Chương 357: Tôi Chỉ Rửa Bát Không Ăn Cơm

Yến Thanh Phong nhìn Lục Thiên mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, trong lòng cũng có chút thỏ chết cáo thương, người vẫn luôn trung thành với mình, vì mình mà tiên phong, sợ là không thể đảm nhận trọng trách này nữa.

Rồng bay phượng múa, đầu tiên phải đảm bảo một điều là, nếu bạn là rồng con cháu rồng hoặc hậu thế của bách điểu chi vương. Sau khi trên người bạn không có lớp khoác ngoài hoa lệ đó nữa, không ai coi bạn ra gì.

Trước đây Lục Thiên phô trương, kiêu ngạo là vì hắn là một con rồng. Phía sau có thế lực khổng lồ chống đỡ hắn. Cho dù làm chuyện gì, đều sẽ có người chạy tới dọn hộ.

Cây đổ thì khỉ chạy, bây giờ nếu Lục Thiên làm loạn nhiều như trước, còn có người tới giúp hắn giảng hòa? Chắc chắn là không.

Mặc dù người trong phái hệ mình, cũng bắt đầu xa lánh hắn. Nhìn vẻ mặt hững hờ của một số người đứng bên cạnh mình, Yến Thanh Phong có chút hối hận đã dẫn họ tới thăm Lục Thiên.

"Lục Thiên, cảm thấy thế nào?" Yến Thanh Phong cười hỏi.

Lục Thiên môi khô nứt, hốc mắt hõm sâu, từ sau khi vào nơi không biết tên lại ẩm ướt khó ngửi đó, bị người ta bịt kín mắt đâm cho hai dao vào đùi, không nói câu nào, lại vứt mình giữa đường cái đó, Lục Thiên luôn sống trong nỗi sợ hãi. Dường như đau đớn trong bóng tối như u hồn đột nhiên kéo tới.

Có vài lần, lúc hắn đang ngủ, đột nhiên bật dậy trên giường bệnh, lớn tiếng kêu hét sợ hãi, tới lúc sờ khắp đùi mình, không thấy máu đâu, hắn mới biết đó là một giấc mơ.

Hắn vẫn có hi vọng, hi vọng báo thù. Nhưng không hiểu sao. Chú hai mình đột nhiên rơi xuống, đột nhiên như vậy khiến người ta khó mà chấp nhận.

Lần này, ngay cả hi vọng báo thù cũng hết rồi.

Bác sỹ y tá hôm qua còn khách sáo với mình đều đột nhiên như biến thành người khác, viện trưởng phó viện trưởng của bệnh viện vốn cưỡi ngựa xem hoa tới thăm hỏi mình, bây giờ cũng không thấy bóng người đâu.

TÌnh người lạnh nhạt, thế thái thay đổi. Lục Thiên tới thế giới này đã hai năm năm lần đầu tiên trải nghiệm thật sự ý nghĩa của tám chữ này.

"Vẫn tốt" Lục Thiên trả lời, cố gắng muốn tiếp tục giữ phong cách không gì kiêng kỵ của hắn, nhưng không hiểu sao, giọng lại bay đi đâu ấy.

Không có hơi.

"Biết ai làm không?" Vẻ mặt Yến Thanh Phong tươi cười hỏi, khiến người ta như tắm gió xuân.

"Không biết" Lục Thiên lắc đầu, biết thì sao?

"Chú Lục xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi cũng rất buồn. Lục Thiên, đừng nghĩ nhiều như vậy, dưỡng bệnh cho tốt, có yêu cầu gì cứ tới tìm tôi. Tôi đã đánh tiếng với viện trưởng rồi, bọn họ sẽ dùng trị liệu tốt nhất cho cậu. Về phần chuyện báo thù, giao cho tôi đi. Tôi sẽ điều tra" Yến Thanh Phong cúi xuống vỗ vỗ vai Lục Thiên noi. "Cảm ơn, Yến thiếu gia" Lục Thiên cảm kích nói, hốc mắt ươn ướt.

Dẫn đám công tử có quan hệ vốn không tệ với Lục Thiên ra ngoài, sắc mặt Yến Thanh Phong liền sầm xuống, nói: "Ta luôn cảm thấy chuyện này có mưu tính trước. Lục Thiên và chú hai hắn liên tục xảy ra chuyện, sao lại trùng hợp như vậy? Mặc dù Lục Trung Đình vì đấu đá thất bại với Đằng gia mà lui về, nhưng đột nhiên sao Đằng gia lại nắm đúng mạch tử của hắn?"

"Yến thiếu gia, tôi cho người điều tra tiểu tử Diệp Thu rồi. Chuyện này đúng là hắn khả nghi nhất. Tối hôm Lục Thiên xảy ra chuyện có người thấy hắn và con rể Đằng gia Bối Khắc Tùng có liên lạc. Hai người hình như là quen biết lâu rồi, lúc ở Tô Hàng đã quen biết rồi" Một người vóc dáng nhỏ lên trước nói.

Sau khi Yến Thanh Phong nghe được vẻ mặt ngược lại bình tĩnh lại, phải tỉnh táo lại nghĩ cách xử lý. Lẽ nào Diệp Thu lại cấu kết với Đằng gia rồi?

Yến Thanh đột nhiên phát hiện, đối thủ này của mình hình như mỗi lúc thêm lớn mạnh. Tâm thái xem nhẹ coi thường hắn càng ngày càng xa.

Lúc này hắn đã thành một đối thủ thật sự rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn

Diệp Thu ơi, ngươi tưởng ngươi có tấm bài hỏng đó, ta sẽ không dám động vào ngươi?

Hai mươi năm trước có thể khiến cha người thành một kẻ phản quốc, cho tới bây giờ không thể lật lại bản án đó. Hai mươi năm sau, cũng có thể cho ngươi xuống đáy cốc như vậy

Yến Thanh Phong trầm ngâm, lần nữa trong lòng hoàn thiện kế hoạch đối phó Diệp Thu. Chủ nhật, hôm nay Diệp Thu không phải tới công ty, lái xe tới trường đón Lam Khả Tâm rồi hai người đi dạo trên phố.

Đây là điều Diệp Thu đồng ý với Lam Khả Tâm, cho tới bây giờ mới có thể thực hiện, trong lòng áy náy không thôi, nhưng Lam Khả Tâm lại không hề buồn, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc vui vẻ. Cùng dạo phố với Diệp Thu, khiến cô có cảm giác đang yêu.

Các đôi tình nhân không phải thường xuyên dạo phố sao?

Những lúc này, Lam Khả Tâm có thể tìm thấy vị trí của mình bên cạnh Diệp Thu, mặc dù không đủ, nhưng chỉ cần một chút, cô đã mãn nguyện rồi, rất mãn nguyện.

Xe được dừng lại ở bãi đỗ xe của một khu mua sắm, Diệp Thu cùng Lam Khả Tâm đi bộ mua sắm. Phố đi bộ, tất nhiên là phải đi bộ rồi.

Mặc dù Lam Khả Tâm ngượng ngùng, những vẫn bám tay Diệp Thu, hai người mỗi người trong tay cầm trà sữa trân châu, rất vô tư.

"Diệp Thu, mình tới cửa hàng kia xem thử đi?" Lam Khả Tâm kéo tay cánh tay Diệp Thu, đỏ mặt nói.

Diệp Thu thuận hướng ngón tay Lam Khả Tâm chỉ nhìn một cái thấy đó là một cửa hàng quần áo tên Lưu luyến không rời (Y y bố xá).

Trong lòng Diệp Thu mừng thầm, thầm nghĩ chủ quán này đúng là có tài, lại lấy cái tên khôi hài thú vị như vậy

"Được, hôm nay em muốn đi đâu, anh sẽ cùng em tới đó" Diệp Thu cười gật đầu

Vào trong rồi mới biết, thì ra Lưu luyến không rời là cửa hàng chuyên bán quần áo cho các đôi tình nhân. Chủ tiệm là một cô gái xinh đẹp dáng người cao gầy, khuôn mặt tròn trịa nõn nà, trên mắt kẹp lông mi dài. Lúc nhìn người nói chuyện liền chớp chớp, khiến người ta rất lo lắng chất lượng của nó không tốt sẽ tróc ra.

"Hai bạn thích bộ nào, thử tự nhiên" Sau khi cô gái làm tư thế tay mời vào, liền lui sang một bên, mặc khách tự mình lựa chọn. Không giống chủ các cửa hàng khác, thấy khách tới liền theo bên cạnh không ngớt giới thiệu, nhiệt tình thì nhiệt tình, những cũng dễ làm khách sợ chạy mất.

Giống như tiếp tục nghe cô nói xong mà không mua thì có cảm giác tội lỗi với quốc gia với nhân dân vậy

"Diệp Thu, anh thấy đẹp không?" Ánh mắt Lam Khả Tâm lướt trên bộ quần áo treo trên tường, không dám nhìn mặt Diệp Thu, đứng sau Lam Khả Tâm thấy tai cô như tinh linh trong suốt khẽ hiện lên một lớp đỏ ửng.

Có lẽ, cô đưa ra quyết định như thế phải dũng cảm biết bao nhiêu.

"Uh, đẹp rất đẹp" Diệp Thu nói không biết mình nói quần áo trên tường, hay là tai hồng đỏ của Lam Khả Tâm.

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Thu, Lam Khả Tâm cười quay đầu lại, hỏi: "Anh thích bộ nào?"

"Anh thích…" mắt Diệp Thu ngắm đi ngắm lại trên tường, bị hoa mắt bởi màu sắc xanh đỏ, nói: "Đây không phải quần áo đôi sao? Em thích bộ nào, anh sẽ mặc bộ giống em là được rồi?"

"Nhưng anh cũng phải thích nữa" Lam Khả Tâm cười nói.

"Em thích là được, anh là cái giá áo trời sanh, mặc cái gì cũng đẹp" Diệp Thu nói.

Chủ quán nhân viên phục vụ bên cạnh cười ra tiếng, cảm thấy như thế không lịch sự, liền lên trước nói: "Hay là tôi giới thiệu cho hai vị một bộ. Đây là hàng mới của tiệm chúng tôi."

"Được. Cảm ơn chị" Lam Khả Tâm gật đầu nói.

Bà chủ đi tới lấy ra hai chiếc T-shirt nói: "Hai người nhìn chữ bên trên, có phải rất đáng yêu không?"

Diệp Thu và Lam Khả Tâm thò đầu tới nhìn, chiếc số lớn hiển nhiên là của nam, bên trên có một hàng tranh biếm họa nam đeo tạp dề, đang mồ hôi đầy đầu làm việc nhà, bên cạnh có một câu tôi chỉ rửa bát không ăn cơm.

Còn bộ T shirt màu trắng cỡ trung rõ ràng là của con gái, một tranh biếm họa nữ ăn mặc thời thượng đang đường hoàng ngồi trên ghế, bên cạnh cũng có một câu tôi chỉ ăn cơm không rửa bát.

Bộ T- shirt tình nhân này thể hiện đầy đủ xu thế thịnh hành trong nước hiện giờ: con trai đan áo len, con gái chơi mạt chược.

Tiền của phụ nữ dễ lừa, cho nên các thương gia liền nhắm mục tiêu là con gái. Hai câu bộc bạch này đủ ý hàm xúc nịnh nọt. cho dù con trai không muốn, sợ là cũng bị bạn gái túm tai tới đây mua về.

Diệp Thu nhìn Lam Khả Mặt mặt lộ rõ vẻ thích thú bộ quần áo này, trong lòng vui mừng. Ở thời đại này, có thể tìm được một cô gái như Lam Khả Tâm, đúng là cả đời may mắn.

Tìm được mấy cô gái thế này? Vậy thì cả đời….

"Thích thì mua đi" Diệp Thu nói.

"Uh, thử trước đã. Không đẹp thì không mua" Lam Khả Tâm chớp chớp mắt với Diệp Thu, ý bảo hắn đừng nói lung tung. Nếu hắn biểu hiện ra ý mình muốn mua, tý nữa sẽ không trả giá được.

Một bộ đồ đôi một trăm sáu mươi đồng nhân dân tệ, Lam Khả Tâm thích không rời tay, nếu trời mà lạnh, chắc cô mặc lên người ngay rồi.

"Còn có một bộ kiểu dáng như thế, hai người có muốn thử không?" Bà chủ lại lấy ra một bộ hỏi.

Diệp Thu nhìn tới, bên trên cũng là lời bộc bạch. Lời kịch của con trai là tôi chỉ kiếm tiền không tiêu tiền, lời của con gái là tôi chỉ tiêu tiền không kiếm tiền.

Trong lòng toát mồ hôi, nói: "Không cần, mua rồi những ngày sau đó sẽ không thể sống rồi"

Diệp Thu và Lam Khả Tâm ăn cơm trưa, đang định tiếp tục dạo phố, Diệp Thu đột nhiên thấy hai người quen.

Nơi bọn họ tới là khu vực phồn hoa của Yến Kinh, ở đây cũng có hằng hà sa số quán rượu và quán cơm. Người quen Diệp Thu nhìn thấy là dượng Vạn Minh Vân của Trương Triển và bạn gái Sở Sở của hắn.

Hai người sau khi chui từ trong xe ra, liền thân mật dính lấy nhau, sau đó giống một đôi tinh nhân (Nếu bỏ qua chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ) đi vào quán rượu lớn Hải Dương trước mặt.

Bọn họ chạy tới đây làm gì?

Thấy dáng vẻ bọn họ thân mật, Diệp Thu không khó nghĩ ra được đáp án, có chuyện thư ký làm, không việc làm thư lý. Chỉ là điều Diệp Thu không ngờ tới là, Vạn Minh Vân đúng là tham lam, ngay cả cô gái của vãn bối mình cũng không buông tha.

Đây thật ra là một cơ hội tốt để đuổi khối u ác tính Trương Triển ra khỏi Đường Thị.