Chương 495: Xích sắt vượt đại giang (1+2)

Người phái Chu Cao Hú khẩn trương hẳn lên.

Giờ đây Hạ Tầm đã mặc kim quang tráo lên, đao thương bất nhập, nhưng hắn có thể thoát hiểm, đả kích đối với Chu Cao Hú cũng không lớn. Mục đích vốn có của Chu Cao Hú chỉ là bảo trụ thế lực mình trong quân đội.

Tất cả nguyên nhân dẫn đến điều này là vì tiêu diệt Chiết Đông bất lợi, mà chiến cuộc Chiết Đông là do Khâu Phúc chỉ huy, Khâu Phúc là Đại đô đốc Ngũ quân đô đốc phủ, Kỳ Quốc Công, trong võ tướng danh sách công thần Tĩnh Nan là một trong tam cự đầu. Trong tam đại đầu sỏ công thần Tĩnh Nan, võ tướng có vị cao nhất, bọn họ đều có rất nhiều thuộc hạ, đảm nhiệm các cấp bậc chức quan ở trong quân.

Tam đại đầu sỏ này là Trương Ngọc, Chu Năng, Khâu Phúc, đỉnh núi khác so với ba người này kém không chỉ một bậc, tuy không thể xem nhẹ, nhưng thực sự không phải lực lượng mang tính quyết định. Mà trong ba người, Trương Ngọc đã chết trận sa trường, con của hắn Trương Phụ tuy nhận tước hiệu, nhưng còn chưa có uy vọng quá lớn, không đủ để khống chế tuyệt đối lực lượng phe phái Trương Ngọc, giờ đây hắn được giữ gìn hệ bổn phái, chỉ có thể gìn giữ những thứ đã có, không thể khuếch trương.

Còn lại cũng chỉ có Chu Năng và Khâu Phúc, hôm nay Khâu Phúc đã bị hắn tranh thủ dưới trướng, đây chính là tiền vốn hắn tranh thiên hạ, cho nên hắn tuyệt không thể để nguy cơ Chiết Đông ảnh hưởng đến địa vị Khâu Phúc, nếu không chẳng khác nào lột bỏ lực lượng lớn nhất của mình. Giá họa Song Tự vệ chính là vì thế, mà Dương Húc đứng sau lưng Song Tự vệ, muốn bắt Song Tự vệ khai đao, sẽ không thể không động thủ với Dương Húc.

Làm như vậy cũng không phải bọn họ kết luận Dương Húc vì Song Tự vệ mà nhất định đối địch với bọn họ, mà là bọn họ không dám mạo hiểm như vậy. Trên mặt quân sự, động đến việc liên quan đến ngàn vạn người, ngươi muốn để sự tình không chảy ra ngoài, để người khác hoàn toàn không ra tìm sơ hở là không thể nào. Mấu chốt thành công là, người đang ở trong không có nhân vật hữu lực ủng hộ trên triều chịu tiếng xấu thay cho người khác, như vậy dù bọn họ có uốn lượn đến mấy, cũng không có năng lực nói oan khuất cho ông trời.

Cho nên, muốn bắt Song Tự vệ khai đao, Dương Húc nhất định phải xuống dưới, ít nhất “Thông uy án” phải thành công và xét xử trước, khiến cho Dương Húc đánh mất năng lực có thể can thiệp.

Sự tình kế hoạch cực kỳ tốt, lại bởi vì ba việc ngoài ý muốn mà thất bại trong gang tấc. Ngoài ý muốn thứ nhất, là chứng cứ ngoài ý muốn đưa tới cửa cho bọn hắn càng có sức thuyết phục: Thông đồng phiên quốc.

Khi phát hiện chuyện này, bọn họ như nhặt được chí bảo, không cần suy nghĩ liền dùng nó vào trong kế hoạch đả kích Dương Húc, kết quả dù thế nào cũng không nghĩ đến, Dương Húc còn có một thân phận cực cơ mật, chấp hành nhiệm vụ cơ mật cấp bậc cao hạng nhất Đại Minh. Kết quả tội “thông phiên” chẳng những không được thành lập, lại cổ vũ hỗ trợ Dương Húc mang dáng vẻ bệ vệ, khiến cho hắn ở phương diện “tội nhận hối lộ”, cũng đột nhiên cường thế hơn.

Ngoài ý muốn thứ hai, bọn hắn không ngờ Hạ Tầm lại là cao thủ công môn, kinh nghiệm so với một bộ khoái xuất tuần kiểm thân thế gia đệ tử còn muốn chu đáo hơn. Từ sổ sách có thể tìm ra tin tức sửa trị người khác, so sánh đời sau còn mạnh mẽ hơn, đời sau nói “một phong thư tám phần tiền ít nhất chán ghét ngươi nửa năm...”, bởi vì ngươi nói không rõ viết không rõ, làm cho người ta nhiều lần điều tra xác minh, làm tuyệt đại bộ phân tinh lực của ngươi mất sức, không rảnh chú ý đến hắn. Nhưng Dương Húc lại có thể nhạy cảm phát hiện nhiều vấn đề như vậy, chỉ bằng sổ sách ghi tên mình, sẽ đẩy ngã người mang sổ sách đến.

Việc ngoài ý muốn thứ ba, là tạo dựng lên từ hai việc ngoài ý muốn phía trên, Dương Húc vô tội, thì có năng lực can thiệp thẩm tra xử lí án kiện. Bết bát hơn là, trước kia hắn không lấy cớ, chỉ có thể dùng chiêu vu hồi làm chỗ dựa cho Song Tự vệ, nhưng giờ đây hắn liên lụy trong đó, hơn nữa lại chứng minh mình trong sạch, hắn có thể dùng thân phận người bị hại, đường hoàng nhúng tay vào trong đó, lấy cớ công đạo, trực tiếp can thiệp vào việc này.

Đồng thời, Dương Húc nắm giữ Phi Long bí điệp, việc này cho thấy hắn có thể vận dụng lực lượng, không chỉ giới hạn trong tầm đánh giá ban đầu, hơn nữa rất có thể hắn đã sớm bắt đầu hành động, giờ đây hắn nắm giữ trong tay bao nhiêu chứng cớ hữu lực, cũng không ai biết. Đây là một loại lực uy hiếp cực lớn, ngươi không biết, mới có thể sợ hãi, mới có thể không sợ làm sự tình đến tình trạng nghiêm trọng nhất.

Vị người tính không bằng trời tính, chính là như thế.

Bởi vậy, Trần Anh quyết đoán làm ra quyết định: “Thằn lằn đứt đuôi, vứt bỏ tốt bảo vệ tướng!”

Chỉ có điều, Khâu Phúc vốn là muốn phái tâm phúc bí mật đi Chiết Đông, Trần Anh đa mưu túc trí lại đột nhiên nghĩ tới khả năng khác, Dương Húc ở trên công đường đã tận lực nhắc tới “thông uy án” có rất nhiều lỗ thủng, ngay từ đầu còn tưởng rằng lời hắn nói là muốn gạt người, cãi nhau trôi chảy với Nhâm Kiếm ở điểm này, nhưng Trần Anh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, Dương Húc không phải đang cố ý đả thảo kinh xà ?

Nhưng Trần Anh cũng không phải hạng người nhát gan, hắn chìm đắm quan trường đã bao nhiêu năm? Quyền mưu thuật số, kinh nghiệm mưu lược, đó là thời gian dài, từng giọt từng giọt lắng đọng xuống, những tri thức kinh nghiệm này không phải xem qua hai quyển sách vở miêu tả mưu lược, hoặc là ngồi ở trong nhà vỗ ót là có thể nghĩ ra. Tuy Hạ Tầm có danh xưng là một “kẻ xuyên việt”, cũng không có khả năng vô sự tự thông ở điểm này, một bước liền siêu việt hơn những lão chính khách chìm nổi vài thập niên trong quan trường.

Hạ Tầm tận lực nhắc tới việc này ở trên công đường, xác thực là muốn đả thảo kinh xà, bức bách bọn họ tự loạn trận cước, để bắt được càng nhiều chứng cớ. Trên thực tế hắn vận dụng không phải Phi Long, mà là Tiềm Long, người Tiềm Long sớm đã nhìn chằm chằm vào Ngũ quân đô đốc phủ, mưa gió không thấu, đợi đến bọn họ phái người đi Chiết Đông báo tin.

Mà Trần Anh như con hồ ly giảo hoạt cảnh giác, một khi ngửi được tư vị nguy hiểm trong đó, lập tức nêu chủ ý cho Chu Cao Hú: Không cần bí mật phái người, mà là công khai phái người đi. Ngũ quân đô đốc phủ trông coi quân sự Chiết Đông, những ngày này bởi vì sự kiện điều chỉnh bố trí tiêu diệt Uy nhân hơn nữa còn việc Song Tự vệ thông người Oa, vô số công hàm tín thư lui tới mỗi ngày. Đại khái có thể để người của bọn họ xen lẫn vào giữa những người này, công khai đi Chiết Đông, sự tình đã ở bên ngoài, đối phương lại không thể nào thi triển.

Chu Cao Hú và Khâu Phúc y kế hành sự, lập tức tìm tâm phúc, dặn dò rõ ràng, đồng thời tùy ý tìm một công vụ, an bài một số nhân viên có việc chung đến Chiết Đông, xếp tâm phúc này vào trong đó, chuẩn bị sẵn sàng, liền ôm một đường hy vọng cuối cùng chờ thăng đường.

Nếu “Thông uy án” này có thể định ra, là không cần lo lắng, tuy hy vọng xa vời, nhưng có một đường hy vọng, bọn họ vẫn không muốn đơn giản tự chém tay chân.

Giữa trưa, bọn người Chu Cao Hú, Khâu Phúc, Trần Anh bận rộn một trận, vội vàng chuẩn bị, vội vàng ứng biến.

Mà Hạ Tầm thì tại nhị đường, cùng Trịnh Tứ, Tiết Phẩm chuyện trò vui vẻ, thản nhiên như không.

Chợt có người đi vào, lặng lẽ đi đến bên người Hạ Tầm, áp vào lỗ tai nói nhỏ vài câu, Hạ Tầm hơi ngẩn ra, khẽ cười nói: “Bảo trì bình thản, ha ha, để hắn đi đi!”

Chấm dứt thẩm vấn buổi sáng, hắn tiên liệu Chu Cao Hú bên kia tất có phản ứng, nhưng đối phương lại có thể làm ra phản ứng vượt quá hắn dự đoán. Ngũ quân đô đốc phủ lập tức có một đoàn người muốn đến Chiết Đông làm việc chung, chuyện này hắn đã nghe được, lập tức liền đoán ra đối phương muốn tiến hành trộn lẫn việc tư vào việc công, bởi vậy xác thực hắn không tiện xuất thủ.

Nhân viên quân vụ danh chính ngôn thuận đến Chiết Đông làm việc chung, dám bắt người lục soát sao? Hắn còn chưa bừa bãi như vậy, vì người khác phi pháp, mình còn đang dính vào một sự kiện phi pháp, cho dù lấy được chứng cớ này vào tay, cũng không thể công bố. Huống chi, hắn cũng không trông cậy bằng vào một sự kiện này, liền có thể đánh tận vào tim gan kẻ địch, triệt để tan rã toàn bộ thế lực đối phương thậm chí kéo Chu Cao Hú xuống ngựa, nếu đối phương không chịu nổi một kích, không có sức hoàn thủ, thì quá kỳ quái.

Khi hắn ở trên công đường, cố ý đi đầu nói ra điểm đáng ngờ lớn nhất trong án Song Tự thông đồng lũ khấu, vốn là một chiêu âm mưu và dương mưu cùng phát triển.

Nếu đối phương mắc lừa, phái mật sứ đi Chiết Đông, vậy áp dụng bắt lại, nắm giữ tư liệu Ngũ quân đô đốc phủ trực tiếp tham dự mưu hại Song Tự vệ. Nếu không mắc mưu, đối phương vẫn phải nghĩ biện pháp tự cắt bỏ cánh tay, chấm dứt hậu hoạn. Thông qua tay đối thủ, suy yếu thực lực đối thủ, đao không nhiễm máu, kẻ địch tự trừ, không chiến mà đánh thắng, cớ sao không làm?

Đây là sát chiêu xích sắt sông lớn, không tránh không trốn khỏi sát chiêu.

Mắt thấy đã đến buổi chiều , Hạ Tầm và Trịnh Tứ, Tiết Phẩm ăn chút điểm tâm đơn giản, uống trà giết thời gian, Chu Cao Sí hấp tấp đi đến. Bọn người Hạ Tầm vừa thấy vội vàng đứng dậy đón chào: “Thần bái kiến đại điện hạ!”

Lại ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh Chu Cao Sí còn đứng một người, Hạ Tầm không khỏi khẽ giật mình: “Trịnh công công?”

Trịnh Hòa mỉm cười, nhẹ nhàng cầm trong tay quyển trục màu vàng, nói: “Hoàng thượng có chỉ dụ, Dương Húc tiếp chỉ!”

Hạ Tầm vừa nghe là chỉ dụ, đó chính là từ trong cung ra, chưa qua nội các, không cần quỳ tiếp chỉ, vội lui ra sau một bước, lạy dài, cao giọng nói: “Thần, nghe chỉ!”

Trịnh Tứ, Tiết Phẩm và hoàng tử Chu Cao Sí cũng đều lui đến một bên, hai tay chắp lại đứng yên.

Chỉ đạo này của Hoàng Thượng chưa được nội các trau chuốt, vẫn là phong cách Chu Lệ, tất cả đều là chút từ ngữ, hơn nữa cũng không phải hoàn toàn là ngữ khí trực tiếp nói với Hạ Tầm, mà là Chu Lệ nói chuyện với Trịnh Hòa, bởi vì sự tình trọng đại, không thể để cá nhân chuyển lời nhắn tới, một chữ trong thư phòng đều rơi toàn bộ lên trên ý chỉ: “Ngươi đi nói với Dương Húc, đã vô tội, tiếp xúc thẩm tra. Hắn đã vượt qua án thông đồng nước khác, bảo hắn lưu lại cùng hai vị hoàng tử chờ phán xét, ngươi đừng vội trở về, ở đó nghe một chút, trở về nói cho ta biết”.

Đây cũng không phải Chu Lệ không khách khí, hắn là hoàng đế, là quân chủ, ban xuống cái gì cũng đều là quân ân, cần gì khách khí với ai? Vài ngày trước sứ tiết quốc vương Triều Tiên phái đến Đại Minh lên triều nhìn thiên nhan thiên tử, Chu Lệ để cho người theo sứ tiết Triều Tiên để đáp lễ cũng như vậy: “Lần này đi Triều Tiên, ngươi nói với quốc vương, còn sống hay chơi nhiều nữ tử, sinh ra vài tên lấy tương lai”.

Hạ Tầm nhận chỉ, rồi cười nói với Trịnh Hòa: “Làm phiền công công!”

Trịnh Hòa cười nói: “Quốc Công chịu khổ, cũng may chân tướng rõ ràng, Hoàng Thượng sai nô tài tới nghe thẩm, chính là muốn nhìn xem, là ai to gan như vậy, dám mưu hại mệnh quan triều đình, nhất đẳng công tước, vẫn cần một công đạo cho Quốc Công mới đúng!”

Trịnh Hòa cũng rất có hảo cảm với Hạ Tầm, nguyên nhân chưa nói gì khác, bởi vì Hạ Tầm rất tôn kính với hắn, một mực rất tôn kính. Trịnh Hòa giờ đây chỉ là một thái giám thân tín bên người Chu Lệ, thế lực thái giám giờ đây cũng không lớn, Trịnh Hòa cũng không có danh khí đời sau, luận chức vị luận địa vị, vô luận thế nào, hắn ở trên phương diện đại thần triều đình căn bản không được xếp số.

Bởi vì thói quen kỳ thị đối với hoạn quan, thấy hắn mặc dù khách khí, cũng chỉ là công phu mặt mũi, thật ra hoàn toàn không để hắn vào mắt, thậm chí không coi hắn trở thành một người ngang hàng để đối đãi, Trịnh Hòa há có thể không cảm giác ra? Nhưng rất kỳ quái, vô luận là lúc trước Dương Húc xuống dốc, hay hôm nay đã là Quốc Công, tôn kính đối với hắn luôn luôn phát ra từ nội tâm, cho nên Trịnh Hòa đâu chỉ sinh lòng thân cận đối với Hạ Tầm, thậm chí còn có phần cảm kích.

Hai bên đang nói, quan chủ thẩm Phi Long Long Đoạn sự tự mình đến, gấp rút mời bọn họ thăng đường, Long Đoạn sự vừa vào nhà đã gật đầu cúi người: “Đại điện hạ, Phụ Quốc Công, Trịnh đại nhân, Tiết đại nhân... còn có vị Trịnh công công này, giờ đã đến, chúng ta... nên thăng đường thôi”