại da thú, sờ vào lại mềm mịn còn hơn vải lụa thượng hạng, cảm giác thật thoải mái. Dù sao đây cũng là áo từ da thú Thập Tam tự may, tuy chỉ là da yêu thú cấp thấp nhưng đối với những thứ vải kia, hoàn toàn không có cách so sánh.
-Cái kia... tiểu hòa thượng, ngươi ở đâu?
Thập Tam mỉm cười không nói, thậm chí không ngại Mộc Linh còn đứng ở đó, cứ như vậy biến mất trước mặt nàng, để Mộc Linh ngẩn ngơ, bàn tay vẫn đưa ra giống như muốn níu hắn ở lại.