Chương 162: Không hề sơ hở?

Chương 162: Không hề sơ hở?

Thành viên công hội Đối Tửu Đương Ca không ai bảo ai mà cùng bỏ chạy, nhưng tiếc là nhân số quá đông. Mặc dù có khoảng trống, nhưng trong lúc hỗn loạn như thế này, muốn tất cả đều chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm là điều không thể.

Mặc dù thời gian Cố Phi ngâm phép tương đối lớn.

Lúc Hỏa Diễm bùng lên, phần lớn thành viên Đối Tửu Đương Ca đã chạy thoát, nhưng cũng còn lại vài người chậm chân bị vây trong vòng lửa. Cố Phi liếc nhìn bảng điểm, trong chớp mắt đã tăng 6 điểm.

Lúc đầu vốn là 29-46 bây giờ đã biến thành 41-46, chỉ kém 6 điểm nữa là có thể nghịch chuyển tình thế.

Mà việc nghịch chuyển tình thế bây giờ đã không một ai có thể cản được, sau khi Cố Phi ngâm xướng Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, liền lập tức tung ra Thiên Hàng Hỏa Luân. Khi mà Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm nở rộ rớt xuống mặt đất thì Thiên Hàng Hỏa Luân cũng bắt đầu hình thành.

Một vài người vừa thoát khỏi Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm đang vênh mặt lên trời cảm thấy mình ăn ở có đức thì ngay lập tức bị Cố Phi mớm cho ăn Thiên Hàng Hỏa Luân. Bùm một cái, 11 em đã lên bảng mà chưa kịp hiểu tại sao em lại thăng.

52-46! Trọng Sinh Tử Tinh đã vượt lên Đối Tửu Đương Ca.

Chiêu này là học theo cậu!

Cố Phi mỉm cười hướng về phía Nghịch Lưu Nhi Thượng đang cắn răng nghiến lợi nói.

Đây là Hội Trưởng công hội Đối Tửu Đương Ca mà Hàn Gia Công Tử đã giới thiệu sao! Tuy rằng không chắc lắm nhưng pháp trượng màu xanh trong tay người này đúng là chói mắt.

Nghịch Lưu Nhi Thượng cắn răng nhìn Cố Phi với ánh mắt dè chừng. Việc phóng ra liên tiếp hai pháp thuật nhìn thì đơn giản. Nhưng ngoài việc ngâm xướng còn phải tính toán thật hoàn hảo tốc độ di chuyển và suy đoán phương hướng của đối phương, làm được những điều đó thì chứng tỏ trình của Cố Phi không phải dạng vừa đâu.

Thật ra Nghịch Lưu Nhi Thượng suy nghĩ quá cao siêu, bởi vì các thành viên của công hội Đối Tửu Đương Ca khá nhiều nên Cố Phi chỉ cần chọn chỗ nào đông người nhất, thuận tay tung 2 phép gây damge lan mà chẳng cần tính toán gì nhiều.

Băng Toàn Phong! Lên!

Nghịch Lưu Nhi Thượng vung pháp trượng hướng Cố Phi đánh tới.

Còn ở đây làm gì a! Cố Phi cười.

Nhanh đuổi theo Tế Yêu Vũ kìa!

Nghịch Lưu Nhi Thượng tiếp tục cắn răng. Bên kia sớm đã cho người đuổi theo Tế Yêu Vũ, nhưng rất nhanh thì nhận được tin: Nhanh quá, đuổi không kịp.

Trong lòng hắn biết rõ trận này phe mình rất nhanh sẽ thua, cõi lòng tan nát, chỉ biết hướng Cố Phi mà đánh để giải tỏa.

- Song Viêm Thiểm!

Cố Phi thấy gió lốc bay tới, không thèm tránh né, hai tay cầm kiếm vung lên, tung Song Viêm Thiểm để đỡ đòn. Lốc xoáy va chạm với lưỡi kiếm trong nháy mắt rồi lập tức biến mất. Cố Phi lắc lắc tay, mỉm cười nói:

- Thôi bỏ đi!

Nghịch Lưu Nhi Thượng lại kinh ngạc. “Việc Băng Toàn Phong bị công kích vật lý chặn lại không quá khó, không ít Chiến Sĩ mạnh mẽ cũng có thể làm được.

Thế nhưng dù hóa giải được sát thương của Băng Toàn Phong, nhưng hiệu ứng đóng băng, giảm tốc độ của đối phương vẫn sẽ truyền lại. Vậy mà lúc này Cố Phi vẫn có thể hành động bình thường.

Từ đó chỉ có thể giải thích: Song Viêm Thiểm của Cố Phi rất mạnh, mạnh đến mức thiêu đốt hoàn toàn hiệu ứng đóng băng của Băng Toàn Phong. Trên đời này lại có người sử dụng Song Viêm Thiểm đến mức này? Người này còn tính là Pháp Sư?”

Nghịch Lưu Nhi ThượngMà Lên một bên suy nghĩ, một bên chú ý cây kiếm Cố Phi đang cầm, lập tức tung ra một thuật giám định, chỉ nhìn thấy trước mắt một loạt dấu chấm hỏi.

Cố Phi đi dạo vòng vây của sáu trăm người, một bên còn đưa tay lên ngang trán như Tôn Ngộ Không. Nhìn một vòng rồi thở dài:

- Chạy nhanh quá! Bây giờ không tìm được Tế Yêu Vũ rồi.

Vừa nói, vừa lấy từ túi ra một quả táo, chuẩn bị cắn. Lập tức bên tai có tiếng gió, Cố Phi vội vã cúi đầu né, ba một tiếng. Quả táo trong tay Cố Phi đã bị bắn bay.

Cố Phi quay đầu lai nhìn người vừa bắn, vẻ mặt có vài phần kinh ngạc.

- Bị cậu bắt bài rồi!

Cố Phi gật đầu:

- Nhưng mà, đừng nói mục đích ban đầu của cậu là bắn quả táo nhá.

Người này xấu hổ.

- Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã không còn pháp lực.

Cố Phi buông tay:

- Muốn giết thì lên đi!

Nghịch Lưu Nhi Thượng vung tay ra hiệu. Cung Tiễn Thủ và Pháp Sư đứng ra.

- Y, không nên dùng cách này a! Cử ra hai người đánh cận chiến với tôi cho vui! Cố Phi phiền muộn nói.

Nghịch Lưu Nhi Thượng đách quan tâm Cố Phi nữa, ra lệnh một tiếng, tất cả Cung Tiễn Thủ và Pháp Sư đồng loạt hướng Cố Phi công kích.

- Hỏa Cầu, bắn!

Cố Phi ngoan cường phản kích, dùng phần pháp lực ít ỏi bắn ra phép thuật cấp thấp.

Công kích của đối phương dày đặc, Cố Phi có muốn tránh cũng không được. Dù tốc độ có nhanh hơn cũng vô dụng, cuối cùng sau khi hứng chịu một loạt công kích Cố Phi hóa thành bạch quang bay đi.

- Nắm chặt thời gian! Nhanh chóng tìm ra Tế Yêu Vũ.

Nghịch Lưu Nhi Thượng phất tay. Nói xong cũng đảo mắt nhìn ra xa.

Trước mắt hắn cảnh sắc mờ mịt, Nghịch Lưu Nhi Thượng chỉ cảm thấy bản đồ bây giờ rất lớn, lớn đến mức làm cho người ta hoang mang.

Cố Phi lên bảng, nháy mắt đã xuất hiện ở cổng dịch chuyển, lập tức đã bị hội chị em bạn dì vây quanh, việc này làm cho các người chơi nam khác hâm mộ mà nguyền rủa Cố Phi may mắn, dịch chuyển vào đúng thiên đường cho đám FA.

- Sao rồi? Tình hình thế nào?

Đám người vây quanh Cố Phi nhao nhao hỏi. Những người đã chết bị dịch chuyển ra ngoài chiến trường sẽ không còn nhận được thông báo của hệ thống. Vì vậy lúc này mọi người rất hiếu kỳ.

- Tình hình đã hoàn toàn nghịch chuyển. Cố Phi nói.

Hội chị em lập tức hoan hô ầm ĩ.

- Tiểu Vũ cố lên!!! Cả công hội đồng thanh cổ vũ.

Cố Phi mỉm cười, yên lặng tách ra khỏi đám đông.

- Cậu đi đâu vậy?

Một vài người còn chú ý đến Cố Phi hỏi.

- Ách, tôi có việc nên đi trước, lát gặp! Cố Phi chào hỏi, chạy ra khỏi đoàn người, hướng thẳng đến quán rượu Tiểu Lôi.

- Công Tử có ở đây không? Vừa vào quán, Cố Phi đã nhỏ giọng hỏi Tiểu Lôi.

Tiểu Lôi chỉ chỉ phòng số 2.

Cố Phi bật cười, đi đến vén rèm lên bước vào. Vừa vào, Cố Phi lập tức không tin vào mắt mình.

Hàn Gia Công Tử thật sự ở trong phòng, nhưng Người Nhu Nhược Cứu Tinh cũng ở chỗ này??? Hai người còn đang vui vẻ ăn uống với nhau, Người Nhu Nhược Cứu Tinh còn đang tích cực giới thiệu cho Hàn Gia Công Tử một món thịt quay.

- Món này rất ngon nha! Khối thịt qua tay tôi nướng là số một đó, cậu ăn thử xem! Người Nhu Nhược Cứu Tinh cố hết sức PR.

- Chào…

Cố Phi mặt đơ như cây cơ nói:

- Các cậu… Đều khỏe a!

- Tất nhiên là khỏe, cậu mong tôi bị gì à? Hàn Gia Công Tử cười nhạt, vừa nói vừa cụng ly với Người Nhu Nhược Cứu Tinh.

Người Nhu Nhược Cứu Tinh vui vẻ uống cạn một chén, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh:

- Ngồi xuống đây nè, Túy ca! Tôi tìm được người anh nói rồi nè.

Cố Phi đã kiên quyết cấm Người Cứu Tinh Nhu Nhược gọi hắn là sư phụ, nhưng cô nàng không nghe theo, nhất quyết phải gọi Cố Phi bằng kính ngữ, cuối cùng sau nhiều lần cân nhắc thì Người Nhu Nhược Cứu Tinh học tập Hỏa Cầu gọi Cố Phi là Túy ca.

Cố Phi đã hỏi qua tuổi, quả thật hắn lớn tuổi hơn Người Nhu Nhược Cứu Tinh, nên xưng hô như vậy cũng chấp nhận được.

- Được rồi! Được rồi! Cố Phi ngăn cản Người Nhu Nhược Cứu Tinh nói tiếp:

- Người Nhu Nhược, Cô đi làm việc của mình đi, không cần ngồi đây đâu.

- Hả?

- Không sao, mau đi làm việc của mình đi! Cố Phi giục.

- Được, tôi đi trước!

Người Cứu Tinh Nhu Nhược chào Hàn Gia Công Tử. Chuẩn bị đi. Cuối cùng Người Nhu Nhược Cứu Tinh còn cố quay đầu lại:

- Không nên gọi tôi là người nhu nhược, phải gọi là Người Nhu Nhược Cứu Tinh, tôi có công phu, không phải người nhu nhược!

- Biết rồi! Người Nhu Nhược. Cố Phi nói.

Người Nhu Nhược Cứu Tinh gật đầu hài lòng rồi bước đi.

- Hắc hắc hắc hắc… Cố Phi nhìn Hàn Gia Công Tử cười hiền lành.

- Nam nhân giống nữ nhân, lại còn bem hắn một trận? Hàn Gia Công Tử nói.

- Đâu có, đâu có. Hiểu lầm thôi! Cố Phi nói.

- Thật không? Hàn Gia Công Tử hỏi xoáy.

Hiển nhiên trong lòng Cố Phi cũng biết Hàn Gia Công Tử đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng Cố Phi không biết Hàn Gia Công Tử lừa Người Nhu Nhược Cứu Tinh như thế nào, mà cả hai lại cùng ngồi uống rượu chờ hắn tới?

Việc đã đến nước này, Cố Phi cũng mạnh miệng, vỗ mặt bàn:

- Cậu thật kiêu ngạo a! Cậu cho là không có ai đè bẹp cậu hả? Tôi còn đứng đây đó! Nếu cần thì tôi với cậu PK bây giờ nhé.

- Trận đấu thuận lợi không? Hàn Gia Công Tử chuyển chủ đề.

- Tạm được, tạm được.

Người thông minh nói ít hiểu nhiều, Cố Phi chỉ cần trả lời ngắn gọn như vậy.

- Truyền thuyết về chiến thuật không thể hóa giải của cậu nhìn sơ qua cũng chỉ như vậy! Cố Phi nói.

- Bị phá rồi sao? Hàn Gia Công Tử hỏi.

Cố Phi gật đầu.

- Ài, cậu làm như thế nào? Hàn Gia Công Tử nói.

Cố Phi kể lại quá trình.

- Cậu chịu 2 cái Ôm Thân Đầu, xông thẳng vô trận mà không chết? Hàn Gia Công Tử không thể tin nói.

- Tôi tính cả rồi. Cố Phi vênh mặt nói.

- Nếu gỡ hết trang bị phòng thủ, 2 chiêu Ôm Thân Đầu chỉ có thể kéo được một nửa cây máu, tôi lại mượn Tế Yêu Vũ một bộ giáp, kháng hỏa 73%, mặc siêu giáp như vậy, tôi nghĩ có thể sống sót.

- 73% kháng hỏa, đúng là biến thái. Hàn Gia Công Tử lầm bầm.

- Hắc hắc… Cố Phi cười cười.

- Nhưng mà, để đối phó với tình huống đó mà cậu lại phải dùng đến chiến thuật cảm tử như vậy? Hàn Gia Công Tử nói.

- Vậy cậu có cao chiêu gì? Cố Phi hỏi.

- Tế Yêu Vũ không phải có truyền tống trục sao? Cậu sử dụng nó để trốn thoát không được ư? Hàn Gia Công Tử nói.

- Ách…

- Còn nữa, bọn họ tập trung nhau lại một nùi như vậy, muốn đánh lúc nào chẳng được, cậu xuất thủ sớm như vậy làm gì? Sao không chờ thời gian thật tốt? Nếu như bây giờ họ giải quyết được Tế Yêu Vũ thì sao? Cậu rõ ràng là quá vội. Nói xong Hàn Gia Công Tử nhìn đồng hồ:

- Trận chiến còn nửa tiếng nữa mới kết thúc cơ.

- Ách… Cố Phi thầm toát mồ hôi.

- Haizzzz! Hàn Gia Công Tử lắc đầu liên tục.

- Nhưng mà, không phải cậu nói chiến thuật đó không hề có sơ hở sao? Cố Phi nói.

- Tôi đã nói trước tôi sẽ ưu tiên lợi ích của Công Hội.

- Việc này cùng Công Hội có quan hệ gì?

- Nếu như các cậu có thể thắng. Việc này sẽ giúp cho chiến lược của công hội một bước tiến lớn. Hàn Gia Công Tử bí hiểm nói.