Chương 49: Ăn hành

- Lần này có chuyện lớn ta mới tìm các ngươi

Lâm Thiên cùng Hổ sắc mặt ngưng trọng. Vì chỉ khi có chuyện cực kì lớn Tiểu Mị mới nói như vậy. Nàng nói thêm:

- Hổ ngươi có phải đem băng của Bảy Sẹo đi toàn diệt đúng không?

Hổ hoảng hốt nhìn Lâm Thiên, không ngờ đại ca lại mạnh vậy. Lâm Thiên nhún vai. Tiểu Mị nói thêm:

- Vì số lượng người chết quá lớn nên chuyện này đã tới tay của các cấp cao. Nếu mở rộng điều tra rất có thể chuyện các ngươi làm sẽ lộ ra.

Lâm Thiên trả lời:

- Chuyện này ta tự có sắp xếp. Tối nay ở biệt thự Bảy Sẹo sẽ cháy, mà quả C4 loại nhỏ đó cảnh sát sẽ mò ra được nó dính dáng đến băng Hắc Hổ. Tại vì kíp C4 của băng Hắc Hổ cảnh sát đã biết nên chắc chắn.... A ui.

Lâm Thiên bị Tiểu Mị cốc một cái vào đầu, thành một khối u nho nhỏ. Nàng phản bác:

- Mày theo tỉ cũng lâu mà sao lại nghĩ đơn thuần quá vậy. Hay tại đi theo con hồ li kia lâu quá nên đần ra rồi. Cảnh sát cũng có não chứ không ngu. Nhất là mấy tên cấp cao, bọn chúng là mấy con cáo già ranh mãnh sống mấy chục năm. Tâm tư đó của ngươi chẳng lẽ bọn chúng không biết

Lâm Thiên im lặng, hắn biết Tiểu Mị là một doanh nhân cũng như từng là nhà chính trị. So với nàng hắn giống như đứa trẻ lên 3 mà thôi. Nhưng chuyện này hắn đã nghĩ tới và cũng chẳng có cách nào giải quyết ổn thỏa được.

- Các ngươi khoảng thời gian này im ắng lại một tí, nhớ là chỉ một tí chứ đừng im ắng quá khiến bọn chúng nghi ngờ.

Hai người liền gật đầu đồng ý, Tiểu Mị vừa định rời khỏi thì Lâm Thiên nói với nàng:

- Tỉ có thể huấn luyện võ thuật lại cho đệ được không. Hiện tại đệ thực chiến không nhiều nên cũng quên cảm giác đánh nhau rồi.

Tiểu Mị hơi dừng lại một tí sau đó gật đầu. Lâm Thiên liền mừng rỡ chạy theo, đối với nàng hắn không có một ý nghĩ dâm tà gì mà chỉ có tình tỉ đệ mà thôi(Còn sau này không biết). 2 người rời khỏi công ty, để lại hổ thở dài với đám rắc rối cần giải quyết.

Sau khi ngồi lên xe của Tiểu Mị để đến võ đài. Hắn cùng nàng tay không tỉ thí, vì không còn thể chất cường đại nữa nên Lâm Thiên chiến đấu rất nghiêm túc. Hắn vừa lên sàn đã lao vào Tiểu Mị đá một cước Long Sa vào eo nàng. Rất nhanh Tiểu Mị dùng chỏ phản đòn tại mu chính diện bàn chân của Lâm Thiên. Rất may hắn hãm được lực đạo, nếu không xác định phế một chân. Nhưng nàng nhân cơ hội Lâm Thiên thi triển chiêu tiếp liền lao tới áp sát, lấy tay nắm chặt vai ghì xuống, đâm một gối vào bụng Lâm Thiên làm hắn cúi người "hự" một tiếng. Nàng bồi thêm một chỏ vào lưng hắn làm hắn nín thở, ngã phịch xuống sàn đấu hồi lâu mới cử động được.

Mới chỉ hai chiêu của nàng Lâm Thiên liền thua. Nếu lúc chiến đấu thực sự hắn đã chết sau cú chỏ đó. Lồm cồm bò dậy, Lâm Thiên xấu hổ vuốt mũi khi thấy nàng đã ngồi trên ghế, ánh mắt tức giận nhìn Lâm Thiên. Tiểu Mị chỉ tay vào cái ghế kế bên:

- Ngồi xuống đây.

Lâm Thiên khập khểnh bước đến ghế, nặng nề ngồi xuống. Nàng tiếp tục:

- Cảm giác bị cắm sừng thế nào? Có đau như bị ta lúc nãy?

Lâm Thiên im lặng, hắn biết nàng vẫn rất tức giận chuyện đó. Nếu hồi xưa hắn có thể cùng chiến với nàng cả buổi, thì bây giờ mới chỉ 2 chiêu hắn liền bại. Với tư cách là người dạy làm sao nàng không nổi nóng chứ. Với lại Lâm Thiên từ lúc xuyên không đến giờ quá ỷ lại vào thể chất mà không trau dồi kĩ năng chiến đấu của mình nên chuyện hắn bại là bình thường. Tiểu Mị đặt chai nước xuống bàn, lên võ đài và nói:

- Tiếp tục, không cho phép ngươi nghỉ mệt.

Mới vừa đặt mông xuống chưa lâu Lâm Thiên lại bị kêu lên ăn hành. Hắn nhìn nàng với ánh mắt u oán nhưng vẫn lên. Hắn vừa leo lên đài thì bị nàng đá một cước vào đầu, cũng may phản xạ hắn nhanh nên né kịp. Chưa kịp bò dậy đã bị nàng quét tảo địa cước một phát, Lâm Thiên lăn qua một bên để né rồi lộn dậy. Quét một cước sát đất chặn thế công của nàng để đứng dậy. Hắn vừa ổn định thân hình thì Tiểu Mị quyền cước phóng với như vũ bão. Lâm Thiên chỉ có né, một số quyền né không được phải đỡ, nhưng mỗi lần đỡ thì hắn bị một phen đau nhức. Mỗi quyền cước của nàng rất nhanh và sức sát thương cực kì lớn. Lâm Thiên chỉ chịu được năm phút thời gian liền bị Tiểu Mị đánh gục.

Nằm dưới sàn thở hổn hển, Lâm Thiên bây giờ tay chân đau nhức kịch liệt. Xương thịt nàng giống như sắt thép một dạng, cứng cáp cực kì. Những vị trí hắn đỡ bây giờ nhức nhói như sắp vỡ đi vậy. Nằm đi một hồi Lâm Thiên cố gắng đứng dậy, nhưng khi vừa chống tay lên thì ánh mắt hắn co rụt lại, vội vàng bật người ra phía sau. Một cước của Tiểu Mị sượt qua ngực Lâm Thiên. Nhưng khi cú Long Sa đó vừa đến ngực hắn nàng liền đổi thành một cú Bàn Long cước đem hắn ngã ngửa. Lâm Thiên sau cú đạp vừa rồi thổ huyết liền triệt để mất ý thức.

Tỉnh dậy Lâm Thiên thấy mình đang ở bệnh viện, thấy Tiểu Mị một bên cầm lấy xấp hồ sơ ra xem. Cảm nhận một thân đau nhức Lâm Thiên không chịu được rên nhẹ một tiếng. Tiêu Mị một bên đang cầm tài liệu nói:

- Ngươi tỉnh rồi thì tịnh dưỡng một chút, viện phí ta đã trả. Ta có việc đi trước.

Nói xong nàng liền rời khỏi phòng bệnh. Lâm Thiên im lặng nhìn lên trần nhà, cảm giác hắn lúc này thật hoài niệm. Năm đó hắn từng bị nàng đánh ngất sau đó đem đi bệnh viện nhiều lần, nhiều đến nỗi cái bệnh viện đó xem hắn là khách quen. Nhắm mắt lại, Lâm Thiên chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau một ngày nghỉ ngơi tịnh dưỡng Lâm Thiên rời khỏi bệnh viện. Cầm lên giấy chuẩn đoán Lâm Thiên không nhịn được hít sâu một cái. Hắn bị gãy 4 cái xương sườn, 2 xương cánh tay nứt nặng, xương cẳng chân nứt 50%, phổi bị chấn động nhẹ. Cũng may đến bệnh viện kịp thời nếu không rất khó hồi phục hoàn toàn.

Bác sĩ khuyên rằng Lâm Thiên nên ở lại bệnh viện một vài tháng tịnh dưỡng. Nhưng độ hồi phục của Lâm Thiên cực kì nhanh, hắn cảm thấy mình đã ổn nên không muốn ở lại. Bác sĩ thấy thế cung chẳng nói gì, hắn ở đây ai cũng quen nên không xa lạ gì tính cách hắn. Lâm Thiên kêu một chiếc taxi rời khỏi.

Về đến biệt thự của mình Lâm Thiên thở phào, hắn về phòng nằm phịch xuống giường. Hắn xác thực rất mệt mỏi sau huấn luyện, nhưng trong bệnh viện Lâm Thiên vẫn không thoải mái bằng ở nhà nên quyết định về sớm. Nằm nghỉ ngơi một tí Lâm Thiên nghe tiếng bước chân xong nhíu mày. Đôi mắt khẽ mở xem có chuyện gì thì thấy cô gái hắn mua về đang bước từ từ đến gần mình. Thấy Lâm Thiên hô hấp đều đều nên nàng nghĩ rằng hắn đang ngủ. Trong tay nàng xuất hiện cây dao gọt hoa quả, nàng giơ cây dao lên định đâm. Lâm Thiên nằm ngủ nhưng trong tay lẳng lặng xuất hiện dao găm nhỏ. Nếu nàng dám làm liều hắn liền giết nàng để trừ hậu họa. Nhưng hắn bất ngờ rằng nàng vẫn đứng yên đó một lúc rồi ngã xuống. Nước mắt tràn ra cùng tiếng nức nở, nàng nói:

- Tại sao ta lại không thể giết hắn được chứ?

Nàng vừa khóc vừa lẩm bẩm, tiếng nức nở cùng câu nói đó cứ lập đi lập lại làm Lâm Thiên khó chịu. Dùng tay kéo mạnh nàng lên giường rồi đè xuống, hắn nhịn cơn đau từ cánh tay, nói:

- Ngươi tại sao lại muốn giết ta, tại sao nói không thể giết rồi cứ than khóc như ma tang thế hả?

Nàng vẫn ngang ngạnh quay mặt đi chỗ khác. Lâm Thiên tức giận cắn mạnh vào vai nàng, hắn hiện tại không còn nhiều sức lực nên mới ra hạ sách này. Nàng thét lên đau đớn, tức giận mắng Lâm Thiên:

- Ngươi hỗn đản.

Nàng vùng vẫy định thoát khỏi Lâm Thiên, đâm trúng hắn ám thương trên ngực làm hắn thở dốc ngất đi. Nàng hoảng hồn đỡ hắn xuống, sắc mặt hoảng sợ:

- Ngươi sau vậy? Mau tỉnh lại đi....

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẻ.