Chương 356: Bắn Rồi Thì Tốt

Tổng bệnh viện số một Yến Kinh, không ít người của Lục gia tụ tập ở cửa phòng phẫu thuật

Mấy người đàn ông đứng cùng nhau, lặng lẽ không lời, hút từng điếu từng điếu thuốc. Mẹ và cô Lục Thiên bên cạnh lau nước mắt, quở trách những kẻ bắt cóc không coi trời bằng vung không có đạo đức, làm hại bảo bối Lục Thiên thơ ngây dáng yêu lương thiện thành thực trên trời không có dưới đất chỉ một.

"Có tin tức không?" Người đàn ông đeo kính trên sống mũi mắt sắc bén như ưng liền vứt thuốc trong tay, sau đó dẫm lên, tiếng răng rắc vang lên, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm nghiền nát đầu mẩu thuốc lá ấy.

Bên cạnh treo một tấm biển không hút thuốc, nhưng những người này rõ ràng không có ý tuân thủ. Bác sỹ y tá tới tới lui lui cũng đều giả bộ không nhìn thấy.

Bất cứ lúc nào cũng vậy, tất cả pháp luật và chế độ điều lệ đều là lời chú bộ phận ít là cho số đông. Lúc bạn qua giới hạn, bọn họ có cớ quang minh chính đại để trừng phạt bạn.

"Vẫn đang điều tra. Các phương diện đều đã hỏi hết, tạm thời không có tin tức" Một người đàn ông trẻ tuổi trả lời.

"Đám người đó làm ăn cái gì không biết? Thành phố Yến Kinh cũng không phải nơi lớn như thế? Tới bây giờ vẫn chưa có chút tin tức? Một đám vô tích sự. Lục Vân, cháu biết Lục Thiên gần đây xảy ra xung đột với ai không?"

"Bác, cái này cháu không tiện nói" người thanh niên tên Lục Vân khó xử nói, trong lòng lại có chút hả hê. Lục Thiên hắn không gặp phải báo ứng hôm nay mới là lạ. Bình thường, hắn đâu có đối xử tốt với chúng ta?

"Ý gì?" Cha Lục Thiên-Lục Trung Đường mặt xám xịt hỏi

Mặc dù Lục Vân kinh hãi, nhưng vẫn nhỏ tiếng giải thích: "Lục Thiên… Ngày nào anh ấy cũng ra ngoài, hoặc nhiều hoặc ít xảy ra chút xung đột với người ta."

Lục Trung Đường ngẩn ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lục Vân một cái, không nói gì nữa. Con trai hắn tính tình thế nào, hắn biết rõ.

"Bất kể là lỗi của ai. Cũng không nên ra tay hung ác như vậy. Thế này, chẳng khác gì tát vào mặt Lục gia". Một người đàn ông khác vẫn luôn im lặng vẻ mặt nghiêm túc nói. Chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Phải điều tra, phải điều tra mạnh.

Yến Kinh là thành phố bầu không khí văn hóa lớn nhất Trung Quốc, có vô số diễn viên điện ảnh truyền hình, ca sỹ, nhà văn, nhà thơ, các nhà rock and roll đầy các góc của thành phố. Có danh tiếng thì ăn thịt uống canh, không có danh tiếng thì nước sôi nấu mỳ.

Mặc dù như vậy, mỗi ngày vẫn có vô số nam nữ thanh niên trong lòng mộng tưởng tới thành phố này, sau đó qua một quá trình: chờ đợi, đả kích, long đong, tra tấn, nghèo khó, thất vọng, tuyệt vong, gục ngã. Chỉ có số vô cùng ít may mắn có thể niết bàn, bỗng chốc nổi danh thiên hạ.

Quán trà Thiên Dật là một đặc sắc lớn của Yến Kinh, xây dựng ở cuối đường Học Phủ, bên cạnh mấy trường đại học nổi tiếng: Đại học Yến Kinh, Đại học Thủy Mộc và học viện âm nhạc Yến Kinh, là nơi tụ tập của vô số học thức tinh anh và một số người làm nghề văn tự như biên tập, nhà viết kịch, nhà thơ….

Lịch sử quán trà Thiên Dật lâu đời, nghe nói một đại văn hào Chu Tự Thanh chính vì uống vài ấm trà ở quán trà Thiên Dật, tối lúc xuống giường đi tiểu bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, viết ra tập văn xuôi nổi tiếng "Ánh trăng hồ sen"

Diệp Thu từ sau khi rời khỏi đại học Thủy Mộc, liền chưa từng quay lại bên đường Học Phủ. Lựa chọn lần này gặp mặt Bối Khắc Tùng ở đây, cũng là thuận miệng nói ra. Hắn vẫn chưa thể dung nhập vòng xã hội thượng lưu ở Yến Kinh, trong ví ngoài hai thẻ tín dụng ra, liền không có thiếp gì khác. Về phần thẻ hội viên câu lạc bộ Xoa Xoa gì đó, thẻ cấp vip của Xoa Xoa càng không có. Thậm chí ngay cả vip của video mạng cũng không phải.

Cung Thủy tinh tạm thời đóng cửa, nơi Diệp Thu không quen có thế chọn, còn một số địa điểm nổi tiếng khác Diệp Thu lại không quen, trời mới biết sẽ có bao nhiêu tai mắt của Yến Thanh Phong. Nói không chừng mình ngốc nghếch chạy tới địa đầu của người ta cũng không biết. Cho nên, Diệp Thu mới chọn một nơi uống trà như vậy.

Diệp Thu đỗ xe ở bãi đỗ xe ở cổng quán trà Thiên Dật, chưa vào trong ngay, lấy điện thoại gọi cho cho Bối Khắc Tùng, lúc nghe nói Bối Khắc Tùng sắp tới, dứt khoát đứng ở cổng đợi hắn cùng vào.

Lúc Bối Khắc Tùng lái chiếc BMW tới, vừa nhìn đã thấy Diệp Thu đứng ở cổng lan can màu gỗ của quán trà đợi hắn, vội vàng lái xe tới. Ấn cửa sổ xuống, gượng cười nói với Diệp Thu: "Chúng ta đều là bạn bè lâu rồi, Diệp thiếu gia cần gì phải khách sáo như vậy?"

"Ha ha, tôi cũng không đợi lâu. Vừa vặn chúng ta cùng lên tầng, đỡ phải tới lúc đó lại lại chạy xuống lầu đón tiếp" Diệp Thu cười nói.

Hai người vào quán trà, lập tức có nhân viên phục vụ mặc sườn xám xẻ tà màu đỏ tới đón tiếp. Hai người đều lạ mặt, lại không phải ngôi sao tai to mặt lớn gì, cho nên đón khách cũng không thể hiện nhiệt tình quá.

Trong quán trà người đi lại ồn ào, khắp nơi có thể thấy người vui vẻ bưng chén trà và người đang đàm luận xung quanh bàn, vẻ mặt kích động, nước bọt bắn ra bay lên. Nghe nói cơ sở của các sáng tác văn vẻ vui cười tức giận Vương Sóc đều là ở quán trà phức tạp này mà ra.

Người Yến Kinh thích nói, mười người Yến Kinh chín người nói nhiều, một người không nói là câm điếc. Ở Yến Kinh người học vấn phong phú, thiên văn, địa lý, cổ phiếu, kinh tế, thời thượng trang sức, điện ảnh, truyền hình, âm nhạc và đủ các loại tin tức vỉa hè, liên tục nói hai tiếng không nghỉ, ngay cả nước bọt trơn cuống họng cũng không cần.

Hai người muốn ghế lô yên tĩnh, ngồi trong ghế lô hai tầng uống trà, từ trong cửa sổ có thể nhìn thấy quan cảnh phía sau của học viện âm nhạc. Dựa vào thị lực khác người thường của Diệp Thu, thậm chí có thể nhìn thấy một đám con gái vóc người cao gầy gợi cảm mặc áo bó thân màu đen, đang tập luyện vũ đạo ở khu đất trống. Chẳng trách một ghế lô mất ba trăm sáu mươi đồng. Cảnh bên này đúng là tuyệt đẹp.

Sau khi gọi ấm trà Phổ Nhị, Diệp Thu nhìn Bối Khắc Tùng nói: "Như Khắc Tùng xã giao khá nhiều uống chút trà Phổ Nhị mới có lợi, nuôi dạ dày." "Tôi đâu có xã giao gì? Ở Yến Kinh nhưng không có hậu thuẫn, đại danh của Diệp thiếu gia như sét đánh bên tai vậy" Bối Khắc Tùng cười nói. Hắn từ sau khi bắt đầu tiếp quản nghiệp vụ của gia tộc ở Yến Kinh, phần lớn thời gian đều ở Yến Kinh, tất nhiên nghe nói một số tin đồn xung đột giữa Diệp Thu và Yến Thanh Phong.

Diệp Thu lần lượt rót trà cho hai người, cười nói: "Khắc Tùng đừng gọi tôi là Diệp thiếu gia nữa. Tôi thì là thiếu gia gì chứ?"

"Ha ha, vậy được. Tôi cũng không khách khí với cậu nữa, chúng ta quen biết cũng gần một năm rồi nhỉ? Tôi gọi cậu là Diệp Thu là được" Bối Khắc Tùng cũng không khách sáo, cười đáp.

"Ừ, thời gian trôi đi thật nhanh, sắp một năm rồi. Một năm này, sự việc xảy ra đúng là quá nhiều" Diệp Thu than thở nói.

"Người hướng chỗ cao mà đi. Một năm này thành tích Diệp thiếu gia thu được khiến người khác lồng mắt líu lưỡi" Bối Khắc Tùng cười nói.

Hắn từ chịu ân của Trầm gia biết sự thật Diệp Thu chắc chắn có hợp tác với Hàn Ấu Lăng, chỉ là Diệp Thu không thừa nhận, hắn tất nhiên cũng không thể chủ động nói ra.

"Khắc Tùng mới tuổi trẻ tài cao. Bây giờ nắm giữ nghiệp vụ gia tộc ở Yến Kinh, rất nhanh, sẽ thành người kế nhiệm gia chủ của Bối gia".

Thấy hàn huyên cũng khá nhiều rồi, Diệp Thu cũng không muốn trì hoãn thời gian nữa, cười nói: "Nhớ lần trước ở Tô Hàng thấy vợ sắp cưới của Khắc Tùng, sao hôm nay không cùng tới uống trà?"

Tay Bối Khắc Tùng nắm chặt tách trà, cười nói: "Hai người đàn ông chúng ta nói chuyện, gọi một cô gái tới làm gì?"

Diệp Thu trong lòng chuẩn bị ngôn từ, nói: "Nghe nói, gần đây Đằng gia và Lục gia có chút ân oán?"

Một nhân vật lớn của Đằng gia và chú hai Lục Thiên-Lục Trung đấu đá không thể giải quyết. Chuyện này không phải là bí mật gì ở Yến Kinh. Nghe thấy Diệp Thu đột nhiên hỏi tới chuyện này, nụ cười trên mặt Bối Khắc Tùng càng thêm rõ.

Hắn cũng biết, Diệp Thu và Lục Thiên cũng xảy ra không đột không nhỏ.

Tình bạn của người trưởng thành phần lớn là thiết lập trên cơ sở lợi ích chung, Diệp Thu muộn như vậy tìm tới hắn, hơn nữa chủ động hỏi chuyện có liên quan tới việc đấu đá của Đằng gia và Lục gia, vậy thì, hắn tất nhiên là tới hợp thành một mặt trận thống nhất rồi.

Mà điều này đúng là điều Bối Khắc Tùng muốn nhất. Mặc dù hắn quyết định kết hôn với con gái của nhân vật quan trọng của Đằng gia, nhưng muốn mở mày mở mặt trong đại gia tộc này, nhất định phải làm một số chuyện đáng nói. Nhưng hắn không có bất cứ nền tảng nào ở Yến Kinh, có thể làm ra chuyện gì?

Có lẽ, bên Diệp Thu có thể cho hắn một cơ hội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Đúng vậy, chuyện này tôi cũng nghe nói qua" Bối Khắc Tùng cười nói. thấy câu nói này đúng là quá mơ hồ, không đủ thành ý, Bối Khắc Tùng lại chủ động hỏi: "Sao lại quan tâm tới chuyện này?"

Diệp Thu cười, Bối Khắc Tùng đúng là người thông minh, một chút là hiểu, cũng không vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề: " Lúc ở Tô Hàng, tôi được sự quan tâm của Khắc Tùng, vẫn luôn muốn có một ngày có thể làm chút gì đó để báo đáp. Vừa may hai hôm nay có được một tin tức, có lẽ có chút giúp ích cho Khắc Tùng, sao không bỏ chút công sức với điền sản trên người Lục Minh Minh?"

"Lục Minh Minh? Hắn chỉ là thành viên bên ngoài của Lục gia. Làm như thế có ích gì?" Sắc mặt Bối Khắc Tùng trở lên nghiêm trọng, Diệp Thu chắc không hẹn hắn ra để nói với hắn tin tức vô dụng này.

"Có lợi. Nếu có thể nghĩ cách có được tư liệu trong két bảo hiểm của biệt thụ Hạo Hải của Lục Minh Minh, nói không chừng Đằng gia sẽ sớm thoát khỏi tình trạng giằng co hiện giờ. Đúng rồi, mật mã là sáu số sáu, ba số một" Diệp Thu nâng chén trà, nhấp một ngụm hơi đắng, hơi thiếu vị ngọt của trà Phổ Nhị.

"Ân tình này, Khắc Tùng ghi nhớ" Bối Khắc Tùng bưng chén trà cụng với Diệp Thu, vẻ mặt chân thành tha thiết nói.

"Ha ha, tôi cũng không giấu cậu. Đó cũng là kết quả tôi muốn thấy" Diệp Thu thẳng thắn nói.

Tin tức này Diệp Thu có được từ trí nhớ của Lục Thiên, rất rất quan trọng. Mặc dù tin tức quản chế sẽ không bị truyền thông chọc ra, nhưng, cũng đủ dao động căn cơ của người đàn ông Lục gia đó

Sau khi Diệp Thu đưa tin cho Bối Khắc Tùng, liền về nhà ngủ.

Còn Bối Khắc Tùng cũng quả thực không khiến Diệp Thu thất vọng, không biết thao tác thế nào. Lúc vòng bầu chọn quyền lực mới ở Yến Kinh, chú hai Lục Thiên-Lục Trung đột nhiên bay lên hạ xuống, Treo mình làm một chức quan nhàn tản ở một bộ ủy, mà Lục phái vây quanh bên mình bỗng chốc chó chạy gà bay, bắt đầu từ từ tìm chỗ dựa khác.

Lục Thiên, không, Lục gia cũng thành hổ mất răng, ai cũng có thể bắt giết.

Diệp Thu không có tâm trạng quan tâm những chuyện này, hắn là người chỉ quan tâm tới lợi ích, chỉ chú trọng tới kết quả

Bắn rồi thì tốt? Không phải sao?