Đồng dạng đến tham gia thọ yến của Bối lão thái gia còn có Liên Phong Duệ, đang thưởng thức Long Tỉnh loại trà đãi khách quý nhất của Tây Hồ. Nhìn thoáng qua Diệp Thu đang bị Tống gia hoa tỷ muội vờn quanh. Khóe miệng nhếch lên ý cười đầy thâm ý. Hỏi: "Đã tra chưa?"
"Tra rồi. Đem tư liệu ba đời đều tra xét." Quách Thành Chiếu cười khổ nói.
Liên Phong Duệ nhìn sắc mặt Quách Thành Chiếu, nói: "Không thể động?"
"Động hay không thể động đến em cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết là hắn là cô nhi. Sinh sống và lớn lên ở một sơn thôn hẻo lánh"
Liên Phong Duệ dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, cau mày nói: "Trong này khẳng định có vấn đề."
"Đúng vậy. Em cũng hiểu được có vấn đề, nhưng mà tư liệu này đúng là cho người ta lấy ra từ kho số liệu máy tính của quốc gia, chẳng lẽ là giả?"
"Một tên ở sơn thôn hẻo lánh như thế nào lại có thân thủ tốt như vậy? Đương nhiên. Dân gian ngọa hổ tàng long. Có lẽ hắn được một cao nhân nào đó chỉ điểm, việc này chúng ta còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng hắn như thế nào lại trở thành bảo tiêu của Đường gia? Lại còn được tiếp đãi rất khách khí, mấu chốt nhất chính là điều này, hắn chặt đứt một chân của Hàn Ấu Lăng. Mà Hàn gia hiện tại lại trầm tĩnh như nước, một chút phản ứng cũng không có. Điều này bình thường quá bẽ mặt trừ phi đằng sau đó đang che dấu cái gì?"
"Nếu như là anh hoặc là chú chặt đứt một chân của Hàn Ấu Lăng, Hàn gia sẽ dễ dàng buông tha chúng ta sao? Nhưng tại sao lại cố tình đối với người nam nhân này thủ hạ lưu tình?"
"Đại ca. Lão gia tử nhà anh nói như thế nào?"
"Bảo trì quan vọng (bình tĩnh nhìn xem), không cố ý mượn sức. Không chủ động khiêu khích"
"Ha hả. Cùng giống lời nói của lão nhân nhà em. Không nghĩ tới đất Tô Hàng này lại bị một gã tiểu bảo tiêu quấy nhiễu làm cho ao nước đục ngầu, nói ra điều này sợ người khác chê cười."
"Có lẽ, không phải mãnh long chẳng qua sông" Liên Phong Duệ cảm thán nói.
Diệp Thu tính cảnh giác rất mạnh. Mặc dù đang ở bên này ứng phó Tống Ngụ Ngôn quấy rầy. Nhưng vẫn chú ý tới bọn Liên Phong Duệ và Quách Thành Chiếu, bọn họ thường xuyên ném ánh mắt dò xét lại đây.
Nghĩ thầm, rằng. bọn công tử này đều không phải người tốt, nếu bị bọn họ tìm được cơ hội. Nhất định sẽ đem mình đùa chết. Chỉ là bây giờ còn không rõ chi tiết cụ thể của mình. Cho nên tới bây giờ vẫn còn đang nhịn mà chưa bộc phát ra.
Nhưng thật ra người bên cạnh Tống gia tỷ muội làm việc cũng rất gọn gàng. Cũng khó trách Tống gia tại Tô Hàng nơi các thế tộc tập trung, lại có thể đột khởi.
Trầm Mặc Nùng từ sau viện đi ra đại sảnh. Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng. Những người có thể ngồi ở chỗ này đều rất thông minh. Tự nhiên hiểu được vừa rồi Bối Khắc Tùng đưa Trầm Mặc Nùng cùng Trầm lão gia tử vào trong là làm việc gì. Hiện tại nhìn thấy Trầm Mặc Nùng được chọn đi ra, nhưng không thấy người Bối gia xuất hiện, trong lòng đều quan tâm lựa chọn của Trầm Mặc Nùng.
Trầm Mặc Nùng lập tức đi đến bàn bọn Diệp Thu. Nhìn Diệp Thu nói: "Sự tình đã giải quyết, nếu anh không phải rất đói, chúng ta trước tiên có thể rời đi."
"Tôi no rồi." Diệp Thu đứng lên nói, vừa rồi Tống Ngụ Ngôn lải nhải bên lỗ tai hắn một tràng. Hắn đau khổ vùi đầu vào ăn không ít điểm tâm.
"Hôm nay không khí có chút không tốt. chúng ta ngồi ở chỗ này cũng thấy nhàm chán, không bằng cùng Mặc Nùng rời đi thôi" Tống Ngụ Thư đứng lên nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Tốt." Trầm Mặc Nùng tự nhiên không có lý do gì để phản đối.
Vì thế, trước ánh mắt quái dị soi mói của một đám người, Diệp Thu cùng ba nữ nhân tuyệt sắc ly khai yến hội ở đại sảnh.
Diệp Thu không hỏi Trầm Mặc Nùng cuối cùng lựa chọn thế nào. Nhưng thấy đôi lông mày nàng giãn ra, thoải mái bước đi liền có thể phán đoán ra, một nữ nhân có thể thoát ly chuyện ràng buộc rối rắm, có thể giữ vững tình yêu của bản thân, đây quả thực là một chuyện không chuyện dễ dàng mà.
"Mặc Nùng, trở về cũng rất nhàm chán. Chúng ta đi nơi nào đó ngồi một chút?" Tống Ngụ Thư cười hỏi.
Trầm Mặc Nùng chỉ lễ phục trên người mình, nói: "Chẳng lẽ cứ như vầy mà đi ra ngoài?"
"Nếu không như vậy, chúng ta có thể tới nhà của tôi uống rượu? Tỷ tỷ cất chứa không ít hảo tửu." Tống Ngụ Ngôn vẻ mặt tươi cười đề nghị nói.
Điều này coi như là lời mời của Tống gia tỷ muội. Nếu không chấp nhận ngươi, các nàng là sẽ không nguyện ý mời ngươi đi tới nhà của mình, làm như vậy tương đương với việc đem nơi riêng tư của mình triển lãm ra trước mặt một người xa lạ.
"Được." Trầm Mặc Nùng hơi chút do dự, liền đáp ứng, bởi vì lựa chọn của mình mà phá hỏng đám hỏi với Bối gia. Nếu như có thể cùng gia tộc mới phất Tống gia thiết lập quan hệ tốt. Cũng là một lựa chọn không sai.
Diệp Thu bị đuổi lên làm nhiệm vụ lái xe. Ba mỹ nữ chen chúc ngồi ở phía sau nói giỡn. Bốn người đi trên một chiếc xe chạy tới biệt thự của Tống gia tỷ muội.
Biệt thự cũng giống như nơi ở của những kẻ có tiền. Rất lớn. Hơn nữa thiết kế theo phong cách đơn giản nhưng tinh tế, là một nơi tràn đầy hơi thở của nữ hài tử. Có một vài nét đáng yêu mà chắc chắn là xuất phát từ kiệt tác của Tống Ngụ Ngôn.
Tống Ngụ Ngôn chạy đến tủ rượu lấy một bình rượu vang đỏ cùng bốn cái ly, nói: "Hôm nay chúng ta không say không về."
Diệp Thu nhìn sang tủ rượu trong nhà của các nàng nghĩ thầm, "Nếu để cho chính mình uống rượu. Sợ là đem trọn cái tủ rượu rượu này uống hết sạch".
Nhận bình hồng tửu từ tay em gái. Tống Ngụ Thư tư thế tao nhã mở nắp bình ra, sau đó ở từng chiếc ly rót vào khoảng non nửa ly. Nói: "Thật vui khi quen biết Mặc Nùng cùng Diệp Thu. Chén thứ nhất mọi người cạn ly."
Một chén rượu uống vào. Ba nữ nhân đều ửng hồng đôi má, chỉ có Diệp Thu lại hồn nhiên vô sự.
Tống Ngụ Ngôn ồ lên một tiếng. Hỏi: "Anh uống rượu rất lợi hại phải không?"
"Đều lợi hại giống nhau." Diệp Thu nói, nếu so với cái thùng rượu là lão nhân cùng với Thiết ngưu giống nhau, thì mình quả thật chỉ có thể coi là lợi hại mà thôi.
Diệp Thu khiêm tốn vừa đủ. Không nghĩ tới làm cho Tống Ngụ Ngôn rất vừa lòng. Cầm theo bình rượu chạy đến rót cho Diệp Thu một ly đầy tràn. Nói: "Hai chúng ta uống thi. Ai thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện. Có dám hay không?"
"Không dám."
"Không dám cũng phải thi, tôi uống trước, anh không uống không là nam nhân." Tống Ngụ Ngôn nói xong liền ngẩng cổ đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Diệp Thu nghĩ "Kỳ thật muốn chứng minh một người có phải là nam nhân hay không có rất nhiều loại phương pháp. Cũng không nhất định phải thi uống rượu tới mức ngươi chết ta sống"
Nhìn thấy Tống Ngụ Ngôn thật sự uống một hơi hết cả ly rượu. Diệp Thu cũng không thể làm gì khác hơn là học theo mà cụng ly, hắn nói không dám là sợ các nàng sau khi say rượu thì loạn tính. Chính mình còn là một xử nam. Nghe nói xử nam lần đầu tiên cũng không kéo dài. Hơn nữa lấy một đối ba, hắn trong lòng vẫn có chút sợ hãi. (Không biết đầu óc của tên này làm bằng gì nữa)
Hai người liên tục cụng ba ly. Tống Ngụ Ngôn nói chuyện đã líu lưỡi. Tức giận chỉ vào Diệp Thu sẳng giọng: "Anh ——như thế nào —— như thế nào còn không say?"
"Rất nhanh sẽ say." Diệp Thu nói.
"Không được ——— chị, chị phải giúp em" Tống Ngụ Ngôn ôm cánh tay Tống Ngụ Thư nói.
"Diệp Thu. Tôi và anh cạn một ly." Tống Ngụ Thư cũng muốn biết tửu lượng của Diệp Thu, nghe thấy em gái thỉnh cầu, liền nghe theo mà nâng chén.
Diệp Thu thật ra không sao cả, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn, ai cùng hắn uống đều được. Đầu tiên là một mình hắn đầu Tống Ngụ Ngôn, sau đó mình hắn đấu với Tống gia tỷ muội. Lại sau đó Trầm Mặc Nùng cũng nhịn không được mà gia nhập chiến đoàn.
Cũng không biết là lần thứ mấy đi lấy rượu, làm thần trí của ba nữ nhân đều mơ hồ, nằm ở trên ghế sa * ngủ thiếp đi, Diệp Thu mới vừa vặn cảm thấy hơi say.
"Như thế nào cũng say?" Diệp Thu nhìn phía dưới lễ phục của ba nữ nhân, cảnh xuân tiết ra ngoài từng mảng trắng nõn. Vừa cười vừa nói.
"Quên đi, ta cũng đã say." Diệp Thu nói xong, ngồi xuống trên ghế sa *. Đem thân thể Trầm Mặc Nùng đang tỏa ra từng làn hương thơm xông vào mũi ôm vào trong ngực. Thân thể hai tỷ muội của Tống gia cũng một trái một phải dựa vào người hắn, gắt gao ôm cổ hắn.
Dạng này có tính hay không tính 3P? Diệp Thu nghĩ thầm, "Ta cũng nên xa xỉ một hồi"
Vấn đề là như thế nào lại có cảm giác có chút không thở nổi?
Aliba là một quán bar nằm ở vùng ngoại thành của Tô Hàng, tuy rằng không giống như quán bar trong nội thành ở khu vực hoàng kim, nhưng sức cạnh tranh cũng không kém. Cho nên bình thường sinh ý cũng không tệ lắm.
Buổi tối mới là giờ buôn bán cao điểm của quán bar, ban ngày sinh ý của Ali ba rất ít. Chỉ có hai người một nam một nữ có trách nhiệm trông coi đang ngồi trên quầy bar nhỏ giọng nói chuyện, người nam đang đùa giỡn với sống mũi dài có vài vết tàn nhang của nữ tử.
Đột nhiên, một đôi cánh tay màu trắng trông thật chói mắt đẩy cửa thủy tinh của quán bar.
Hai người trông quầy cùng nhau quay đầu lại. Sau đó ánh mắt người nữ trong nháy mắt dại ra. Tại sao lại có một nam nhân tuấn tú như vậy?
Có lẽ là cùng giới nên bài xích lẫn nhau, người nam ở quầy nhìn thấy nam nhân tuấn tú này mặc một bộ tây phục màu đen, thời tiết không lạnh nhưng trên tay lại mang môt đôi bao tay màu trắng, cái tên này nhìn thực là không có hảo cảm, lại thấy nữ nhân lúc này còn đang vui vẻ với mình giờ lộ ra vẻ mặt hám sắc nhìn người nam nhân kia, liền có ngữ khí không tốt mà hỏi: "Có chuyện gì không?"
Nam nhân mặt không chút thay đổi, lắc đầu. Không trả lời nhân viên phục vụ mà chậm rãi hướng hắn đi tới.
"Uy, ngươi điếc sao? Hay là câm điếc? Hỏi ngươi nói ngươi không nghe thấy sao?"
Nam nhân vẫn không nói lời nào, đi đến trước mặt nam nhân viên, cánh tay phải trắng chói mắt đột nhiên vươn ra, nhẹ nhàng vừa dùng lực, người bán hàng liền mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Hả!
Nữ tử nhìn thấy thân thể đồng bạn ngã xuống đất. Mới giật mình thoát khỏi mê hoặc đang nhìn khuôn mặt tuấn tú kia mà rời ánh mắt đi. Lên tiếng hét ầm lên.
Nhưng miệng nàng hơi hơi mở ra, thanh âm còn chưa kịp truyền đi, trên môi đã có thêm một bàn tay.
Khuôn mặt tuấn tú của người nam nhân kia đột nhiên hiện ra trước mặt nàng. Khoảng cách nhìn người nam nhân này gần như vậy làm cho nàng có một loại cảm giác hít thở không thông.
Chết ở trên tay người nam nhân này, coi như là một loại hạnh phúc đi.