Vì bộ phim này mới vào trong nước, hơn nữa là bộ phim các fan mê điện ảnh chờ mong đã lâu, cho nên người ở rạp chiếu phim rất đông. Lúc Diệp Thu và Lam Khả Tâm đi vào, khán phòng của rạp chiếu phim đã chật ních.
Hai người dựa theo số ngồi tìm được vị trí của mình, sau khi ngồi xuống, Diệp Thu mới phát hiện mình bỏ sót một chuyện quan trọng.
Hắn quên mua đố ăn vặt.
Ngồi bên cạnh họ đều là nam nữ trẻ tuổi, bọn họ tay bưng bỏng, khoai tây chiên, coca nhai răng rắc, chỉ có Diệp Thu và Lam Khả Tâm ở giữa giống như kẻ ngốc ngồi ở đó. Bộ phim cũng chưa bắt đầu, cũng không biết nên tìm việc gì làm. "Muốn ăn gì?" Diệp Thu kéo tay Lam Khả Tâm, cẩn thận hỏi.
"Diệp Thu, không cần phiền phức đâu. Em không đói" Lam Khả Tâm cười nói, sắc mặt đỏ ửng, còn có chút ngại ngùng kéo tay Diệp Thu trước mặt mọi người.
"Con gái khi xem phim không phải đều thích ăn gì đó sao? Dù sao phim cũng chưa bắt đầu, anh ra ngoài mua chút đồ, rất nhanh sẽ quay lại thôi" Diệp Thu vừa nói, lại đứng lên đi ra ngoài.
Diệp Thu chạy tới đối diện chỗ bán vé ở cửa ra của rạp chiếu phim, mua một ít bắp rang bơ và coca, lúc đóng gói đang định đi lên, nghe thấy tiếng cãi nhau của một đôi tình nhân. "…Anh rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đã đồng ý ra ngoài xem phim với em, vé cũng mua rồi, bây giờ lại nói không xem, anh có ý gì?" Giọng cô gái tức giận truyền tới. "Lộ Lộ, anh có việc thật. Nếu không, anh nhất định sẽ xem phim cùng em. Bộ phim này anh cũng chờ rất lâu rồi, em cho rằng anh muốn lãng phí hai tấm vé xem phim này sao?" Người đàn ông cầu khẩn giải thích. "Vậy anh nói cho em biết, rố cuộc anh có việc gì?"
"Lộ Lộ, chuyện này… em không biết thì tốt hơn".
"Không biết thì tốt hơn? Anh coi em là con ngốc sao? Bị anh gọi đến thì phải lập tức đến, bảo đi phải đi ngay sao? Hôm nay anh phải cho em một lời giải thích". "Em nói hết chưa? Anh nói có việc là có việc. Hoặc là tự em vào trong xem, hoặc là trở về. Lắm điều cái gì?" Người đàn ông bị cô gái dây dưa mãi, cũng đã trong lòng tức giận. "Không xem thì không xem. Sau này cũng không cần xem nữa. Có gì hay chứ. Tạ Chí Viễn, em nói choa anh biết, chúng ta chia tay rồi". Cô gái lớn tiếng hét lên một câu, xoay người chạy đi.
Diệp Thu không có hứng thú với kiểu tình nhân giận dỗi này, đang định ôm thức ăn rời đi, nghe thấy một cái tên quen thuộc.
Tạ Chí Viễn?
Diệp Thu quay mặt nhìn tới, nhìn thấy bóng một người khỏe mạnh đi tới quán coffee bên đường.
Hắn làm gì ở đây?
Nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên gặp, Diệp Thu đã quên mất tên tiểu nhân này rồi. Hắn là người không biết an phận, người đắc tội quá nhiều. Nếu tất cả kẻ thù đều khắc sâu ghi tạc trong lòng, đồng thời đề phòng, sợ là chiếm dụng không ít không gian và thời gian của não vực.
Hơn nữa những người này so với Yến Thanh Phong, đúng là không đáng nói, thậm chí có thể bỏ qua không tính.
Nhưng loại người này có một đặc điểm, chính là dai.
Bọn họ rất khó làm hại bạn. Nhưng chỉ cần có cơ hội, sẽ xông lên cắn hai miếng nhổ mấy ngụm nước bọt, làm chuyện xấu xa. Còn loại người như Yến Thanh Phong lại không tùy tiện ra tay, một khi ra tay lại làm triệt để, liên quan rất rộng.
Diệp Thu đứng ở đó nhìn bóng lưng hắn, cho tới khi trong rạp chiếu phim vang lên tiếng khai mạc phim. Hắn mới ôm đồ ăn chạy vào.
Chỉ mong, bọn họ không phải tới tìm mình. Tâm trạng hôm nay không thích hợp để đánh nhau.
Lam Khả Tâm thấy Diệp Thu khom người đi tới, nói: "Phim đã bắt đầu rồi, em còn sợ rạp chiếu phim quá tối, anh không tìm được vị trí của chúng ta nữa cơ."
Lúc vừa nói xong, trong lòng lại ngọt ngào hạnh phúc, Dù sao, Diệp Thu cũng mua đồ cho cô. Trong ấn tượng, đây vẫn luôn là chuyện bạn trai làm cho bạn gái. "Sao có thể? Anh nhớ kỹ vị trí rồi" Diệp Thu ngồi xuống, đưa bỏng cho Lam Khả Tâm, mình bưng cốc coca chăm chú nhìn màn ảnh.Nữ diễn viên thân hình gợi cảm nóng bỏng đó trong tập một khiến người ta nhớ mãi đã xuất hiện.
Kịch tính của bộ phim khiến Diệp Thu hơi thất vọng.
Đặc biệt là lúc ô tô và Uy Chấn Thiên dây dưa với nhau, chỉ thấy một khối sắt lăn qua lăn lại, Diệp Thu hoàn toàn không phân rõ ai là người tốt ai là kẻ xấu.
Điểm sáng của toàn bộ phim đó là thân hình rất gợi cảm của nữ diễn viên chính, bộ ngực rất lớn, lúc bị Uy Chấn Thiên truy sát, chạy với bộ ngực lớn rung lên. Phập phồng trên dưới, không mặc nội y, còn có điểm lồi, là nơi đặc sắc nhất của bộ phim.
Diệp Thu thậm chí hoài nghi, nhiều đàn ông như vậy muốn bỏ tiền mua vé vào rạp, có phải để nhìn bộ ngực đầy đặn này không?
Nhưng các cô gái tới xem là vì cái gì chứ? Diệp Thu không dám hỏi Lam Khả Tâm, cũng không dám tới hỏi các cô gái khác. Chỉ có thể chôn đáp án này dưới đáy lòng.
Đứng càng cao, ngã càng thảm.
Thân là Tạ Chí Cao phó hội trưởng hiệp hội Taekwondo đại học Thủy Mộc bị Dương Nhạc đánh một trận trước mặt mọi người, cảm thấy mất hết mặt. Không thể đối diện với học viên mà hắn răn dạy và giáo dục lúc trước. Thế là làm thủ tục nghỉ học ở đại học THủy Mộc. Sau đó lại tìm tới một đạo quán Taekwondo làm huấn luyện viên ở Yến Kinh.
Thân thủ hắn không thể múa may trước mặt Diệp Thu, nhưng đủ để hù dọa những tên ngốc sùng bái Hàn Quốc mà lại không bết sự lợi hại của nó tới đâu .
Dùng một câu chợ búa mà nói: người Trung Quốc nhiều, kẻ ngốc cũng nhiều. Bạn không cần gạt tất cả mọi người, chỉ cần có thể lừa gạt một bộ phận nhỏ, vậy thì bạn sẽ thành công.
Tạ Chí Cao đi rồi rất được trọng dụng, sau khi một mình biểu diễn mấy lần, không ít người thậm chí ghi danh muốn theo hắn học Taekwondo. Hắn lại tìm được cảm giác thành công khi làm phó hội trưởng hiệp hội trường học Taekwondo.
Nhưng trong lòng vẫn luôn không thể quên nỗi nhục Dương Nhạc mang tới cho hắn. Hắn còn cố ý cho người tới đại học Thủy Mộ chặn Dương Nhạc, nhưng vì Dương Nhạc bận rộn chuyện công ty, rất ít xuất hiện ở trường học, khiến hắn mấy lần đều mai phục thất bại.
Hôm nay lúc đang huấn luyện, liền nhận được điện thoại của em trai, nói là phát hiện một kẻ thù khác của anh em họ-Diệp Thu.
Thật ra hắn không có ấn tượng gì với Diệp Thu, hai người thậm chí còn chưa từng gặp mặt. Nhưng em trai hận hắn tới nghiến răng nghiến lợi, mỗi lần nhắc tới tên hắn đều muốn đập đồ. Quan hệ anh em của bọn họ rất tốt, hắn tất nhiên muốn giúp em mình lấy lại thể diện rồi Tạ Chí Cao thay bộ võ phục Taekwondo, mặc một bộ thể thao Nike màu đen, lúc đang định ra ngoài, nhớ tới em trai nói tiểu tử đó thực lực không tồi, để ổn thỏa, lại chạy tới gọi mấy thầy giáo taekwondo có quan hệ rất tốt với hắn.
Thậm chí người mời từ Hàn Quốc tới, An Hữu Hách nghe nói sắp có trò hay náo nhiệt để xem , cũng chủ động theo bọn họ.
Bạn không phải vì sợ hóc liền không ăn cá, bạn cũng không thể sợ nghẹn mà không ăn cơm. Diệp Thu mặc dù hoài nghi Tạ Chí Viễn vừa nãy xuất hiện ở cửa hơn nữa mua vé rồi lại không muốn vào rạp xem phim với bạn gái là vì chuẩn bị người tới báo thù mình. Nhưng lúc bộ phim tan cuộc, hắn vẫn kéo tay Lam Khả Tâm ra ngoài.
Những nhân vật nhỏ đó hắn thật sự không để ý tới. Hắn chỉ lo lắn nếu có nhiều người mình không thể bảo vệ tốt cho Lam Khả Tâm.
Từ sau tối nghe thấy tiếng rên rỉ đau thấu xương của Lam Khả Tâm đó, Diệp Thu không thể để người con gái lương thiện này chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. "Chúng ta ngồi xe trở về đi" Diệp Thu cười nói. Nếu có thể có có phiền phức, Diệp Thu cũng không muốn đánh nhau với người ta trước mặc Lam Khả Tâm.
Không biết sao, bây giờ Diệp Thu mỗi khi đánh nhau với người ta, trong lòng lại luôn tràn đầy lệ khí. Thủ đoạn đối phó với người khác cũng càng đánh càng thêm tàn nhẫn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn Có lúc hắn hoài nghi là chịu ảnh hưởng của chiếc nhẫn phệ hồn, bởi vì vật này quá quỷ dị, hấp thu cũng là loại khí âm u đen tối. Nhưng lại không có chứng cớ xác thực, cũng chỉ có thể suy đoán mà thôi, tháo nó ra hắn lại thật sự không nỡ.
Diệp Thu nhìn đường lúc đến, nói: "Diệp Thu, chúng ta đi về đi? Dù sao đường cũng không xa, ngồi xe lãng phí quá".
Thật ra cô hi vọng được đi cùng Diệp Thu, thấy đôi tình nhân trong phim không phải đều đi bộ về sao?
"Vây, vậy thì đi bộ về" Diệp Thu gật đầu nói.
Diệp Thu cũng nghĩ kỹ rồi, nếu mục đích của bọn họ thật sự là đối phó với mình, vậy thì cho bọn họ giáo huấn cả đời khó quên đi. Nếu không, lúc bọn họ phát hiện không thể đối phó với mình, có thể sẽ làm thương tổn tới những người vô tội bên cạnh mình.
Diệp Thu và Lam Khả Tâm đi cùng không nói nhiều lắm. Vì Lam Khả Tâm quá ngượng ngùng, hơn nữa tính cách hiền dịu, cho nên có lúc Diệp Thu cảm thấy ở cùng cô, lúc không nói chuyện mới là tốt nhất. Điểm này có chút bất đồng với Đông Nhi.
Nhưng cho dù đi yên lặng như vậy, trong lòng lại cảm thấy vô cùng ấm áp đại não xoay chuyển với vận tốc lớn cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Đường về nhà phải qua một đường bóng cây, bên cạnh đường bóng cây là một hồ nhân tạo, đó là cảnh sắc nhân văn công trình nhân tạo của các nhà địa sản khai thác xây dựng lên để bán các tòa nhà. Lúc bắt đầu, nước trong sen xanh, cá bơi lội dưới nước.rất đẹp mắt. Thời gian lâu rồi, sau khi các nhà đều bán hết, nước không trong nữa, sen không mọc nữa, cá cũng chết rồi, lại không có ai xử lý, liền trở thành mùi hôi ngút trời.
Bên trái là một công trường xây khu nghỉ ngơi của dân thành thị loại nhỏ, vào mùa hè thường xuyên có thể nhìn thấy một số người già ở đó luyện tập cơ thể. Nhưng bây giờ là mùa đông, không ai muốn uống gió tây bắc lúc này cả. Cho nên, con đường này có vẻ có chút vắng vẻ.
Đèn đường mờ nhạt chiếu rọi xuống, hai bóng người lặng lẽ bị kéo dài ra.
"Hai người các ngươi đứng lại cho ta" Tiếng một người đàn ông đột nhiên vang lên.