Chương 165: Một câu nói

Ba người xoay người lại nhìn về phía Cố Phi. Theo sau Cố Phi là Chiến Vô Thương và Ngự Thiên Thần Minh với khuôn mặt ỉu xìu.

- Cậu có thể nhẫn tâm ra tay?

Hữu Ca hỏi Cố Phi.

- Anh và các em ấy cùng một công hội đấy!

- Ha ha.

Cố Phi cười.

- Cậu thử hỏi xem Công Tử vì sao lại tử ẹo.

Hàn Gia Công Tử buồn bực đảo cặp mắt trắng dã.

- Một đám con gái đấy, lại toàn là gái xinh nữa chứ.

Hữu Ca nói.

Cố Phi ho khan một chút:

- Cái này Công Tử cũng không kém các cô ấy.

Hữu Ca cùng Kiếm Quỷ ngẩn tò te, quay đầu liếc Hàn Gia Công Tử xong rồi chạy sang một bên cười trộm.

Hàn Gia Công Tử siết nắm đấm chuẩn bị bật đồ sát người nào đó, Cố Phi nhận thấy nguy hiểm liền vung kiếm trong tay thét to:

- Đi thôi, đi thôi!

Nói xong liền co giò chạy tạm thời kéo khoảng cách với Hàn Gia Công Tử.

Cố Phi chạy trước lên đỉnh núi, nhìn về phía xa xa. Số lượng người tham gia không nhiều nên bản đồ cũng khá nhỏ, chỉ cần quan sát một chút là có thể thấy được đối phương. Năm người kia cũng nối đuôi nhau chạy tới cũng nhìn theo hướng ấy. Các cô tụ thành một nhóm, nửa ngày cũng không động đậy, khác hẳn với trước kia vừa vào map liền chạy loạn khắp nơi.

- Có chuyện gì vậy? Các cô ấy không tới đây sao? Tụ tập ở đó làm clgt?

Hữu Ca hỏi.

- Đang buôn dưa đấy!

Cố Phi uể oải nói.

- Làm sao cậu biết?

- Kênh chat của tôi sắp sập rồi nè...

Cố Phi thở dài.

Phớt lờ kênh chat công hội, Cố Phi vẫn luôn cố gắng trả lời tin nhắn riêng.

Hai mươi đối thủ chẳng qua là số lượng tham gia thôi, Cố Phi trong kênh chat riêng đối đáp gần như là toàn bộ Trọng Sinh Tử Tinh. Ở phương diện này công lực của Cố Phi kém xa mấy cô gái, giống như sự chênh lệch khi đánh nhau của hắn cùng các cô vậy. Lại còn phải đối phó với 50 người liền a, kiệt cmn sức luôn.

Thoáng cái nhìn Chiến Vô Thương như già đi mười tuổi, Ngự Thiên Thần Minh cũng đang thì thào lẩm bẩm:

- Cây Nho, Cây Nho của tôi…

Cố Phi trả lời tin nhắn đã mệt muốn chết, bên này vẫn lại còn hai kẻ muốn chết muốn sống nữa. Đành lên tiếng an ủi một chút:

- Này, hai người, sao bi quan vậy? Các cô ấy chỉ là tò mò một chút thôi.

- Khởi đầu của một cuộc tình đều xuất phát từ lòng hiếu kỳ.

Chiến Vô Thương chua chát nói.

- Mà lòng hiếu kỳ của các cô ấy đối với anh không phải chỉ một chút xíu.

Ngự Thiên Thần Minh tiếp lời.

- Hết rồi...chúng ta hết hy vọng thật rồi.

Chiến Vô Thương cùng Ngự Thiên Thần Minh nhìn nhau cười mếu máo.

Cố Phi dính câm lặng.

- Trận này các anh còn muốn đánh tiếp hay nghỉ!

Hàn Gia Công Tử gầm thét.

- Đánh...đương nhiên phải đánh! Tôi quyết phải đoạt hết điểm vào tay.

Ngự Thiên Thần Minh vuốt ve cây cung yêu quý của mình. Chiến Vô Thương vỗ vỗ cậu ta:

- Thật may khi ở trong cái thế giới cô độc này tôi có một người bạn như cậu!

Ngự Thiên Thần Minh trầm mặc một lát rồi nói:

- Cái này thì miễn! Nói thẳng thì tôi với anh không có tiếng nói chung...ít nhất...có vài ba điểm khác nhau. Cũng không phải do lỗi của anh mà vì cách biệt tuổi tác, thời đại khác nhau...

Chiến Vô Thương xách Ngự Thiên Thần Minh ném xuống núi, ba người kia liền thở phào nhẹ nhõm:

- Thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh.

- Anh lăn xuống đây nhanh! Tôi muốn sống mái với anh!

Ngự Thiên Thần Minh bị quẳng xuống sườn núi, trên người bị dính đầy bụi đất. Vì sao thườn nói bạn bè còn đáng sợ hơn kẻ địch? Bạn mình đi lên vỗ vỗ vai tỏ ra thân mật, không có ai sẽ suy nghĩ phòng bị a. Cố Phi cũng bởi vậy mà bị Chiến Vô Thương túm đi, huống chi là Ngự Thiên Thần Minh.

Hai người một đứa đứng dưới chân núi mắng to, thằng kia thì trên đỉnh núi chửi xuống, bên cạnh còn Cố Phi bận trả lời tin nhắn xoành xoạch. Hàn Gia Công Tử, Hữu Ca, Kiếm Quỷ nhìn nhau mà thở dài:

- Cũng chỉ đành dựa vào ba người chúng ta!

- Nói chuyện nhiều chút, coi như hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Hàn Gia Công Tử bàn giao thêm một câu cho Cố Phi, rồi ba người bắt đầu xuống núi tiến về chỗ mấy cô gái đang tụ tập.

- Ớ, chờ tôi một chút!

Cố Phi vừa gửi tin nhắn vừa chạy theo. Chiến Vô Thương cũng xuống núi lại cùng với Ngự Thiên Thần Minh vừa chửi nhau vừa lên đường. Nhưng Hàn Gia Công Tử hoàn toàn phớt lờ ba thằng này.

- Để sau rồi nói...

Cố Phi liên tiếp gửi bốn chữ này gửi hơn một trăm lần cho tới khi không còn người nào đặt câu hỏi nữa hắn mới thở phào, lau mồ hôi:

- Rốt cuộc cũng thoát nạn.

Bên kia Ngự Thiên Thần Minh cùng Chiến Vô Thương cũng ầm ầm ĩ ĩ rồi lại bắt đầu than thở số phận bất công, thoáng cái lại giả vờ thông minh tỏ vẻ không thèm ăn dấm ( ghen tuông ) nữa. Cố Phi vừa phục hồi tinh thần, nghe được hai câu liền chịu không nổi liền chạy đi tìm ba người Hàn Gia Công Tử, cũng chẳng biết đi đâu mất tiêu. Gửi tin nhắn hỏi thăm lại cất bước nhanh đi về phía trước.

“Các cô gái bên kia đã kết thúc trò chuyện, chắc cũng sắp tiến quân rồi. Chiếu theo kiểu tiến quân khắp núi đồi nọ, thì phạm vi pháp thuật về cơ bản sẽ không có hiệu quả… Nếu đi qua chém từng người một chắc chắn Tế Yêu Vũ sẽ nhảy ra ngăn cản mình. Có cô nhóc đó dây dưa lại cộng thêm người khác ở bên cạnh đánh lén kể ra cũng thốn. Xem ra phải tìm cách giải quyết Tế Yêu Vũ trước.”

Cố Phi đang suy xét, thấy phía trước có một rãnh mương vắt ngang. Hữu Ca thì đang ngồi xổm trong rãnh mương ấy thỉnh thoảng thò đầu lên nhìn một chút. Dáng vẻ này trông rất phù hợp để gia nhập Hoa Tùng Trung Vĩnh Sinh.

- Hữu Ca!

Cố Phi gọi hắn.

Hữu Ca quay lại thấy hắn liền cười cười:

- Giải quyết xong rồi à?

Cố Phi xấu hổ, vừa nhảy xuống chỗ Hữu Ca để kéo gần cự ly, vừa hỏi:

- Anh ở đây làm gì? Kiếm Quỷ và Hàn Gia Công Tử đâu?

- Đi tìm chỗ mai phục rồi.

- Ở đâu?

Cố Phi thò đầu lên tìm kiếm.

Hữu Ca cũng ló đầu ra, vươn một tay chỉ về một ngọn đồi nhỏ gần đó:

- Công Tử ở đằng kia kìa! Kiếm Quỷ thì không biết.

- Chuẩn bị đánh như thế nào?

- Các cô di chuyển loạn quá, chờ xem có ai đi riêng lẻ rồi xử lý vậy!

Hữu Ca nói.

Cố Phi cười đáp:

- Các cô ấy từ trước đến nay đều như vậy.

- Oh! Có người đang đi về hướng này!

Hữu Ca nhanh mắt, quát khẽ một tiếng nhanh chóng kéo Cố Phi rụt về.

Nhưng mà thị lực người nọ cũng khá tốt, lúc này đã “A” một tiếng thét thấu trời sau đó bắt đầu ồn ào:

- Chỗ bên kia có hai người!

Cố Phi và Hữu Ca ở dưới rãnh mương hai mặt nhìn nhau.

- Thế mà cũng bị phát hiện nữa!

Cố Phi thán phục.

- Rút nhanh, bọn họ đang tập trung về đây.

Hữu Ca nói.

- Qua đây vừa lúc luôn mà!

Cố Phi rút kiếm mài soàn soạt.

- Ờ...

Hữu Ca ngu ngơ gật đầu, móc ra quyền trượng chuẩn bị ngâm xướng, rồi lại sửng sốt, hỏi Cố Phi:

- Cho anh thêm trạng thái gì được?

- Tốc độ!

Cố Phi nói.

- Hiện giờ không có loại buff này.

Hữu Ca trả lời.

- Vậy thì có cái gì?

- Sinh mạng, sức mạnh, chống chịu, trí tuệ, tinh lực.

- Chống chịu là gì?

Cố Phi hỏi, trong thuộc tính nhân vật không có cái này.

- Chính là tăng phòng ngự.

- Tinh lực là tinh thần?

- Đó là ma phòng.

- Ukm, không thể buff toàn bộ các thuộc tính à?

Cố Phi hỏi, Hồi Phục Thuật của mục sư hắn đã được hưởng thụ, còn về Kỵ Sĩ chúc phúc thì hắn chưa gặp qua.

Hữu Ca lắc đầu:

- Không được.

- Thế thì buff cho tôi…mịa nó, tránh mau!

Cố Phi mới nói được một nửa, chợt thấy trên đầu lóe lên, hiển nhiên là có pháp sư phát động kỹ năng xuống vị trí này.

Để leo lên khỏi rãnh mương giờ đã không kịp . Cố Phi và Hữu Ca một trái một phải liền vặn người lăn qua hai bên tránh né. Cố Phi rất có lòng tin với tốc độ của bản thân nhưng lại rất lo lắng cho Hữu Ca.

Vừa chạy vừa quay lại nhìn, quả nhiên do tránh né quá muộn nên Hữu Ca không thoát khỏi phạm vi sát thương của Thiên Hàng Hoả Luân, bị dính vào người chút xíu. Cũng may chỉ là một vòng lửa không đủ sát thương để tiễn Hữu Ca về thành.

Cố Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy toàn thân mình nóng lên. Một tiếng ầm vang lên, bốn phía đều là lửa thành ra lại dính trọn Thiên Hàng Hoả Luân.

Cố Phi buồn bực! Thò đầu ra, quát to:

- Ai ném vậy! Ném đúng lúc được không!

Với sự hiểu biết của Cố Phi với mấy cô, hắn chắc chắn đây không phải do mấy cô phối hợp mag thành mà chính là có người ném lệch thời gian, Cố Phi số nhọ nên nhận hết.

Quả nhiên, Băng Lưu Ly đứng không xa đỏ mặt nói:

- Ơ...xin lỗi nha…

- Tiểu Băng? Ta nhớ cô kỹ thuật tạm được mà!

Cố Phi vừa nói vừa bò ra khỏi mương.

Có bốn cô gái đứng ở đó, hai pháp sư, một mục sư, một chiến sĩ. Pháp sư thêm điểm bình thường, mục sư và chiến sĩ, tốc độ di động của họ đều tương đương nhau, vì vậy bốn người này cuối cùng liền tụ tập lại với nhau.

Đây là phương thức tự động sắp xếp tổ hợp rời rạc có 1 không 2 của Trọng Sinh Tử Tinh. Cố Phi và Tế Yêu Vũ vì có tốc độ nhanh hơn hẳn các thành viên khác bởi vậy hai người họ luôn là kẻ độc lập khi tác chiến.

- Ặc…

Cố Phi câm nín luôn. Nếu ở thời điểm bình thường thì cần gì nhiều lời cầm kiếm xông lên chém là xong. Nhưng bây giờ toàn là người quen, cho nên cần tâm sự vài câu trước.

Cố Phi cũng nhanh nhận ra điều Hữu Ca lo lắng là rất chuẩn xác. Trường hợp này đúng là rất khó xuống tay. Mà hắn lấy Hàn Gia Công Tử làm ví dụ cũng không phù hợp.

Nhìn mặt Hàn Gia Công Tử cần bao nhiêu gợi đòn liền có bấy nhiêu gợi đòn. Đánh đập hắn ta sẽ không có chướng ngại tâm lý, nhưng đối mặt các cô gái này, Cố Phi nhận ra mình cần chuẩn bị tâm lý một chút.

Không ngờ tới ở trong cái thế cục bối rối này các cô phản ứng còn nhanh hơn Cố Phi:

- Oh, Thiên Lý bây giờ là kẻ địch, nhanh tấn công.

- Đúng ha!

Mấy cô sực tỉnh:

- Thiên Hàng Hoả Luân!

Hai cô pháp sư nũng nịu đọc kỹ năng cùng lúc.

Cố Phi đứng im đếm sỏi dưới đất.

Các cô thả pháp thuật ảo tung chảo, Cố Phi sợ mình mà né lại tiếp tục dính phải như hôm nãy, thôi nhặt lá chờ kỹ năng xuất hiện rồi né sau.

Trên trời hiện lên ánh lửa lập lòe, Cố Phi ngẩng đầu nhìn thử thấy hai kỹ năng lần này điểm rơi rất chuẩn xác. Sau đó hắn ung dung tránh khỏi, vung kiếm trong tay:

- Hỏa Cầu, bắn!!! ( Mịa cứ bắn cho nhiều vào lỡ trúng nó có thai thì ở đó mà khóc 😂😂 )

Vạn Yến Chi Sào - TRUYENYY.COM