Chương 556: Mãnh Long Quá Giang!: Lực Lượng Tà Ác!

"Xảy ra chuyện gì vậy?". Giọng nói uy nghiêm của Lâm Vũ Hồng vang lên.

"Bảo Nhi bị người ta bắt nạt". Lâm Thương Lan bình đạm nói.

Đầu bên kia im lặng không nói gì, sau đó cúp máy luôn.

Lâm Thương Lan hiểu ý của phụ thân, nhét điện thoại vào túi quần, nói với Uông Kiếm Hàn: "Gọi điện thoại báo cảnh sát, cho người đến lục soát Long Cung".

"Được". Uông Kiếm Hàn trả lời, hắn liếc nhìn Chiêm Tiên Phong lúc này đang không ngừng dùng mắt ra hiệu với hắn, trong lòng khẽ than một hơi.

Vốn dĩ không có chuyện gì của ông, ông lao đầu vào làm cái quái gì? Bây giờ động phải nhân vật ông không thể động vào, biết thế nào là hối hận chưa?

Uông Kiếm Hàn và Lâm Thương Lan chơi với nhau từ bé, hắn biết những chuyện mà anh ta đã quyết định thì sẽ rất khó có thể thay đổi, hơn nữa họ sẽ không thể hiểu được vị trí của Lâm Bảo Nhi trong lòng những người đàn ông của Lâm Gia.

Không chỉ là em gái, Lâm Bảo Nhi còn tồn tại như một món bảo bối được cả Lâm Gia bảo vệ.

Bởi vì có Lâm Bảo Nhi, đàn ông của Lâm Gia mới cảm thấy những gì họ hi sinh là xứng đáng. Nếu như đến người thân của mình cũng bị người khác làm nhục, những gì họ bỏ ra còn có ý nghĩa gì?.

Tuy nói như vậy có chút méo mó, nhưng đàn ông của Lâm Gia đều là nghĩ như vậy.

Uông Kiếm Hàn biết, những gì hắn làm ngày hôm nay có khả năng sẽ đắc tội với những tên công tử ở phía nam này. Nhưng như vậy thì có làm sao? Một bên là hai huynh đệ sinh tử mà hắn vừa mới kết giao, còn một bên là một đám người chả có gì là quan trọng cả. Sự lựa chọn như này sẽ không làm hắn cảm thấy quá khó xử.

Thế giới này là một thế giới coi trọng thực lực, thực lực mà mình thể hiện ra hôm nay sẽ làm cho chúng phải kinh ngạc, kể cả chúng có không thích mình đi chăng nữa, sau này gặp mình chúng chắc chắn sẽ phải nịnh nọt tâng bốc.

Cứ lấy quan trường mà nói, có mấy người cấp dưới thích cấp trên của mình? Nhưng khi gặp mặt, thì cần phải có thái độ như nào, chả phải chính là cung cung kính kính, nịnh hót lấy lòng?

"Được, ngay bây giờ em sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát". Uông Kiếm Hàn nói, hắn bước về phía trước vài bước, đến trước mặt Lâm Thương Lan, nói nhỏ: "Có cần để lão đầu tử nhà em điều một ít người đến đây không? Trong ngành công an chúng em cũng không có nhân vật nào tiếng nói có trọng lượng lắm. Họ cũng không đáng để trông cậy lắm".

Lâm Thương Lan lắc lắc đầu, nói: "Không cần đâu, danh không chính, ngôn không thuận, quân nhân là dùng để giết kẻ địch bảo vệ đất nước, không phải là dùng để làm mấy chuyện thế này. Cứ gọi điện thoại báo cảnh sát đi, tôi cũng muốn xem kẻ nào dám trợn mắt mà nói bừa".

"Haha, được". Uông Kiếm Hàn vừa cười haha vừa gọi điện cho cảnh sát, nói là hắn muốn tố cáo Long Cung kinh doanh trái pháp luật, tổ chức thiếu nữ vị thành niên và đã thành niên cung cấp dịch vụ mại dâm.

Uông Kiếm Hàn biết, nếu như hắn cứ báo như vậy, chỉ sợ phía cảnh sát cũng chẳng thèm quan tâm.

Long Cung là CLB giải trí lớn nhất ở Thâm Quyến, mọi người đều biết bên trong nó chắc chắn sẽ tồn tại một số những dịch vụ không thể nói cho người khác biết, nhưng mọi người càng biết rõ thế lực phía sau nó là vô cùng lớn. Có tên cảnh sát nào ngớ ngẩn đến mức dẫn người đến lục soát?.

Chuyện này cần phải dựa vào một chút ngoại lực.

Uông Kiếm Hàn nghĩ ngợi một lát, lại gọi điện thoại cho cha nuôi của hắn.

"Tiểu tử thối này, còn muốn sống không đây? Dám ngắt máy của cha nuôi". Cuộc gọi vừa được nối, bên trong liền vang đến giọng nói trách mắng của một người đàn ông trung niên.

Uông Kiếm Hàn cười haha, nói: "Xin lỗi cha nuôi, vừa nãy không nghe được điện thoại của cha, bây giờ con chả phải là gọi lại cho cha đây sao?".

Giọng nói đầu bên kia dừng lại một lát, nói: "Con hiện giờ ở Long Cung?".

"Vâng". Uông Kiếm Hàn trả lời.

"Vừa nãy cha nhận được mười mấy cuộc điện thoại, chỉ sợ điện thoại của cha và cha đẻ con đều bị gọi đến nổ tung. Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con không phải là đứa thích gây chuyện, hôm nay sao lại gây ra chuyện lớn như vậy? Con phải biết, quan hệ giữa cha và Chiêm Bách Hư (bố của Chiêm Tiên Phong) là không tồi".

"Cha nuôi, không phải là con muốn trị bọn chúng". Uông Kiếm Hàn giải thích, nói: "Thương Lan đại ca cũng ở đây, vở kịch này anh ấy mới là nhân vật chính".

"Ồ, Tiểu Lâm Tử đến Thâm Quyến à? Sao không thấy con nói gì?".

"Cha có hỏi con đâu". Uông Kiếm Hàn giảo biện nói: "Cha nuôi, vừa nãy con gọi điện đến đồn cảnh sát báo, nói là trong Long Cung có cung cấp dịch vụ phi pháp, chỉ sợ có người sẽ đè việc này xuống, cha có thể nghĩ cách gì không?".

"Đây là ý của Tiểu Lâm Tử?". Người đàn ông ngập ngừng một lát, hỏi. Ông ta biết, nếu như chuyện này được ông ta xuất động, sẽ có thể gây nên một cơn địa chấn trong giới quan trường.

"Đúng vậy, đại ca nói là sẽ ở đây để theo dõi, xem kẻ nào dám trợn mắt làm ngơ". Uông Kiếm Hàn nói. Hắn biết, chỉ có cách lôi tấm da hổ của Lâm Thương Lan ra, thì cha nuôi hắn mới suy nghĩ xem có đáng để mạo hiểm không.

Nếu như là bản thân hắn đạo diễn màn kịch này, chỉ sợ từ sớm đã bị cảnh vệ của phụ thân hắn đến bắt về nhốt trong nhà rồi.

Đầu bên kia im lặng một lát, nói: "Cứ như vậy đã, cha biết rồi".

Uông Kiếm Hàn mừng thầm trong lòng, hắn biết tính cách của cha nuôi hắn, chỉ cần ông ta không từ chối trước mặt, chứng minh ông sẽ dùng sức ở phía sau.

Tạ Trọng Xung sau khi gọi điện thoại cầu viện, trong lòng mới cảm thấy hơi yên tâm hơn, người của hắn rất nhanh sẽ đến hộ tống hắn rời khỏi đây.

Thấy Chiêm Tiên Phong sắc mặt tím tái đứng ở đó, Tạ Trọng Xung cảm thấy khoái chí trong lòng. Hắc thích nhất là làm mấy cái chuyện ngư ông đắc lợi, chuyện này vốn dĩ là do tên khốn nạn Cẩu Huân gây nên, mà người đứng ra giúp Cẩu Huân là hắn. Không ngờ tên đần độn Chiêm Tiên Phong này lại nhảy vào cuộc.

Bây giờ biết thế nào là đá vào cục sắt chưa? Chiêu bài Long ca không có tác dụng nữa rồi.

Tạ Trọng Xung cố ý giả vờ làm ra vẻ căm phẫn, nói: "Long ca, thằng cha đó rốt cuộc là ai? Anh đã biết được lai lịch của hắn chưa? Các huynh đệ phía nam chúng ta trước giờ chưa từng bị sỉ nhục thế này. Tên Uông Kiếm Hàn đó càng là không ra gì, cùng là ở phía nam với chúng ta mà lại đi giúp người ngoài đối phó với chúng ta, quả thực là quá đáng hận".

Chiêm Tiên Phong liếc nhìn Tạ Trọng Xung một cái, không kìm được nói lại hắn một câu: "Anh chả phải là nói nếu để hắn ta rời khỏi Thâm Quyến thì anh không mang họ Tạ sao? Bây giờ thì hay rồi, chỉ sợ chúng ta không rồi được khỏi đây".

Tạ Trọng Xung cười haha, nói: "Long ca, ngày dài tháng rộng, ai có thể cười được đến cuối cùng thì người đó mới là người chiến thắng, họ có súng thì có làm sao, chẳng nhẽ họ dám nổ súng với chúng ta sao?".

"Hay là anh cũng thử xem thế nào?". Chiêm Tiên Phong nói mỉa một câu, cũng không muốn để ý đến tên tiểu nhân chỉ biết sinh sự khắp nơi này, hắn cố gắng khống chế cơ trên mặt mình, để cho khuôn mặt giữ được nụ cười thành khẩn nhất, bước từng bước lớn về phía Lâm Thương Lan.

Lí Can và một bảo tiêu khác lúc nào cũng đứng bên cạnh Lâm Thương Lan, thấy hắn bước đến liền giơ tay chặn hắn lại ở bên ngoài cự li an toàn.

"Haha, hai vị bằng hữu đừng nên hiểu nhầm. Tôi là đến để xin lỗi các vị khách, tôi là người phụ trách của Long Cung, để xảy ra chuyện như này khi các vị khách quý đang dùng bữa, tôi vô cùng cảm thấy áy náy. Để biểu đạt sự biết lỗi của tôi, tôi đã đặc biệt dặn cấp dưới chuẩn bị một món quá lưu niệm nhỏ, vẫn mong vị đại ca này nhất định phải nhận lấy".

Thực ra Chiêm Tiên Phong hoàn toàn không chuẩn bị thứ quà lưu niệm gì cả, có điều hắn cứ nói trước như vậy, chỉ cần đối phương không từ chối, hắn lúc nào cũng có thể chọn ra mấy món trong số những thứ hắn sưu tầm được. Hắn nói những điều đó chỉ là để biểu lộ thái độ xin lỗi.

"Nói thực, tôi không biết các anh với Cẩu Huân, còn có Tạ thiếu gia nữa, rốt cuộc là đã xảy ra mâu thuẫn gì. Tuân theo nguyên tắc hòa khí sinh tài, tôi mới có lòng đứng lên khuyên bảo, xét cho cùng mọi người đều là bằng hữu với nhau, nếu xé toạc da mặt với nhau như vậy, đối với mọi người đều là không tốt, phải không?".

Tuy trong lòng thấy ấm ức, nhưng Chiêm Tiên Phong vẫn cố gắng làm sao để tư thái của hắn ở mức thấp nhất. Bản chất của hắn là cực kì kiêu ngạo, nhưng hắn có thể nhìn ra, người đàn ông đối diện này mặt lạnh băng, xương sống lưng thẳng tắp, càng là kiêu ngạo hơn hắn.

Không những thế, hắn cũng nhìn ra được, đối phương quả thực có thực lực để mà kiêu ngạo.

Nếu không, trừ phi đầu của hắn bị ẩm IC, dám nổ súng bắn người ngay trước quần chúng.

Hậu quả của việc làm như vậy là gì, Chiêm Tiên Phong biết rất rõ.

Diệp Thu huých khuỷu tay vào Uông Kiếm Hàn, vừa cười vừa nói: "Đến lượt cậu ra diễn rồi đấy".

Diệp Thu biết, lập trường của Uông Kiếm Hàn trong sự việc lần này là rất khó xử, sau này nếu như trải qua một lượt lộn xộn, anh ta rất có thể sẽ không thể có chỗ đứng ở phía nam, nếu như có thể tranh thủ được sự ủng hộ của một đồng minh lớn, vậy thì tình hình sẽ được thay đổi khá lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn

Uông Kiếm Hàn cũng biết, nếu như hắn không đứng ra để lên tiếng, sau này hắn chắc chắn sẽ bị những người này cô lập, kể cả là có phụ thân và cha nuôi của hắn, chỉ sợ cũng sẽ bị làm khó và tẩy chay ngầm của những người này.

Chuyện lần này, không có mối liên hệ quá lớn với Chiêm Tiên Phong, hắn cũng chỉ là không muốn có người gây chuyện trong CLB của mình mà thôi.

Uông Kiếm Hàn dùng ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Thi một cái, đứng ra nói với Chiêm Tiên Phong: "Long ca, anh cũng là có điều không biết. Nói thực, tuy tôi đến từ phía bắc, nhưng tôi cũng xem mình như một thành viên của vùng đất phía nam này, tôi ở đây không quen biết ai, bình thường cũng nhờ được các vị đại ca quan tâm chiếu cố, cho nên mới không phải chịu ấm ức gì".

Chiêm Tiên Phong cười nhạt, dựa vào thân phận địa vị của ông nội và phụ thân ngươi, kẻ nào dám làm ngươi ấm ức? Có điều, hắn biết Uông Kiếm Hàn đang chuẩn bị đứng ra giải vây cho hắn, cho nên giữ thái độ cảm kích để nhìn Uông Kiếm Hàn.

"Đàn ông mà, tỉnh tung hoành thiên hạ, say kề gối mĩ nhân, ăn ăn uống uống, trêu đùa phụ nữ thì cũng là chuyện không có gì to tát. Nhưng có hành vi của một số người lại có chút quá đáng. Cẩu Huân và bạn của hắn đã tròng ghẹo em gái của bạn tôi ở ngay chốn đông người, sau khi bị nhị ca tôi đánh cho một trận, lại đem lòng báo thù, vừa nãy ở cửa WC hắn gặp phải nhị ca tôi, liền cho bảo tiêu vây đánh anh ấy, nếu như không phải là nhị ca thân thủ không tồi, chỉ sợ hiện giờ người nằm trên mặt đất chính là anh ấy rồi".

"Tròng ghẹo em gái người khác không thành, lại còn muốn đánh người để xả giận, nếu như anh gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ phản ứng của anh càng kịch liệt hơn ý chứ? Bồ tát cũng có ba phần hỏa khí, làm người tuyệt tình quá sớm muộn sẽ gặp phải báo ứng".

Chiêm Tiên Phong sắc mặt kinh ngạc, sau đó là sự phẫn nộ, giống như kiểu cơ thể thiếu nam của hắn bị người ta lừa mất vậy, mặt mày tối sầm lại, nói: "Chẳng nhẽ lại quá đáng đến vậy? Đúng là không bằng loài cầm thú, không ngờ trong chúng tôi lại có cái loại bại hoại như vậy, tôi có mắt như mù, chuyện này tôi không quan tâm nữa, có một số người tự mình thích ăn đòn, muốn cản cũng không thể cản được".

Những tên công tử khác cũng ào ào phụ họa theo, dù gì thì sự sống chết của Cẩu Huân cũng chẳng có bất kì mối quan hệ nào với họ.

Tạ Trọng Xung trợn mắt sững sờ, hắn phát hiện ra, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã bị người khác cô lập.

"Đứng lại, dám bước thêm một bước, chúng tôi sẽ nổ súng". Ngoài cửa vang vào một tiếng quát.

"Các người là ai vậy?". Giọng một người đàn ông hét lớn.

"Chúng tôi là cảnh vệ của Linh Cơ Động tộc".

"Tôi không cần biết các anh là cái thá gì, lập tức nhường đường cho tôi". Người đàn ông nói một cách thô bạo.

Diệp Thu khẽ than thở trong lòng, lại một thằng cha đen đủi nữa đến đây.

Quả nhiên, Lâm Thương Lan trau mày lại, đẩy Lí Can ra, bước từng bước lớn về phía của chính của Long Cung, Lí Can và một cảnh vệ khác lập tức bước theo, trên mặt họ là sát khí bừng bừng.

Bất kì một sư đoàn chủ lực nào, đều có hai thứ là cảm giác vinh dự và cảm giác quy thuộc. Linh Cơ Động tộc lập lên những kì công, là sư đoàn chủ lực của Trung Quốc, mỗi một thành viên đều cảm thấy kiêu ngạo tự hào vì họ là thành viên của Linh Cơ Động tộc. Vậy mà hiện nay, không ngờ có người nói họ là "cái thá".

Điều này là một sự sỉ nhục đối với Lâm Thương Lan, cũng như là sỉ nhục toàn thể thành viên của Linh Cơ Động tộc.

Diệp Thu biết, nhân vật chính của buổi tối ngày hôm nay là Lâm Thương Lan, đó là điều mà bối cảnh thân thế mang lại cho anh ta, giống như là việc con trai của Thành Long (Jackie Chan) có là một bãi cứt, thì cũng vẫn có được sự quan tâm chú ý của giới truyền thông vậy.

Đương nhiên, cái khí chất bá vương mà Lâm Thương Lan toát ra quả thực là làm người khác phải nể sợ. Nam Mộ Dung, Bắc Kiều Phong, Mộ Dung của phía nam là Án Thanh Phong, bởi vì gia tộc hắn nhiều lần xuất chiêu nhưng thất bại, cộng thêm sự trỗi dậy của Diệp Thu, hiện giờ hắn chỉ có thể cụp cái đầu nhọn của hắn lại. Trong khi đó thì thanh kiếm sắc Lâm Thương Lan vẫn là không ngừng được mài giũa, càng ngày càng sắc bén, chói mắt.

Diệp Thu đang định đi cùng xem xem rốt cuộc bên ngoài xảy ra chuyện gì, là kẻ nào không mọc mắt chạy đến đây sờ vào vảy lân của Lâm Thương Lan, nhưng cánh tay bị người khác kéo lại.

Diệp Thu cúi đầu xuống nhìn, là bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Bảo Nhi đang bấu chặt lây chỗ cổ tay hắn, còn mắt của cô ấy thì nhìn chằm chằm vào tiểu LOLI Bạch Quan Dư.

Bạch Quan Dư hiển nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của Lâm Bảo Nhi, sợ hãi núp vào trong lòng của Tạ Trọng Xung, bộ dạng đáng thương, chỉ là không ngừng thò đầu ra nhìn về phía bên này.

"Bảo Nhi, em đang nhìn gì vậy?". Diệp Thu hỏi.

"Diệp Thu, anh nói xem nó có phải là bơm ngực không?". Lâm Bảo Nhi chỉ về phía Bạch Quan Dư, hỏi.

Diệp Thu quay đầu nhìn bộ ngực của đối phương, nói: "Chắc không phải đâu".

Câu trả lời này đương nhiên là làm cho Lâm Bảo Nhi không vui, cô cong môi lên một cách tức giận, dùng lực cào vào cánh tay của Diệp Thu, nói: "Sao anh biết nó không bơm ngực? Anh cũng chưa dùng tay sờ mà, nó mới bao nhiêu tuổi chứ, sao có thể có bộ ngực to như vậy được?".

Diệp Thu toát hết hồ môi trán, rõ ràng con bé này đang hoài nghi ngực của người ta là giả.

"Nhưng, ngực của em có thể to được như thế này, ngực của người khác sao lại không thể to được như vậy?". Diệp Thu dở khóc dở cười, nói.

"Em là em, nó là nó, trên thế giới này chỉ có một Lâm Bảo Nhi mà thôi". Lâm Bảo Nhi nói một cách kiêu ngạo.