Nghe thấy lời của Lâm Thương Lan, không ít người đều mừng thầm trong lòng.
Diệp Thu mừng thầm là bởi vì hắn biết sức mạnh của Lâm Thương Lan, nếu như nói đến việc so sánh thực lực, hắn không tin còn có người bì được với Lâm Thương Lan. Kể cả cái bọn được gọi là ba đời Thái Tử Đảng khi so sánh với anh ta, xách dép chưa chắc đã xứng.
Nếu như anh ta muốn ra tay, kết quả của việc lần này chắc chắn sẽ phát triển theo hướng có lợi cho hắn, có những lúc Diệp Thu không thể không thừa nhận Lâm Bảo Nhi chính là ngôi sao may mắn của hắn.
Còn Tạ Trọng Xung mừng thầm là bởi vì hắn vốn dĩ không muốn ngồi lại nói chuyện với Uông Kiếm Hàn, nếu như chuyện sáng tỏ, Cẩu Huân nói ra chuyện vì hắn mà tìm mĩ sắc, sợ đến lúc đó người mất mặt chính là hắn.
Hắn lại không dám không nể mặt Chiêm Tiên Phong, người này tuy bề ngoài tạo cho người khác ấn tượng rất là phóng khoáng thoải mái, nhưng là một thằng cha thù dai, hắn sẽ không trở mặt trước mặt anh, nhưng sau lưng giở trò thì chắc chắn là có.
Hiện giờ có một thằng ngốc lò đầu ra, đúng là hắn cầu còn không được.
Chiêm Tiên Phong đưa mắt nhìn Lâm Thương Lan một cái, quay mặt lại hỏi Uông Kiếm Hàn, nói: "Uông thiếu gia, vị này là?".
Hắn không biết thân phận của Lâm Thương Lan, thậm chí còn không muốn nói chuyện với Lâm Thương Lan, họ đều là luận bối cảnh thực lực để nói chuyện, Uông Kiếm Hàn có bối cảnh, cho nên hắn xem trọng Uông Kiếm Hàn, những người không quan trọng khác, Chiêm Tiên Phong căn bản là không coi ra gì. "Anh ấy là đại ca của tôi". Uông Kiếm Hàn vừa cười haha, vừa giới thiệu.
"Vậy ý của đại ca anh nói là nhất định phải đập chỗ này của tôi?". Chiêm Tiên Phong vừa cười haha vừa nhìn Uông Kiếm Hàn, hỏi.
"Anh ấy là đại ca của tôi, anh ấy nói thế nào thì là như vậy thôi". Uông Kiếm Hàn nhún nhún vai, nói.
Nụ cười của Chiêm Tiên Phong lập tức biến mất, lúc này mới quay đầu lại nhìn Lâm Thương Lan, hỏi: "Anh chắc chắn là muốn làm lớn chuyện chứ?".
"Tôi không cần biết anh hiểu như thế nào". Lâm Thương Lan sắc mặt âm u, nói.
Nói xong Lâm Thương Lan bước lên trước, đẩy tên bảo tiêu áo đen chặn trước mặt hắn ra. Tên bảo tiêu đó hiểu ý của chủ hắn, một quyền đấm thẳng vào gáy của Lâm Thương Lan. "Ca ca, cẩn thận!". Lâm Bảo Nhi kêu lên.
Lâm Thương Lan giống như là mọc mắt đằng sau lưng, đá vòng một cước ra sau, gầm giầy đá trúng mặt của tên bảo tiêu đó, tên bảo tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, thân người lùi về sau liên tục, ngã về phía của Uông Kiếm Hàn.
Uông Kiếm Hàn vừa cười vừa kéo Lâm Bảo Nhi ra, tên bảo tiêu đó không có gì để bám vào, nằm luôn ra mặt sàn.
Lâm Thương Lan một cước đá bay lên bảo tiêu đó, trên mặt không chút biểu lộ tình cảm, ánh mắt của hắn lại di chuyển nhìn chằm chằm vào tên Cẩu Huân đang nằm dưới chân Diệp Thu. Thằng chó chết này dám chòng ghẹo em gái tao, còn ngông cuồng muốn mua nó làm tình nhân, đúng là tội đáng muôn chết.
Lâm Thương Lan bản chất là một người cực kì kiêu ngạo, không chỉ kiêu ngạo vì bản thân hắn, cũng là vì gia tộc của hắn và họ của hắn mà cảm thấy kiêu ngạo.
Nước trong quá thì không có cá, hắn biết xã hội hiện nay là một xã hội như thế nào, hắn cũng biết đạo đức của một số người đã đồi bại đến mức độ như thế nào, hắn không có năng lực để thay đổi tất cả, chỉ có thể thay đổi những chuyện bất bình trước mắt hắn.
Chỉ là, đàn ông của Lâm Gia đều hi sinh xương máu trên chiến trường, vậy mà hiện giờ phụ nữ của Lâm Gia lại gặp phải chuyện như này, đó là chuyện mà Lâm Thương Lan không thể nhẫn nhịn được.
Đến phụ nữ của gia tộc mình cũng không bảo vệ được, thì sao có thể bảo vệ được cơ nghiệp thiên thu của Trung Quốc và sự an cư lạc nghiệp của bách tính?
Lâm Thương Lan tiện tay cầm lấy cái bình hoa trang trí đặt ở cạnh hành lang, trong tiếng kêu gào và hoảng sợ của Cẩu Huân, đập mạnh một cái vào đầu hắn.
Xoảng!
Bình hoa nát vụn, Cẩu Huân kêu một tiếng thảm thiết rồi ngất đi, trên trán hắn thịt máu lẫn lộn, nếu không chết thì cũng mất đi nửa cái mạng.
Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn tất cả những điều này, nhìn người đàn ông sắc mặt lạnh lẽo âm u sát khí phừng phừng đang đứng đó.
Cẩu Huân đã ngất đi, Diệp Thu cũng không còn cần thiết phải giẫm lên người hắn nữa, đứng bên cạnh Lâm Thương Lan, vừa cười vừa nói: "Hắn cũng xem là đáng đời". "Tôi từng nói với cậu, đàn ông của Lâm gia được dùng để hi sinh. Nhưng còn một câu tôi chưa nói với cậu, đàn ông của Lâm gia có thù thì phải báo, tuyệt đối không được để gặp phải bất kì sự sỉ nhục nào". Lâm Thương Lan nhìn Diệp Thu, nói. Cái thủ đoạn tàn nhẫn tanh nòng vừa nãy đối với anh ta mà nói là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, anh ta là một quân nhân, đã chứng kiến quá nhiều cảnh tượng máu me li biệt. "Long ca, anh nhìn thấy chưa? Đúng là không xem các huynh đệ phía nam chúng ta ra gì". Tạ Trọng Xung vừa sờ ngực tiểu LOLI trong lòng mình, vừa cười haha, nói.
Cẩu Huân chết cũng không đáng tiếc, hắn ngất đi là có lợi nhất đối với Tạ Trọng Xung. Người đã hôn mê thì không thể nói chuyện, không những thế còn tạo cho hắn một cơ hội để công kích.
Chiêm Tiên Phong sắc mặt tím tái, trong CLB của hắn, trước mặt bao nhiêu người như vậy bị người ta làm cho bẽ mặt, điều này làm hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng, những nhân vật như họ, sự xem trọng đối với thể diện là điều mà người bình thường không thể nào hiểu được. "Báo cảnh sát, nói là trong Long Cung có người hành hung gây thương tích cho người khác, bảo bác sĩ đến xử lí vết thương cho Cẩu Huân, sau đó đưa anh ta đến bệnh viện". Chiêm Tiên Phong hét lớn với tên bảo tiêu phía sau lưng hắn.
Tên bảo tiêu hiểu ý, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát. Bác sĩ đặc biệt của Long Cung chạy đến, vội xử lí vết thương cho Cẩu Huân.
Chiêm Tiên Phong nhìn một lượt quanh đại sảnh, nói với đám đông: "Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, vừa nãy kẻ nào là hung thủ đánh Cẩu Huân bị thương, phiền các vị bằng hữu làm chứng cho, giúp đỡ cho huynh đệ phía nam chúng ta. Chiêm mỗ vô cùng cảm tạ". "Long ca yên tâm đi, tôi đồng ý làm nhân chứng đầu tiên, chuyện vừa nãy tôi nhìn thấy rõ ràng, là hắn ta đánh Cẩu Huân bị thương". Tạ Trọng Xung chỉ về phía Lâm Thương Lan, nói.
Thấy hai đại ca quan trọng nhất của phía nam đều đã nói như vậy, những người khác cũng ào ào lên tiếng ủng hộ.
"Tôi cũng nhìn thấy rồi, hôm nay chúng ta đến đồn cảnh sát để lấy lời khai". Có người nói.
"Dẹp bạo trừ gian là chức trách của cảnh sát, nhưng chúng ta có nghĩa vụ cung cấp manh mối cho cảnh sát".
"Đồn cảnh sát năm nay liệu có trao giải thưởng công dân tốt cho chúng ta năm nay không nhỉ?".
"Haha, nghe nói còn có cả tiền thưởng đấy, đủ để uống một chai rượu tây".
Tất cả đều thể hiện ra tình trạng nghiêng về một phía, nhưng Lâm Thương Lan và Diệp Thu thì hoàn toàn không có chút gì cảm thấy lo lắng.
Lâm Thương Lan lôi khăn tay từ trong túi áo ra để lau tay, nói: "Tôi nghi ngờ ở đây cưỡng bức phụ nữ cung cấp dịch vụ bán dâm, niêm phong Long Cung, tất cả những người trong này, đều phải điều tra từng người một". "Rõ". Lí Can lập tức hạ lệnh xuống, những bảo tiêu đi theo nhanh chóng chia thành hai đội, sau đó một đội canh giữ cửa trước, một đội cửa sau, không cho bất kì ai ra vào. "Anh dựa vào cái gì niêm phong Long Cung của tôi? Anh có lệnh khám xét? Có lệnh khám xét không?". Chiêm Tiên Phong tức giận nói.
"Không có, tôi chỉ là nghi ngờ". Lâm Thương Lan nói.
"Không có?". Chiêm Tiên Phong cười một cách lạnh lùng: "Tôi cứ bước ra ngoài đấy, xem kẻ nào dám động vào một sợi lông của tôi".
Nói xong Chiêm Tiên Phong bước về phía cửa chính, một đám công tử bám theo đằng sau, nghênh ngênh ngang ngang bước về phía cửa chính của Long Cung.
Soạt!
Bốn binh sĩ Linh Cơ Động tộc ở phía cửa chính nhanh như chớp rút súng ra, sau đó kéo chốt an toàn, ai nấy sắc mặt lạnh như băng, nòng súng đen sì sì ngắm về phía đám người đang định bước ra.
Chiêm Tiên Phong kinh ngạc, sau đó bất giác chậm nhịp bước chân lại.
Hắn ý thức ra được tình hình có chút không ổn, có thể mang theo bảo tiêu ra ngoài, bất kì ai đến Long Cung này đều được, nếu như bảo tiêu đều được cấp súng thì phải trừ đi hơn một nửa. Còn biết rõ thân phận của hắn, nhưng vẫn dám rút súng thì trong Long Cung này sẽ không có quá ba người.
Chiêm Tiên Phong bất giác nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc như băng tuyết của Lâm Thương Lan, cố gắng nghĩ xem anh ta là nhân vật nào.
Ít nhất hắn biết ở phía nam không có nhân vật như thế này.
Từ phía bắc đến?
"Kẻ nào sợ tội bỏ trốn, giết không cần hỏi". Lí Can hét lớn một tiếng. Hắn và một huynh đệ khác luôn đi theo bên cạnh Lâm Thương Lan, đối với họ mà nói, sự an toàn của trưởng tộc mới là quan trọng nhất, mấy tên nhãi nhép này có thể từ từ giải quyết. "Có súng là oách lắm sao? Lão tử nhìn thấy súng nhìn chán rồi. Tôi cứ ra ngoài đấy, xem xem kẻ nào dám nổ súng". Một tên công tử muốn biểu hiện sự dũng cảm của mình trước mặt Chiêm Tiên Phong nói một cách mỉa mai, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi cửa.
Bùm!
Một tiếng súng nổ, tên công tử đó cảm thấy đau nhói ở đùi, liền khuỵu gối trên mặt đất. Đùi bị trúng đạn, máu tươi nhuộm đỏ chiếc quần màu trắng của hắn, làm người ta nhìn mà kinh hãi.
Họ thật sự dám nổ súng?
Chiêm Tiên Phong trong lòng cảm thấy ớn lạnh, quay đầu lại nhìn Uông Kiếm Hàn, hắn biết tên tiểu tử này chắc chắn biết thân phận của những người này.
Uông Kiếm Hàn lắc lắc đầu với hắn, nhưng không nói gì.
Tạ Trọng Xung cũng cảm thấy nguy cơ, dường như hắn đã đánh giá thấp thực lực của đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn Họ vốn dĩ là bá chủ của mảnh đất phía nam này, trước giờ đều vô thiên vô pháp quen rồi, quả thực không ngờ có một nhân vật càng khủng khiếp hơn đột nhiên đến đây, mà họ thì lại không có được bất kì thông tin nào.
Thằng cha Cẩu Huân này, rốt cuộc là đã động đến thần thánh phương nào ya?
"Chuyện này, nhất định phải có người chịu trách nhiệm". Chiêm Tiên Phong liếc nhìn Lâm Thương Lan vẫn đang đứng yên một chỗ im lặng không nói gì, hắn lôi điện thoại trong túi ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Những tên công tử khác nhìn thấy động tác của Chiêm Tiên Phong, cũng ào ào học theo, tất cả đều bắt đầu phát động mạng lưới quan hệ của mình, bắt đầu tìm quan hệ để giải quyết chuyện này.
Không được một lát, chuông điện thoại của Uông Kiếm Hàn liền vang lên. Xét cho cùng, Uông Kiếm Hàn cũng là nhân vật thuộc vào phía nam, mọi người đều quen thuộc hắn. Họ lại không quen biết với Lâm Thương Lan và Diệp Thu, xảy ra chuyện như thế này, mọi người đương nhiên là đổ trách nhiệm lên đầu hắn. "Lão đại, là bố nuôi của em, xin giúp, cũng không biết kẻ nào nhờ ông ấy nữa". Uông Kiếm Hàn nhấc điện thoại trong tay bước đến trước mặt Lâm Thương Lan, cười khổ một tiếng, nói.
Lâm Thương Lan nhìn hắn một cái, Uông Kiếm Hàn lập tức biết hắn phải làm thế nào, im lặng bấm nút từ chối nhận cuộc gọi.
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, Uông Kiếm Hàn quyết đoán tắt máy luôn.
Không ngờ lần này là chuông điện thoại của Lâm Thương Lan vang lên, trên màn hình hiện lên một chữ "F", là phụ thân Lâm Vũ Hồng của anh ta gọi đến.