Lâm Thiên vừa xé rách không gian về thì thấy Hạ Ngưng Thường đang ngồi trên giường mình. Khóe môi Lâm Thiên giật giật. Phen này căng rồi, để Ngưng Thường thấy không gian hệ của hắn thì chắc chắn lá bài tẩy của mình sẽ bị lộ.
Lâm Thiên bình tĩnh ngồi lên ghế, hướng về Ngưng Thường hỏi:
- Ngưng Thường cô nương tối đến tìm ta có chuyện gì. Cô nam quả nữ ở chung phòng thật không hợp a.
Da mặt mỏng như Ngưng Thường làm sao mà chịu được ý nói của Lâm Thiên. Mặt nàng đỏ lên nhưng vẫn cố gắng hỏi hắn:
- Ngươi đã từ đâu về?
Lâm Thiên hớp một ngụm trà, trả lời:
- Ta không có nghĩa vụ phải trả lời cho cô.
Ngưng Nhi tức giận, nàng chưởng vào Lâm Thiên. Lâm Thiên hóa giải dễ dàng khiến nàng hơi bất ngờ.
- Ta là thành viên của Ám đường, nghĩa vụ của ngươi phải trả lời cho ta.
Lâm Thiên chịu với bà cô này, hắn nhớ trong truyện thì Ngưng Thường hiền lắm. Sao bây giờ hắn thấy nàng hơi bá đạo giống Tuyết Nguyệt rồi.
- Ta đi thanh lâu chơi gái, được chưa.
Câu nói của Lâm Thiên làm nàng mặt đỏ như trái gấc. Nàng chạy như gặp phải ma ra khỏi nhà hắn. Lâm Thiên cười cười, hắn lên giường tĩnh tọa. Hắn công nhận nàng thơm thật, giường hắn còn vươn mùi khí tức Ngưng Thường.
Hôm sau Lâm Thiên vào trong tháp xem đồ đệ mình tu luyện như thế nào. Thế éo nào hắn lại quên ngụy trang nên vừa vào thì thấy Tiêu Nhi nhìn hắn như một người lạ.
- Người... là sư phụ?
Lâm Thiên giật mình, hắn sựt nhớ rằng mình chưa ngụy trang. Hệ thống chế giễu" kí chủ đúng là óc bã đậu, giờ thì không biết chui chỗ nào cho đỡ nhục rồi haha "
Lâm Thiên tức hệ thống muốn ói máu. Tiêu Nhi nhìn thấy Lâm Thiên khó xử liền cười khúc khích.
- Vậy càng tốt chứ sao, sư phụ đẹp trai vậy ta càng thích. Người đừng có mặc bộ đồ đen thui với giọng điệu già nua đó đi.
Lâm Thiên bị nàng chỉ thẳng vào ngực mình nói. Hắn cũng bó tay với mình luôn, trăm tính ngàn tính đều tính không được chuyện này xảy ra. Hắn ho khan đẩy tay Tiêu Nhi ra nói:
- Không được vô lễ với sư phụ, biết chưa?
- Sư phụ người cũng cỡ tầm tuổi con mà. Với lại tu vi con bằng người rồi thì cần gì phải sợ hihi.
Nói đoạn Tiêu Nhi quàng cổ Lâm Thiên từ phía sau lưng. Nói nhỏ vào tai hắn:
- Sư phụ có thích con ko?
Câu nói nàng làm hắn giật mình, lập tức đẩy Tiêu Nhi ra. Lâm Thiên còn ám ảnh kiếp trước của mình, Tiêu Nhi cũng nhận ra sư phụ bỗng dưng kì lạ khi mình nói chuyện đó.
- Sư phụ, người có sao không?
- Ta không sao.
Lâm Thiên trấn tỉnh mình lại. Nhìn Tiêu Nhi mà ngượng cười:
- Con đừng nghĩ bậy, chúng ta là sư đồ mà.
Câu nói cũng hắn làm Tiêu Nhi tức giận, nàng phồng má đi tới đem tay Lâm Thiên áp vào ngực mình:
- Sư phụ, con không biết trước kia người từng bị gì. Nhưng con thề với trời là con không bao giờ phản bội người. Từ lúc người đã cứu con là con muốn trả ơn cho người rồi. Xin người hãy cho con làm người phụ nữ đầu tiên của người đi.
Lâm Thiên sững sờ. Hắn không ngờ đồ đệ mình lại táo bạo như thế. Nhưng có thứ gì ngăn cản hắn đồng ý.
- Cho ta chút thời gian, ta sẽ trả lời cho con.
Nói xong hắn liền rời khỏi tháp. Mặc kệ Tiêu Nhi kêu gọi, câu nói của nàng vẫn còn văng vẳng bên tai hắn. Lâm Thiên cười khổ lắc đầu, hắn bước ra khỏi nhà của mình. Lúc này hắn thấy đám Tô Mộc đang bị huyết chiến bang đánh sấp mặt. Còn kế bên là Mị Nhi đang xem trò vui.
Lâm Thiên định tránh đi tìm nơi yên tĩnh thì sau lưng hắn có tiếng nói:
- Sư huynh mau cứu ta
- Cái định mệnh muốn trốn cũng trốn không xong.
Lâm Thiên cay cú muốn đánh tụi Tô Mộc một trận. Tên Thành Thiếu Phong tưởng rằng là viện trợ của Tô Mộc nên lao vào định đánh Lâm Thiên. Mị Nhi thấy người trước mặt là Lâm Thiên nên la lên:
- Thiếu Phong dừng lại.
Mà tên này dừng lại không kịp bị Lâm Thiên đá bay vô gốc cây. Hắn quỵ xuống mà ho ra ngụm máu. Lâm Thiên đã là li hợp cảnh nên hắn rất mạnh. Tên Thanh Thiếu Phong này chỉ mới là khai nguyên cảnh thấp hơn hắn 1 cảnh giới lớn. May Lâm Thiên chỉ đá nhẹ một phát thôi chứ không thằng đó chầu ông bà rồi chứ chẳng chơi.
- Đa tạ sư huynh ra tay cứu giúp.
Tô Mộc mỉm cười tạ lễ, còn Mị Nhi thì nhìn Lâm Thiên. Cô cảm thấy hối hận vì đã làm chuyện xấu với tông môn của ân nhân mình. Nhưng đó là nghĩa vụ của nàng, nếu không làm nàng sẽ bị khiển trách.
Lâm Thiên nhìn cô cười. Mị Nhi cũng gượng cười theo, Tô Mộc được đàn em của hắn đưa về chữa thương. Đám người huyết chiến bang thì rút lui sau đó. Hắn đứng một lúc, quay mặt về phía cây đại thụ sau lưng:
- Ngưng Thường cô nương đừng trốn. Tại hạ đã thấy rồi.
Ngưng Thường nghe thế liền dùng thân pháp chạy mất. Lâm Thiên cười thầm, nghĩ:" Ta có ăn thịt cô đâu mà sợ như gặp ma vậy. "
Nhờ chuyện đó mà Lâm Thiên trong lòng đỡ mệt mỏi hơn. Hắn còn hơi lưỡng lự chuyện có nên chấp nhận làm nam nhân của đồ đệ mình không.
-Tình cảm thầy trò thật khó nói a
Lâm Thiên cảm thán. Hắn bỏ qua chuyện đó một bên. Nếu hắn không lầm thì hôm sau Tô Mộc sẽ tìm hắn để mời đi gặp tỉ tỉ mình. Lâm Thiên bước ra khỏi tông môn bắt đầu lịch luyện.
Đến tối Lâm Thiên mới về. Hắn bây giờ đã thành thạo sức mạnh của tứ linh rồi. Sức mạnh của rồng ban cho hắn sức tấn công mạnh mẽ. Sức mạnh của kì lân giúp hắn có tốc độ siêu nhanh. Sức mạnh của rùa cho hắn độ trâu bò kinh khủng. Còn của phượng hoàng cho hắn độ hồi phục đáng kinh ngạc.
- Đúng là hàng hệ thống a.
Lâm Thiên hiện tại có thể phối hợp wombo combo với công pháp này. Sử dụng Long Lân để tấn công nhanh gọn và sát thương cao. Quy phụng để phòng thủ những đòn tấn công của kẻ thù. Còn nhiều biến thể của công pháp này mà Lâm Thiên chưa dùng được. Trước mắt dùng có 2 cái wombo combo này thôi.
Hôm sau đúng như tính toán Lâm Thiên, Tô Mộc đến mời hắn gặp sư tỉ mình. Vừa vào phòng, mặt dù bên ngoài trời nắng nhưng trong đây vẫn thấy ớn lạnh. Lâm Thiên tấm tắc khen trong lòng:" Trình độ tạm ổn, cũng đã chân nguyên cảnh"( đm chân nguyên cảnh mà là tạm ổn trên mày hơn 1 đại cảnh giới đó )
Tô Nhan biết tu vi hiện tại của Lâm Thiên cũng gật đầu chào hỏi.
- Cảm ơn sư đệ giúp đỡ đệ đệ ngốc của ta. Nhưng lần sau cứ để nó bị đánh đi cho bớt đi thói hống hách.
Lâm Thiên biết trước nàng sẽ nói vậy nên cũng không bất ngờ lắm. Thằng Tô Mộc này đúng là nên cần được dạy lại. Tô Mộc cười cười, bước ra khỏi cửa. Lâm Thiên về nhà của mình, lấy dũng khí để vào Linh Lung tháp trả lời rõ ràng với Tiêu Nhi.
Vừa vào trong tháp, Lâm Thiên nghe tiếng nói trong trẻo bên tai mình.
- Sư phụ nghĩ kĩ chưa
Lâm Thiên mỉm cười, hắn đã có kết quả của mình. Nếu ta ôm cái quá khứ khư khư thì làm sao bước lên đỉnh cao được.
- Được rồi, ta chấp nhận lời thỉnh cầu của con.
Tiêu Nhi mừng rỡ, ôm Lâm Thiên mà nước mắt ướt đẫm áo hắn. Nàng vui vì Lâm Thiên chấp nhận nàng, Lâm Thiên cũng chỉ đơn thuần là ôm mà không có ý nghĩ gì khác. Kiếp trước hắn cũng chỉ là một xử nam mà thôi nên trong đầu hắn không có nhiều dục vọng.
- Nếu người là nam nhân của ta rồi thì người có muốn làm gì ta không?
Câu hỏi đó làm Lâm Thiên đỏ mặt, hắn ho khan một tiếng. Quay mặt sang hướng khác, Lâm Thiên trả lời:
- Đợi đến khi nào con lên chân nguyên cảnh đi ta sẽ chìu ý con.
Tiêu Nhi cười cười, chỉ vào mũi Lâm Thiên:
- Người hứa rồi đó nha.
Rời khỏi tháp, những chuyện mới xảy ra quá bất ngờ làm Lâm Thiên cười khổ. Mấy ngày tới thì không có gì lớn xảy ra nên hắn bế quan một thời gian để tu vi tăng lên chứ bây giờ li hợp cảnh còn quá thấp để làm theo kế hoạch sắp tới của Lâm Thiên.