Chương 346: Cảnh Sát Bạch Nhu (2)

Diệp Thu cười quay người. Những người này đúng là không chịu nổi. Theo sau bao lâu, cho tới bây giờ mới dám nhảy ra.

"Có chuyện gì sao?" Diệp Thu quay đầu nhìn mấy người đàn ông đều mặc đồ thể thao cơ thể rắn chắc hỏi.

"Đưa hết tiền trên người các ngươi cho ta. Nếu không, đừng trách ông đây động tới dao" Một người đàn ông múa may con dao trong tay với Diệp Thu, lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Lam Khả Tâm hoảng sợ, trong lòng hối hận muốn chết, sao lại muốn Diệp Thu đi bộ cùng mình chứ? Nếu ngồi taxi thì đâu có những chuyện thế này?

Diệp Thu lại hơi ngây người, vốn cho rằng những người này tới trả thù. Không ngờ lại nhảy ra đòi tiền.

Diệp Thu không phát hiện ra bóng Tạ Chí Viễn trong đám người, trong lòng liền rõ chuyện gì xảy ra, nghĩ bọn họ sắm vai nhân vật chơi đùa.

Đầu tiên là lên tìm mình đòi tiền, sợ phiền phức rồi, Tạ Chí Viễn mới nhảy ra lăng nhục mình, sau đó lại ra tay đánh người, chết không cho đỡ, trực tiếp đánh người.

Dù sao xét tới cùng mình sẽ bị đánh, điểm khác nhau là nếu mình ngoan ngoãn đưa tiền, sẽ xấu hổ trước mặt bạn gái.

Diệp Thu mặc dù hiểu ý đồ của bọn họ, nhưng vẫn rất phối hợp cùng diễn trò với họ.

"Các người muốn làm gì? Chúng tôi chỉ ra ngoài tản bộ, đâu có mang tiền theo người". Vẻ mặt Diệp Thu nghiêm nghị chặn trước mặt Lam Khả Tâm, nói.

"Hừ, mẹ kiếp tên tiểu tử này, thật là không biết điều. Lão đại, em lên vẽ lung tung trên mặt cô gái của hắn, xem hắn có nộp tiền không". Một huấn luyện viên taekwondo sắm vai bọn cướp rất phối hợp nói.

"Các người không được làm bậy. Lẽ nào không sợ cảnh sát sao?" Diệp Thu lớn tiếng quát lên.

Lúc nói những lời này thật ra rất chột dạ, hắn từ khi nào vì sợ cảnh sát mà không làm bậy.

"Cảnh sát? Đi…cảnh sát. Cảnh sát có thể quản bọn tao từ khi nào? Ngoan ngoãn chút, nếu không đừng trách anh em bọn tao ra tay độc ác" Mấy người đi lên trước, vây lấy Diệp Thu và Lam Khả Tâm. Dao trong tay không ngừng vung múa, khiến tim Lam Khả Tâm sắp bắn ra ngoài rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL "Trên người tôi thật sự không có tiền" Diệp Thu vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Mẹ kiếp, xem ra phải để anh em chúng tao tự động thủ rồi" Một người đàn ông cơ thể chắc nịch chạy tới trước mặt Diệp Thu, dùng mũi dao chỉ vào hắn nói: "Cho mày cơ hội cuối cùng. Đưa hay là không đưa?"

"Tôi chỉ có mấy trăm đồng" Diệp Thu rút ví từ trong túi ra.

"Lấy ra" Người đàn ông một tay kéo ví của Diệp Thu, nói: "Ngươi coi bọn tao là đồ ngu à? Tùy ý rút ra mấy trăm đồng đuổi bọn tao đi sao?"

"Được rồi. Các người cầm ví tiền của tôi đi. Bây giờ có thể buông tha cho chúng tôi rồi chứ?" Diệp Thu gượng cười nói.

"Mẹ kiếp, mày coi bọn tao là lũ ngốc à? Đưa điện thoại và đồ đáng giá trên người cho tao" Người đoạt được ví tiền đắc ý quên mình, hét lên với Diệp Thu.

Diệp Thu thấy vẻ mặt Lam Khả Tâm sợ hãi, vỗ vỗ bả vai cô, sau đó rút điện thoại trong túi ra, đưa tới, nói: "Trên người chúng tôi không có vật gì đáng giá".

"Hì hì, mày nói không phải không có đồ gì đáng giá là xong. Uông lão, ….Uông lão cẩu, mày tới đó lục soát tên tiểu tử kia, Tao tới lục soát cô gái này."

Người này thấy Lam Khả Tâm xinh xắn, động chút suy nghĩ khác. Mặc dù không thể ôm nàng chơi một phen, cũng phải được chút lợi mới được. Lát nữa bọn họ giáo huấn hắn một trận rồi trốn đi, hắn tới đâu để tìm bọn họ?

Cảnh sát? Cảnh sát đứng phía họ.

Bọn họ có tự tin với hậu thuẫn của ông chủ mình, không chút năng lực, có thể mở một quán taekwondo lớn như vậy?

"Tiểu tử ngươi có chủ ý gì. Sao không để ta lục soát cô gái kia. Tao không có hứng thú với đàn ông" Người vốn được gọi là thầy Uông kia về sau bị hắn đổi thành Uông lão cẩu không hài lòng mắng.

Diệp Thu vốn định cùng bọn họ tiếp tục diễn trò, tới khi Tạ Chí Viễn châm chọc mình. Không ngờ yêu cầu của tiểu tử này càng ngày càng quá đáng, điều này khiến hắn không còn hứng chơi đùa nữa.

"Tôi nói rồi không có là không có. Lục soát là điều không thể" Vẻ mặt Diệp Thu lạnh lùng nói. Phản ứng bây giờ với biểu hiện từ nãy như là phân thành hai người.

"Mày…… còn dám đừa giỡn với bọn tao". Người đàn ông nói, một đấm đánh về phía mặt Diệp Thu. Bọn họ chỉ là kiêm chức bọn cướp, không có ý định động dao thật sự.

Diệp Thu giơ tay ra, sau đó một trảo, một tay giữ chặt mạch của người này, hơi dùng lực, người này liền kêu lớn thảm thiết.

Diệp Thu cầm cổ tay hắn nhấc lên, sau đó lại gập xuống, răng rắc một tiếng, bẻ gẫy cánh tay hắn.

A!

Người này ngã dưới chân Diệp Thu ôm cổ tay kêu rên, một chân Diệp Thu đá tới, liền im bặt.

Các huấn luyện viên khác đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ người này giả trang lợn ăn cả hổ, thân thủ rất tốt, hơn nữa ra tay lại độc ác như vậy, một chốc đều không có phản ứng lại.

"Ơ, đây không phải là Diệp Thu sao?" Tạ Chí Viễn luồn từ trong rừng cây ra, cười nhạt nói. Anh hắn theo phía sau, cũng là vẻ mặt âm u. Ngược lại là vẻ mặt hưng phấn của huấn luyện viên Hàn Quốc chăm chú nhìn Diệp Thu, dáng vẻ rục định muốn ra tay.

Diệp Thu quay mặt nhìn Tạ Chí Viễn giả bộ rất kinh ngạc, nói: "Bọn họ là do ngươi xúi giục?"

"Đúng vậy, không ngờ Diệp Thu dám ném huấn luyện viên quân sự ra ngoài lại dịu dàng ngoan ngoãn như một con cừu con, bảo nộp ví thì nộp ví, bảo đưa điện thoại thì đưa điện thoại, suýt nữa đến cả bạn gái mình cũng để người ta sờ rồi… Chuyện này nếu để đám con gái mê mẩn ngươi trong trường biết, bọn họ sẽ đau lòng biết bao" Tạ Chí Viễn trêu tức nói.

Hắn nhìn thấy Diệp Thu ra tay, hắn cũng biết thân thủ của Diệp Thu, huấn luyện viên bị hắn bẻ gãy cánh tay không thể là đối thủ của hắn. Cho nên, thấy người kia nằm trên đất, hắn một chút cũng không cảm thấy kỳ lạ.

"Ngươi muốn thế nào?" Diệp Thu hỏi.

"Muốn lăng nhục mày. Muốn đánh mày. Mày có ý kiến?" Tạ Chí Viễn thẳng thắn nói. Lần trước đánh nhau với Diệp Thu thất bại. Lần này mình có chuẩn bị mới tới, hơn nữa còn có anh và cao thủ Hàn Quốc trợ giúp, lẽ nào vẫn không phải là đối thủ của tên tiểu tử này?

Nhớ tới cảnh nhục nhã trong quân doanh hắn đánh ngã mình xuống đất, không ngừng lấy chân đá vào mặt mình đó. Tạ Chí Viễn liền có xúc động muốn giết người. Có mấy lần lúc cùng bạn gái làm chuyện đó, không cẩn thận nhớ tới cảnh đó, sau đó bỗng héo đi. Cho dù bạn gái cố gắng thế nào, đều không làm nên chuyện gì.

Diệp Thu giơ tay lên xem đồng hồ, nói: "Vậy thì nhanh chút đi. Tôi không có thời gian".

Biểu hiện của Diệp Thu như vậy lại lần nữa kích thích Tạ Chí Viễn, nháy mắt ra hiệu với anh trai ở phía sau. Tạ Chí Cao liền xông tới, hét lên: "Các thầy, chúng ta phế tên tiểu tử này".

Mọi người hưởng ứng, cùng xông tới.

Trận chiến bắt đầu rất nhanh, kết thúc lại càng nhanh.

Diệp Thu sợ không cẩn thận làm Lam Khả Tâm bị thương, lúc ra tay không hề lưu tình. Mỗi lần ra tay đều đánh thẳng vào bộ vị các đốt ngón tay họ, không tới ba phút những người xông tới đó đều quỳ rạp trên mặt đất kêu rên thảm thiết. Có người bị Diệp Thu bẻ gãy cánh tay. Có người bị hắn một cước đá gãy xương bánh chè. Một người xui xẻo, lại bị Diệp Thu dùng tuyệt chiêu lên gối đá trúng của quý, đau tới hôn mê bất tỉnh.

Tạ Chí Viễn trong lòng hoảng hốt, mặc dù biết Diệp Thu lợi hại, nhưng không ngờ nhiều người vây đánh như vậy vẫn bị Diệp Thu nhanh chóng giải quyết. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, ngắn tới mức người ta lạnh toát cả người.

Cho dù những người này là người bình thường, hắn cũng không thể đảm bảo một chiêu có thể giải quyết một người.

Lúc Tạ Chí Viễn đang định đích thân lên trước động thủ, người Hàn Quốc vẫn đứng phía sau ngăn hắn lại, nói: "Để ta, lâu rồi không thấy cao thủ như vậy, ta muốn quyết đấu với hắn".

Người này đã tới Truing Quốc hai năm, nói tiếng Trung cũng không tệ, chỉ là khẩu âm khiến người ta nghe có chút là lạ.

"Người Hàn Quốc?" Diệp Thu nhíu nhíu mày, làm to chuyện rồi, không ngờ lại chuyển cả người Hàn Quốc tới rồi.

"Đúng vậy, để ta dùng Taekwondo của Đại Hàn dân tốc tới thách đấu với công phu của người Trung Quốc các người" An Hữu Hách uốn cổ bày thế chân, làm động tác khởi động trước khi chiến đấu.

"Xong rồi chứ?" Diệp Thu hỏi.

Hả!

An Hữu Hách hét lớn một tiếng, xoay tròn một trăm tám mươi độ đá chân nhào tới phía Diệp Thu.

Bịch!

Đi nhanh, về càng nhanh.

Diệp Thu kéo tay Lam Khả Tâm, kéo dài lên trước một bước, nhảy lên đưa chân đá hắn

An Hữu Hách ngã trên mặt đất xương cốt thậm chí rã rời, thử mấy lần muốn bò dậy đánh tiếp. Cảm giác đau đớn thót tim khiến hắn bỏ cuộc, ôm quai hàm bị Diệp Thu đá sưng lên ghé vào đau đó nhổ nước miếng. Trong máu trộn lẫn hai chiếc răng trắng nõn được kem đánh răng đánh sạch không chút cao răng nào.

Diệp Thu ngoắc ngoắc ngón tay với Tạ Chí Viễn vẫn đờ đẫn đứng ở đó: "Tới ngươi rồi, ngươi không phải muốn chạy chứ?"

Tạ Chí Viễn đúng là muốn chạy, thân thủ của tên khốn kiếp này giống như ma quỷ, hoàn toàn không cùng cấp bậc với hắn.

Nhưng hắn biết, nếu mình chạy, sau này trước mặt Diệp Thu không ngẩng đầu lên được, cũng không ngẩng đầu lên được trước mặt anh và bạn anh. Hơn nữa ngữ khí khinh bỉ của Diệp Thu cũng khiến hắn rất bực bội, cuối cùng vẫn quyết định xông lên.

A!

Tạ Chí Viễn hét lớn nhào tới, thanh thế rất đủ, năng lực lại không đủ. Diệp Thu lúc đối phó với hắn khá chuyên tâm còn buông lỏng cánh tay nhỏ bé vẫn luôn nắm chặt của Lam Khả Tâm. Một tay giữ chặt cổ tay hắn, một tay giữ chặt bả vai hắn, Sau đó dùng sức, nhấc hắn lên.

Giơ lên cao, quẳng mạnh xuống đất.

Cơ thể Tạ Chí Viễn và lớp bê tông trên đất mấy lần tiếp xúc thân mật, Tạ Chí Viễn thua rồi.

"Diệp Thu, anh không sao chứ? "Lam Khả Tâm chạy tới trước mặt lo lắng nhìn Diệp Thu.

"Có. Tay đánh đau quá".

"A! Em xem nào" Lam Khả Tâm nắm lấy tay Diệp Thu, mở to mắt cẩn thận kiểm tra có bị thương không. Sau khi thấy chỉ có chút ửng đỏ. Liền cố lấy miệng thổi thổi.

"Không sao. Em không thấy toàn là anh ăn hiếp người ta à?" Diệp Thu cười ha ha nói. Bộ dạng Lam Khả Tâm trù miệng thật là đáng yêu.

Diệp Thu nhìn người bệnh nằm trên đất, có chút đau đầu. Cứ vứt bọn họ như thế ở đây cũng là một chuyện.

Từ trên người người đầu tiên bị hắn đánh ngã tìm được điện thoại của mình, vốn muốn gọi điện thoại báo cảnh sát. Nhưng ngẫm nghĩ, những cảnh sát đó chưa chắc đã để bọn họ chịu trừng phạt xứng đáng. Sợ là một cuộc điện thoại bọn họ sẽ thả người. Suy nghĩ, từ danh bạ điện thoại tìm được một số, gọi đi.