Chương 117: Ta Sẽ Vì Gia Tộc Mang Đến Vinh Dự

Hôm nay là đại thọ lão thái gia của Bối gia. Tất cả những người có máu mặt ở Tô Hàng đều đến đây, dù bản thân họ có việc bận không thể đến thì cũng phái cử đại biểu lại đây, Bối Khắc Tùng biết Tống gia tỷ muội có đến nhưng không nghĩ tới các nàng lại cùng Trầm Mặc Nùng và Diệp Thu đang ngồi chung một chỗ.

Hai nữ nhân này là ôn thần. Tất cả mọi người đều muốn né tránh các nàng, tuy rằng các nàng đều kiều diễm giống như hai đóa hoa hồng, nhưng vẻ xinh đẹp cũng chỉ có ảnh hưởng với những nam nhân không biết các nàng, còn tất cả những nam nhân có tư cách theo đuổi các nàng ở Tô Hàng đều là kính nhi viễn chi.

"Tống tiểu thư. Cảm tạ các cô đã tới tham gia mừng thọ của gia gia tôi." Bối Khắc Tùng tươi cười chào hỏi các nàng.

"Bối thiếu gia, những lời này sau khi chúng ta vào cửa anh đã nói rồi" Tống Ngụ Ngôn biểu tình ngơ ngác nói.

"Thật sao? Ha ha. Lễ nhiều người không trách" Bối Khắc Tùng xấu hổ cười nói.

"Trách cũng không phải trách cứ, chỉ là có chút phiền phức"

Bối Khắc Tùng năng lực thừa nhận rất mạnh. Tuy rằng bị Tống Ngụ Ngôn mạc danh kỳ diệu cãi lại vài câu. Nhưng vẫn duy trì một bộ dáng công tử nhún nhường. Mỉm cười hướng hai người nói: "Thật có lỗi. Quấy rầy các vị. Mặc Nùng, gia gia có một số việc muốn cùng em thương lượng. Mời em đi một lát."

Trầm Mặc Nùng trong lòng cười khổ, bản thân mình đúng là thành bảo bối của Bối gia. Chiêu thức bức hôn từng từng lớp lớp. Làm cho người ta phải mệt mỏi ứng phó.

Trầm Mặc Nùng nhìn sang bàn chính. Nhìn thấy gia gia của mình cũng không có ở đấy, nghĩ thầm. "Có thể đã bị mời vào trong rồi".

Nhìn Tống gia tỷ muội nói nhanh một tiếng xin lỗi không tiếp được, ánh mắt chạm vào tia nhìn của Diệp Thu trong một thoáng ngắn ngủi. Sau đó cùng Bối Khắc Tùng hướng hậu viện đi đến.

"Ai, lão tình nhân của anh đang gặp phiền toái, anh còn không qua hỗ trợ?" Tống Ngụ Ngôn cười dùng cánh tay mềm mại non mịn đẩy Diệp Thu.

"Chính cô ta sẽ xử lý tốt." Diệp Thu cười nói. Giải linh hoàn nhu hệ linh nhân (người cởi chuông phải là người buộc chuông). Đây là gia sự của Trầm Mặc Nùng, theo đạo lý mà nói, mình không nên xen vào. Chẳng qua vừa rồi ánh mắt của Trầm Mặc Nùng trước khi rời đi hắn đã hiểu. Trong nội tâm nàng đã có đáp án.

"Nếu như là tôi, tôi sẽ cướp tân nương bỏ chạy." Tống Ngụ Ngôn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Diệp Thu, đôi mắt to đen híp lại nói. Nữ nhân làm ra biểu tình này thật sự rất hấp dẫn. Làm cho người ta nhịn không được muốn hôn một cái.

"Cô đối với việc đào góc tường nhà người ta cảm thấy rất hứng thú?" Diệp Thu cười hỏi.

"Anh không biết đây là một việc vô cùng có ý nghĩa sao? Chỉ có đồ vật đoạt được mới thấy đáng giá quý trọng."

"Vậy cô lại còn chủ động đưa tới cửa?"

"Anh —— chán ghét —— "

Bối Khắc Tùng vẻ mặt ôn nhu đi bên cạnh nói chuyện với Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng đáp ứng phó từng câu một, trong lòng vẫn đang suy nghĩ Bối lão gia tử lại định xuất ra chiêu thức gì để bức bách chính mình, mà chính mình lại cần dùng biện pháp gì để có thể ứng phó cho qua?

Tận lực uyển chuyển (hết sức khôn khéo)

Cự tuyệt đi. Không thể được

Gia tộc kéo tới từng người.

Cường đại minh hữu (đồng minh mạnh mẽ) cũng có thể trở thành cường đại địch nhân.

Bối Khắc Tùng mở một cửa phòng, sau đó đứng ở cửa mời Trầm Mặc Nùng đi trước, Trầm Mặc Nùng mỉm cười tỏ vẻ cảm kích, đi qua người Bối Khắc Tùng, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng. Gia gia đã ngồi ở trong phòng. Đang ở cùng Bối lão gia tử nói chuyện, hai lão nhân trò chuyện với nhau thật vui vẻ.

"Oh, Mặc Nùng đến đây. Mau vào." Bối lão gia tử cười hướng Trầm Mặc Nùng vẩy tay. Hoàn toàn không có dáng vẻ già nua nặng nề như vừa rồi lúc vòng ngọc bị rơi vỡ.

"Cám ơn Bối gia gia." Trầm Mặc Nùng ngồi ở ghế sa * bên cạnh Trầm lão gia tử, Bối Khắc Tùng không có ngồi bên cạnh ông mình. Mà lại đi tới ngồi ở bên người Trầm Mặc Nùng. Trầm Mặc Nùng cảnh giác nhìn hắn một cái. Thân thể lại nhích lại gần Trầm lão gia tử. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Bối lão thái gia chỉ vào Bối Khắc Tùng cười nói: "Mọi người đều nói nữ sinh hướng ngoại, ta nuôi tôn tử như thế nào cũng hướng ngoại đi? Tất cả tâm tư của hắn sợ là đều nằm ở trên người Mặc Nùng "

Trầm lão gia tử cười nói: "Khắc Tùng quản lý mấy công ty đều có thành tích rất tốt. Đại danh của Tô Hàng tứ thiếu ta nghe thấy đã lâu, Bối lão nuôi được một đứa cháu ngoan."

"Tôn tử ngoan thì có ích lợi gì? Cánh tay đều hướng ra ngoài lừa gạt, ha ha, Trầm lão đệ à. Chúng ta cũng là lão bằng hữu đã vài chục năm. Ta cũng không cùng các ngươi nhiều lời *. Khắc Tùng đối với nha đầu nhà ông rất có tâm ý ta nghĩ các ngươi cũng biết, hôm nay ta đưa ra vòng ngọc gia truyền, kỳ thật cũng là muốn trước mặt mọi người định việc hôn nhân cho nhanh chóng. Không nghĩ tới lại xảy ra việc như vậy ——" nhớ tới việc vòng ngọc bị gẫy. Bối lão thái gia trong lòng cũng có chút khổ sở.

"Bối lão. Là ta không biết dạy dỗ. Để cho Tuyết Cầm phá hủy đồ vật quý giá như vậy của ông. Sản nghiệp của Trầm gia tuy không lớn bằng Bối gia. Nhưng cũng có vài món đồ do tổ tiên lưu lại. Sau này ta sẽ sai người mang lại đây, Bối lão thích vật nào, xin cứ giữ lại." Trầm lão gia tử áy náy nói.

"Trầm lão đệ, sao ông lại khách khí như vậy? Chúng ta đều là người một nhà. Đâu cần phân chia như vậy? Lòng ta đau không phải là đau vòng ngọc kia. Mà là thay Mặc Nùng tiếc hận. Hôm nay nếu sự việc đã tới bước này. Ta cũng xin nói thẳng. Bối gia chúng ta rất thích đứa nhỏ Mặc Nùng này, muốn lấy về làm vợ cho Khắc Tùng, ta sai Khắc Tùng mời Trầm lão đệ cùng Mặc Nùng tới đây. Chính là muốn nghe xem ý tứ của hai người"

Trầm lão gia tử dùng khóe mắt nhìn biểu tình của Trầm Mặc Nùng, cười nói: "Con cháu đều có phúc của con cháu. Việc này hãy để cho chính bọn nó tự quyết định đi."

Không cần người khác nhắc nhở, Bối Khắc Tùng từ trong túi lấy ra một cái nhẫn, quỳ một gối xuống trước mặt Trầm Mặc Nùng, vẻ mặt thâm tình nói: "Mặc Nùng. Tâm ý của anh đối với em, em hẳn là hiểu được, hy vọng em có thể nhận phần tình cảm này của anh, anh biết hiện tại anh còn chưa đủ tốt, nhưng anh về sau nhất định sẽ cố gắng gấp bội." (Sặc! Sến kinh dị, lâu lắm rùi mới thấy lại cảnh cầu hôn như thế này)

Trầm Mặc Nùng lắc đầu cười khẽ, nhìn Bối Khắc Tùng nói: "nếu như là ở ngày hôm qua. Em có lẽ sẽ nhận chiếc nhẫn này của anh, cũng mang nó trên tay. Nhưng sau buổi tối qua. Em lại chỉ có thể hướng anh nói lời xin lỗi. Tình yêu của anh đối với em, em hiểu được, cũng phi thường cảm kích, chỉ là, em đối với anh không có loại tình yêu để có thể cùng anh đi trọn một đời. Nữ nhân chỉ có một lần lựa chọn cơ hội, mà thời gian còn lại của cả đời này thực sự rất dài"

Trầm Mặc Nùng hướng mắt nhìn qua vẻ mặt của Bối lão thái gia cùng Trầm lão gia tử, cuối cùng dừng lại ở trên mặt của Bối Khắc Tùng đang khó có thể che dấu vẻ thất vọng: "Bối Khắc Tùng. Thực xin lỗi, em không thể nhận, đối với em như vậy không công bình. Đối với anh cũng không công bình."

Trong phòng không khí lập tức biến thành ngưng trọng hẳn lên. Hai lão già vẻ mặt âm trầm đều không muốn mở miệng, Bối Khắc Tùng hai tay giơ nhẫn có chút cứng ngắc. Biết hôm nay nhẫn của mình không có người nhận. Đành phải từ trên mặt đất đứng lên, trong lòng bàn tay nắm chặt cái nhẫn, như đang nắm một hòn đất nóng bỏng.

Nếu như không phải vì giữ gìn cái gọi là phong độ trong lời nói, thì hắn đã đem chiếc nhẫn kia hung hăng ném vào trên tường.

Một lát sau, Trầm lão gia tử từ trên ghế salon đứng lên, nhìn Trầm Mặc Nùng nói: "Mặc Nùng, cháu theo ông ra đây."

Trầm Mặc Nùng xin lỗi mỉm cười với Bối lão thái gia cùng Bối Khắc Tùng. Sau đó thản nhiên theo sát phía sau Trầm lão gia tử đi ra ngoài. Một khi quyết định làm chuyện gì đó, vậy phải kiên định đi tới. Mà rất nhiều người cả đời đều không muốn bản thân bước đi bước đầu tiên.

Trầm lão gia tử cũng không đi vào đại sảnh. Chỉ là đi dọc theo hành lang hướng ra Tây Hồ. Tây Hồ sở dĩ mệnh danh như vậy. Cũng là bởi vì vị trí.địa lý của Tây Hồ

Xa xa tiếng động lớn ồn ào truyền tới. Cảnh vật vô cùng mỹ lệ, thác nước từ trên núi chảy xuống càng làm cho cảnh sắc không có một chút tỳ vết nào. Mà Trầm lão gia tử cũng không phải mang theo Trầm Mặc Nùng lại đây ngắm phong cảnh.

"Mặc Nùng, ông cho là ông đã thuyết phục được cháu. Không nghĩ tới cuối cùng cháu lại cự tuyệt." Trầm lão gia tử cảm thán nói.

"Gia gia. Cháu hiểu ông. cháu cũng đã làm nhiều người thất vọng rồi, vừa rồi cháu đã nói rất rõ ràng. Cháu không ghét Bối Khắc Tùng, nhưng chỉ là đối với anh ta cháu không có tình yêu đủ có thể làm cháu chung sống cả đời." Trầm Mặc Nùng nhìn nước hồ xanh biếc, nhẹ giọng nói.

" Đứa nhỏ ngốc. Gia đình chúng ta như vậy. Làm gì có cái gọi là tình yêu?"

"Có, nhất định sẽ có." Trầm Mặc Nùng ngữ khí kiên định nói.

"Cháu tìm được rồi sao?" Trầm lão gia tử nở nụ cười. Quay đầu nhìn cháu gái mình.

"Cháu đang tìm." Trong đầu nhớ tới cảnh đêm qua Diệp Thu ôm nàng vào trong ngực, đó chỉ là ôm thôi sao?

"Được rồi. Mặc Nùng, cháu đã ở trước mặt mọi người cự tuyệt Bối gia, ông về sau cũng sẽ không nhắc lại việc này. Vốn ông đã cảm thấy cháu bị ủy khuất. Cháu kiên định như vậy ông cũng tin tưởng." Trầm lão gia tử vẻ mặt đầy ý cười nói, "Ông chờ cháu mang tình yêu của mình về cho ông xem."

Trầm Mặc Nùng nghe vậy gật đầu, ngữ khí kiên định nói: "Gia gia, cháu sẽ vi gia tộc mang đến vinh dự. Nhưng không phải lấy phương thức này."

Nhìn bóng dáng Trầm Mặc Nùng rời đi. Trầm lão gia tử cực kỳ vui mừng: "Nha đầu kia lại quật cường như vậy, chẳng qua. Có lẽ đúng như nó nói. Vinh dự của Trầm gia sẽ do nó mang đến."