Long Đoạn sự thăng đường.
Hai bên quân sĩ dựng thương đứng thẳng, đám người Chu Cao Sí tiến đến, đại điện hạ ngồi xuống trước, mọi người mới dựa vào quan giai cao thấp, từ Dương Húc đến Trịnh Tứ, sau đó là Tiết Phẩm, theo thứ tự ngồi xuống.
Chu Cao Hú và Trần Anh còn chưa tới, chúng nhân ngồi xuống, nước trà dâng lên, được một lát, Chu Cao Hú và Trần Anh mới vội vàng chạy đến. Bọn họ cất bước vào công đường, vừa muốn đi về hướng vị trí của mình, đột nhiên khẽ giật mình, cảm thấy có điểm cổ quái. Nhìn kỳ, mới phát giác, vị trí có biến hóa, vị trí chờ phán xét vốn chỉ có hai cái bàn, một tả một hữu, phân biệt thuộc về hai vị hoàng tử, kế tiếp là ba vị quan chức bàng thẩm.
Giờ đây tựa như chiếc bàn giành cho quan bàng thẩm đã gia tăng rồi, đến nỗi chủ thẩm, chờ phán xét, bàng thẩm, hình thành một nửa vòng tròn bao quanh công đường. Chu Cao Hú và Trần Anh nhìn chăm chú lại xem xét, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Chu Cao Hú chỉ vào Dương Húc, kinh ngạc nói: “Dương Húc... vì sao còn ở đây?”
Lúc này Trịnh Hòa ngồi ở ngoài cùng đứng lên, khiêm tốn cười nói về phía Chu Cao Hú: “Bởi vì một án Song Tự vệ thông uy, có liên quan đến một án Phụ Quốc Công, nay Phụ Quốc Công đã giải oan, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép Phụ Quốc Công cùng hai vị điện hạ phán xét. Nô tài được Hoàng Thượng phân phó, cũng tới nhìn một chút, trở về giao kết quả cho hoàng thượng”
“A, Trịnh công công ở đây? Hóa ra là như thế, như vậy... mời Trịnh công công ngồi!”
Người khác không biết, thân là hoàng tử, Chu Cao Hú cũng biết vài thái giám hầu hạ bên người phụ hoàng này giống như thân nhân của phụ hoàng, tin tưởng không giống bình thường, liền về phía chắp tay về phía hắn, ngữ khí khách khí hơn nhiều. Sau đó, cặp mắt đầy vẻ oán giận của hắn không lộ chút nào nhìn về phía Hạ Tầm, Hạ Tầm ngồi ở đằng kia, mỉm cười chắp tay về phía hắn, cực kỳ hòa khí, tựa như bộ dáng bình thường khi thấy hắn.
Chu Cao Hú cũng cười, lại gật đầu một cái về phía Hạ Tầm, cất bước đi đến vị trí của mình.
Thần sắc, cử chỉ của hắn không chê vào đâu được, thoạt nhìn cực kỳ lạnh nhạt, ngọc bội bên hông vừng vàng, tay áo bào không lay động chút nào, nhưng ánh mắt Hạ Tầm lại nhìn ở áo hắn, khóe miệng liền nhếch lên một chút, giống như cười mà không phải cười.
Giày đen làm bằng gấm, đáy giày co dãn cực kỳ tốt, ăn mặc rất đẹp, đây là “Ô kim đường” ở Kim Lăng chuyên cung cấp giày cho các quan, tài nghệ thủ công thuộc hàng nhất lưu, một đôi giày này tổn mất bốn xâu tiền giấy. Mỗi một chân Chu Cao Hú đạp lên trên mặt đất, đáy giày đều trầm xuống phía dưới thật sâu, sau đó mới khôi phục co dãn. Cũng không biết Chu Cao Hú dùng bao nhiêu lực khí mới đem tức giận toàn thân đặt ở dưới chân, không phát tiết ra.
Hạ Tầm cười nhẹ một tiếng, con mắt lia qua, đột nhiên trông thấy ánh mắt Chu Cao Sí cũng đang nghiêng qua nhìn tại giày đệ đệ, một bộ dáng giống như cười mà không phải cười, không nhịn được liền cười lên.
Chu mập này, người người đều khen hắn rất nhân nghĩa, hắn rất nhân nghĩa hiển nhiên khác với loại giả nhân giả nghĩa của Chu Duẫn Văn, rồi lại khác với ý nghĩa truyền thống của nhân nghĩa. Dường như mọi người vừa nhắc tới rất nhân nghĩa, đã tự động nghĩ đến, một đại danh từ xuất phát từ nội tâm, nhưng Chu Cao Sí này hiển nhiên không phải như vậy, tính nết và trí tuệ của hắn có lẽ rất rộng lớn, nhưng người này cũng không phải loại người thành thật trên ý nghĩa truyền thống.
Hoàng gia không người thành thật, cũng không có người nào thành thật. Một người thành thật như vậy không có khả năng trấn thủ tổ chức phản loạn triều đình trên danh nghĩa chính phủ địa phương, hơn nữa thống trị Bắc Bình, Vĩnh Bình, Chân Định to như vậy liên tiếp bốn năm, thủy chung không mắc cạm bẫy, khiển cho cha hắn có thể không buồn phiền việc ở nhà, công kích phía trước, chinh chiến thiên hạ.
Chu Cao Hú và Trần Anh ngồi xuống, nhìn quanh công đường, lúc này trên công đường, khuynh hướng thế lực đối lập Chu Cao Sí đã rõ ràng.
Hôm nay Trịnh Hòa chỉ dẫn theo đôi mắt, một đôi lỗ tai, chỉ nghe chỉ nhìn, sẽ không biểu đạt ý kiến gì, nhưng dưới tình thế đã có lợi với Dương Húc, hắn ngồi ở đây xem cuộc chiến, đã là người hoàng để phái đến cho Dương Húc bên kia, hắn không cần đứng ra, chỉ cần ngồi xuống nơi đó, cũng đủ để hình thành kinh sợ đối với bất kỳ người nào muốn lừa gạt.
Tiết đại nhân lưng chừng ngồi ở đằng kia, nhìn xung quanh một phen, trong lòng liền quyết định chủ ý.
Trước mắt, ván này, nên đảo hướng sang bên nào, hắn còn chưa biết sao?
“Bốp!”
Người chịu thẩm vấn không phải Quốc Công, Long Đoạn sự không có lo lắng, âm thanh tấm gỗ nện xuống bàn lại vang lên.
“Đến đây, đem phạm... đem đám người nghi phạm Hứa Hử và nhân chứng vật chứng liên can lên công đường!”
Hạ Tầm dạy bảo một phen, hắn hiển nhiên là nhớ kỳ, tối thiểu đang ở trước mặt Hạ Tầm, nghi phạm chính là nghi phạm, hắn sẽ không gọi là phạm nhân.
Hứa Hử, Vương Vũ Hiệp bị đưa lên đến công đường. Vương Vũ Hiệp một thân toàn gông xiềng, vốn là một đại hán cốt cách cao lớn tráng kiện, thần sắc lại mười phần tiều tụy, hiển nhiên ở trong ngục bị tra tấn không nhẹ. Hứa Hử thảm hại hơn, hai mắt và hai má hắn hõm xuống thật sâu, sắc mặt ảm đạm, một chùm râu mép lộn xộn che mặt hắn, khuôn mặt gầy đã không nhìn ra đó là hảo hán đứng đầu trên đảo Song Tự nữa rồi.
Hai người bọn họ ở trong ngục khẳng định phải chịu đau khô.
Hứa Hử trúng thương, Lạc Vũ không thể ngồi xem nhân vật quan trọng này chết mất, đành phải tìm lang trung khám và chữa bệnh cho hắn, nhưng cũng chỉ giới hạn cứu giúp và trị liệu trong lúc ấy, từ nay về sau vô luận là y dược hay phương diện ăn uống, không khác gì so với phạm nhân bình thường. Nói một cách khác, sau lúc hắn trúng thương thì không chết, Lạc Vũ sẽ không thể làm cho hắn chết giữa đường, nhưng hận không thể giày vò hắn đến hấp hối, sau khi giao cho Ngũ quân đô đốc phủ, lúc trông giữ ở Hình bộ và Ngũ quân đô đốc phủ cũng gần chết.
Bị thương trên chiến trường, không có thuốc, sức sống dần dần cạn kiệt, cho nên bệnh chết, việc này không liên quan đến hắn.
Nhưng Hứa Hử này cốt cách tốt, một mực kéo dài tới hôm nay còn chưa chết, nhưng hắn giờ đây thật sự là hấp hối, hôm nay thẩm vấn, nếu thẩm vấn thua mà nói, hắn nhất định phải chết; Nếu như thắng mà nói, cũng không biết hắn còn có thể cầm cự qua không.
Hạ Tầm trông thấy tình huống hai người, vành mắt nhất thời đỏ lên. Thông qua Tiềm Long bí điệp tìm hiểu, hắn đã sớm biết tình hình hai người, nhưng nghe thấy là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện. Nhưng hắn giờ đây chỉ có thể nhịn, cố gắng khống chế tâm tình của mình, giờ đây không phải lúc phát tác, án oan của Hứa Hử muốn trở mình, cần bằng chứng cứ xác thực, không phải như người bệnh tâm thần rít gào.
Đồng thời, hắn còn muốn tùy thời nắm bắt thời cơ chiến đấu, tận khả năng phá hỏng thực lực đối phương.
Đây không phải ân oán cá nhân, mà là hai thế lực đấu tranh trong lúc đó, thủ đoạn trả thù tốt nhất, chính là tận lực phá hỏng quan hệ, nhân mạch kẻ địch, suy yếu thế lực bọn họ, phát huy cơ hội đến mức tận cùng... Cho nên... Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.
Vương Vũ Hiệp lạnh lùng nhìn các quan viên xung quanh, ánh mắt giống như băng giá rét lạnh, cất giấu lửa giận phẫn nộ, đột nhiên, hắn nhìn thấy Hạ Tầm cũng ngồi ở bên trên, đầu tiên là sững sờ một chút, đột nhiên cảm thấy người nhà mình, chạy lên trước một trước, hai đầu gối quỳ xuống, không nói lời nào, lệ đã tuôn chảy: “Quốc Công, ty chức oan uổng, oan uổng!”
“Vương Vũ Hiệp, bổn quốc công không phải quan chủ thẩm!”
Hạ Tầm đầu tiên là giải quyết việc chung, nói một câu, sau đó ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, nói: “Hôm nay quan chủ thẩm là Ngũ quân đô đốc phủ Đoạn sự quan Long đại nhân, bàng thẩm là Hình bộ Thượng Thư Trịnh đại nhân, Đại Lý tự khanh Tiết đại nhân. Án của các ngươi, dĩ nhiên phía trên đã nghe thấy, Hoàng Thượng rất coi trọng án này, lại phái Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, bổn quốc công cùng với Trịnh công công, cùng nhau phán xét, để bảo đảm án này thẩm tra xử lí, công chính liêm minh!”
Hạ Tầm nói: “Cho nên, ngươi cứ việc yên tâm, có gì oan khuất bất bình, chỉ cần để ý kể ra với quan chủ thẩm, khuyết điểm thị phi, hôm nay sẽ có một kết luận!”
Lời này rất rõ ràng, Vương Vũ Hiệp dù chưa đọc qua sách, vẫn nghe được ý tứ trong lời nói, hắn ở trong ngục cũng biết Phụ Quốc Công đã hãm thân vào nhà tù, lúc này vừa mới rửa sạch tội danh. Hắn còn tưởng đội hình hôm nay xa hoa như vậy, tất cả đều là vì Phụ Quốc Công thay bọn họ khiếu nại oan khuất làm ra, trong lòng vô cùng cảm kích, lại dập đầu một cái, lúc này mới đứng lên đi đến một bên.
Hứa Hử là bị đặt lên, lúc này hơi thở đã mong manh, căn bản nói không được lời nào, chỉ là ý chí hắn kiên cường cố gắng níu giữ tính mạng hắn, hắn nhất định phải tận mắt thấy kết quả. Người này hiển nhiên là không có cách nào thẩm vấn, bị cáo đành phải do một mình Vương Vũ Hiệp tiến hành biện bạch. Mà bên tố cáo đã xuất hiện ba người, theo thứ tự là Bách hộ Quan Hải vệ phái tới, thân binh Lạc Vũ, cùng với Nhâm Kiểm hôm nay đã thành nghi phạm mưu hại Quốc Công, một Giáo úy trong Thái Thương vệ.
Nhâm Kiểm là đeo gông xiềng và xiềng chân đi lên, tình hình bực này, hai sĩ quan ở đằng kia nhìn vào trong mắt, nhất thời khẽ giật mình, thần sắc liền toát ra chút hoảng loạn.
Án mở thẩm, Lạc Vũ cung cấp chứng cớ kể cả thuyền cờ xí, và thi thể người Oa, cùng với vài vị tướng tá làm nhân chứng giống như chứng kiến trận chiến từ đầu đến cuối này.
Án mở thẩm, hai bên liền mình nói mình có lý, ta nói ta có lý, lâm vào trạng thái giằng co.
Dựa vào lời vài tên quân đội này, Song Tự vệ cấu kết giặc Oa ban đêm đánh lén Quan Hải vệ, trước đó bọn họ cũng không biết rõ tình hình, thẳng đến lúc đại doanh thủy trại Quan Hải vệ bị đột phá bọn họ mới vội vàng ứng chiến, cho đến thời gian bình minh đánh lui binh địch, quét sạch chiến trường, bọn họ mới phát hiện kẻ địch đúng là dùng Song Tự vệ làm chủ lực, cấu kết giặc Oa tập kích đại trại thuỷ quân.
Mà bên Vương Vũ Hiệp thì kiên trì công bố, bọn họ là được lệnh Lạc Vũ điều đến, đi Quan Hải vệ để cùng bàn phương pháp chiến đấu, nhưng hỏi bọn hắn điều lệnh Lạc Vũ, bọn họ lại không lấy ra được.
Điểm này xác thực là Song Tự vệ không hiểu, bọn họ nguyên vốn chỉ là một đám hải tặc, sau khi đầu nhập vào triều đình cũng hoàn toàn do chính người bọn họ thêm vào để xây dựng chế độ, đối với sự tình quân ngũ không hiểu rõ lắm, tuy bậc cha chú bọn họ cũng đã làm binh, hơn nữa trên đảo một mực dựa theo binh pháp cai trị đảo, thực sự không noi theo quân đội, điều động nhân mã thì cầm lên cái gì lệnh tiễn hay điều lệnh.
Gọi là binh pháp trị quân chủ yếu vẫn hằng ngày thao luyện và khi xuất chiến thì tuân theo quân kỷ, hải tặc điều động nhân mã, chỉ cần phái thân tín đi qua thông báo một tiếng: “Nhị đương gia, lão đại bảo ngươi lập tức mang theo nhân mã chúng ta đi Hoành Sơn, Sở Mễ bang đang đến đập bát cơm của chúng ta!” Như thế đã xong rồi, cho nên, bọn họ căn bản không có giác ngộ kia, yêu cầu điều lệnh về phía người Lạc Vũ phái tới.
Từ trước tới nay, đều là người ta cho hắn điều lệnh hoặc lệnh tiễn, hắn mới nhận, không thể qua loa, hoàn toàn không ý thức được đây là thứ thiết yếu.
Nhưng, tại một điểm này mặc dù là bất lợi rất lớn với Song Tự vệ, nhưng vừa rồi Hạ Tầm đã nói. Thời gian án xảy ra rất kỳ quặc, lúc ấy mọi người ở đây đều nghe được, Long Đoạn sự giờ phút này làm sao có thể không nói tới.
Long Đoạn sự tinh thần phấn chấn, chăm chú nhìn viên Bách hộ Quan Hải vệ.
“Đêm đó là ai là người đầu tiên phát hiện giặc Oa và Song Tự vệ liên thủ tập kích doanh?”
“Hồi bẩm đại nhân, đúng là hạ quan”.
“Lúc ấy đêm đã khuya, vì sao ngươi lại ở trong trại?”
“Bẩm đại nhân, màn đêm buông xuống đúng là lúc hạ quan đang trực!”
“A? Các ngươi đã nói giặc Oa và Song Tự vệ liên thủ tập kích thủy trại, vì sao quan binh Song Tự vệ bị các ngươi bắt làm tù binh hơn bốn nghìn người, mà giặc Oa lại chỉ gần khoảng hai ba trăm người? Khác nhau như thế, là đạo lý gì, mà tất cả lũ khấu đều chết, không một người sống?”
“Trở lại đại nhân, người Oa xâm lấn hải cương, làm nhiều việc ác, phụ lão hương thân của quan binh thủy sư ta đều ở địa phương, bị bọn chúng hại, cho nên hận người Oa tận xương. Chúng ta cũng không phải là không bắt được giặc Oa còn sống, chỉ là một khi bắt sống được lũ khấu, lâp tức sẽ bị sĩ tốt đánh chết cho hả giận, đợi chúng ta phát giác những người này là nhân chứng quan trọng, muốn ngăn lại, đã không kịp.
về phần người Oa ít người, đó là bởi vì nhân mã giặc Oa này so sánh với Song Tự vệ vốn đã ít, hơn nữa thuyền bọn họ không bì kịp chiến hạm chắc chắn của Song Tự vệ, bởi thế nên Song Tự vệ xông vào trước, giặc Oa thấy tình thế không ổn đào thoát kịp thời, cho nên không bắt được nhiều người lắm!”
“Tốt, ngươi nói đêm đó là ngươi đang trực, bổn quan hỏi ngươi, trước một đêm ngươi trực là ai trực, sau đêm ngươi trực khi là ai, thời gian, tên, nhanh chóng nói đi!”
“Bẩm đại nhân, trước một ngày hạ quan trực là ngày hai mươi lăm tháng mười hai, một đêm kia là do Vương Cảnh Lược Vương Bách hộ trực; sau khi hạ quan đang một ngày là ngày hai mươi bảy, màn đêm buông xuống, hẳn là do Trịnh Duy Trinh bách hộ trực!”
“Trên công đường, ngươi không được nói linh tinh!”
“Đại nhân minh giám, hạ quan nói, đều là thật!”
Nhâm Kiểm vừa nghe, trong lòng hơi co lại: “Xong rồi, xong rồi, tiểu tử này cũng xong rồi! Toàn bộ việc này thật xong rồi!”
Long Đoạn sự cười ha ha, khoái ý không thôi. Đây là kỹ xảo thẩm vấn lúc buổi sáng hắn quan sát, học được trên người Hạ Tầm, hôm nay thử một lần quả nhiên có hiệu quả, trong lúc nhất thời Long Đoạn sự rất có điểm dương dương tự đắc.
Buổi sáng hắn chú ý tới, Phụ Quốc Công chất vấn phạm nhân, sẽ nói nhảm rất nhiều lời nói. Rõ ràng hắn không muốn biết, càng muốn hỏi linh tinh một đống, đến khi tư duy đối phương sắp không đuổi kịp, lúc căn bản không rảnh lo hắn hỏi cái gì, Phụ Quốc Công mới đột nhiên hỏi vấn đề chính thức mình muốn biết, lúc này đối phương đã thuận miệng đáp, dường như thốt ra không nghĩ ngợi chút nào.
Long Đoạn sự học cái liền dùng, đã lấy được thành công.
Vài nhân chứng này từ sáng sớm hôm nay đã bị mang đến, phân biệt ở trong các phòng hậu thấm đoạn sự đường, mãi cho đến lúc trước khi bị thẩm vấn, người trông giữ bọn họ nhiều lắm, hơn nữa đến từ chính Đại Lý tự, Hình bộ, Ngũ quân đô đốc phủ, Đô Sát viện, các nha môn khác nhau, bọn họ trực trong phòng người bị nhốt, mưa gió không thấu, trong lúc đó tất nhiên là bọn họ không cách nào thông cung, bên ngoài cũng không có người nào có bản lãnh truyền chút tin tức vào.
Cho nên vị quan Bách hộ Quan Hải vệ này căn bản không biết tình hình buổi sáng, Thái Thương vệ Giáo úy Nhâm Kiểm từng bị Phụ Quốc Công Dương Húc chất vấn đến á khẩu không trả lời được, giờ phút này lời hắn nói lại một lần nữa xác minh lời Nhâm Kiểm nói, Long Đoạn sự liền cầm kinh đường mộc gõ một cái, càng nói lại lời chất vấn của Hạ Tầm sáng nay, Bách hộ này vừa nghe, nhất thời như ngũ lôi oanh đỉnh, cứng họng không đáp được.
Long Đoạn sự tái thẩm Nhâm Kiểm, Nhâm Kiểm bây giờ là lợn chết không sợ nước nóng, cố gắng nói là hắn nhớ lầm thời gian, thời gian Thái Thương vệ nhận được điều lệnh rời bến không phải ngày hai mươi bảy, mà là ngày hai mươi tám. Vô luận ngươi hỏi thế nào, Nhâm Kiểm chết cũng không thay đổi, sự tình cứng ở chỗ này, xem ra chỉ có thể sai người phi ngựa đi Thái Thương vệ điều tra nơi bọn họ lưu trữ quân lệnh mới có thể phân biệt thật giả.
Chu Cao Hú nhất thời cảm thấy hy vọng, thầm nghĩ: “Nếu may mắn tạm thời ngừng thẩm, có lẽ tới kịp thời bào chế một phần quân lệnh lần nữa... ”
Hắn vừa mới nghĩ vậy, chợt nghe bên ngoài ồn ào một hồi, Long Đoạn sự tức giận, gõ một cái, quát: “Người nào ồn ào trên công đường!”
Lời còn chưa dứt, một người liền bước đến, chân đi giày để dày, mặc công phục kỳ lân, trên đầu oai phong mang mũ cánh chuồn khảm ngọc và vô vàn hoa văn phong phú, Long Đoạn sự nhất thời khó xử, rụt rè nói: A! Từ Đại đô đốc!”
Đinh Quốc Công Từ Cảnh Xương không để ý đến hắn, chỉ là chắp tay về phía hai vị hoàng tử, mỉm cười nói: “Thần Từ Cảnh Xương, bái kiến Đại điện hạ, Nhị điện hạ. hôm nay thần đến nha môn điểm mão, ngoài ý muốn nhìn thấy cửa ra vào có người kêu oan, vừa hỏi, lại có thể quan hệ với chỗ thấm án hôm nay, cho nên đã mang tới”.
Bên ngoài chợt một đống người chen chúc tiến đến, đương trước đúng là Lý Thiên Ngân một mực giấu ở trong nhà Hạ Tầm!