Phòng trước, Trần Anh, Kỷ Cương, Mộc Ân, ngồi một hàng trên mặt ghế, ngồi nghiêm chỉnh.
Trước mặt mỗi người là một ly trà, hơi bốc lên lượn lờ, làm ba người giống như Tam Thanh Đạo quân.
Trà trước mặt, nhưng ai cũng không nhúc nhích. Trong ba người, chỉ có Trần Anh đối mặt với Hạ Tầm thì không hề có chướng ngại tâm lý, dù vậy, mắt thấy bộ dáng Kỷ Cương và Mộc Ân, Trần Anh cũng bày ra loại dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ khi bắt những quan viên khác.
Hạ Tầm mặc một thân áo vải, từ mặt sau tấm bình phong thong dong đi tới. Hạ Tầm không mặc công phục, miễn để bị người khác lột, như Khảo Công tư Lang trung Ngô Bút, mặc một thân quần áo lót chật vật không chịu nổi, hắn còn có tâm tư nghĩ đến một điểm này, thật đúng là đủ bình thản.
Hạ Tầm vừa xuất hiện, Kỷ Cương và Mộc Ân liền đứng lên, Trần Anh ngồi ở chính giữa nhìn hai bên một chút, vội vàng đứng lên. Hạ Tầm tươi cười chân thành nói: “Ngồi, ngồi, không phải người ngoài, ba vị không cần khách khí, hôm nay sao rảnh như vậy, cả ba người các ngươi cùng đến đây?”
Mộc Ân và Kỷ Cương nghe xong, trên mặt liền có chút khó xử, Trần Anh thấy thế, đành phải để mình đảm đương việc làm ác nhân, ho khan một tiếng nói: “Phụ Quốc Công, hoàng thượng có lời, ba người chúng ta tới hỏi người”.
“A?”
Hạ Tầm vội tiến lên hai bước, phủi phủi vạt áo, hai tay đập vào nhau, kéo kéo áo, kính cẩn nói: “Hoàng Thượng có việc gì vậy”.
Trần Anh nhìn hai bên một chút, thấy Kỷ Cương và Trần Anh đứng thẳng tắp ở đằng kia, đành phải tiếp tục hỏi: “Hoàng Thượng khẩu dụ: Dương Húc, ta đây tới hỏi ngươi, hiện có thương nhân Lữ Tống buôn lậu, bị thủy sư ta thu được, thương nhân này nói có liên quan đến ngươi, chính là được ngươi che chở, có việc này không?”
Hạ Tầm trầm mặc một lát, khom người nói: “Bẩm Hoàng Thượng, thật có việc này!”
Trần Anh ngạc nhiên, cũng không nghĩ đến việc Hạ Tầm sảng khoái thừa nhận như vậy, nhất thời định thần, lại hỏi: “Dương Húc, ta đây tới hỏi ngươi, quan binh Thái Thương vệ thu được rất nhiều tài vật từ Song Tự, có sổ sách, trong đó ghi rất nhiều việc, nói về đưa tài vật cho ngươi, có việc này không?”
Hạ Tầm khom người nói: “Lúc thần chưa phải người quan trọng, liền kết giao tình với quần hào Song Tự, đảo Song Tự lại là thần dốc hết sức thuyết phục, phụng chỉ chiêu an. Cho nên quan hệ giữa thần và mọi người Song Tự vệ xác thực rất thân mật, người Song Tự đảo cũng đã từng đưa cho thần một số lễ vật. Chỉ là câu hỏi của Hoàng Thượng, cũng không nói rõ trên sổ sách này ghi lại những danh mục về chuyện gì, cho nên... thần chỉ có thể nói, xác thực từng thu nhận lễ vật Song Tự đảo tặng, về phần có ở trong sổ sách hay không, thần không dám xác nhận”.
Trần Anh ho khan một tiếng, lại hỏi: “Như vậy đối với việc bao che thương nhân Lữ Tống, buôn lậu tránh thuế, tội danh thiên vị, người thừa nhận không?”
Kỷ Cương và Mộc Ân trong nháy mắt đều nhìn chằm chằm vào Hạ Tầm, Hạ Tầm nhàn nhạt nói: “Thần, coi như là có tội!”
Trần Anh lông mày nhíu lại hỏi: “Cái gì gọi là coi như có tội?”
Hạ Tầm nói:“Trong việc cá nhân, thực là không nên công khai, thần... chỉ có thể nói cho Hoàng Thượng biết”.
Trần Anh nói: “Bổn quan chính là phụng chỉ đi hỏi!”
Hạ Tầm nói: “Trần Ngự sử, thứ không thể nói!”
Lông mày Trần Anh nhăn lại, chỉ điểm nói: “Phụ Quốc công, sự việc có thể nói qua!”
Hạ Tầm thở dài, lắc đầu nói: “Trần Ngự sử, không thể nói được!”
Trần Anh giật giật lông mi, hít sâu một hơi nói: “Quốc Công, nếu nói như vậy, hạ quan cũng không còn lựa chọn! Khẩu dụ Hoàng Thượng, Dương Húc không thể biện bác, lập tức bắt, giải vào ngục chờ xét xử!”
Hạ Tầm nghe xong, duỗi hai tay ra, cười nói với Kỷ Cương: “Cần phải còng lại không?”
Kỷ Cương cười khan nói: “Quốc Công là đợi xét xử, chưa định tội, không cần còng”.
Hạ Tầm điềm nhiên như không nói: “Như thế, chúng ta đi thôi”.
Trần Anh không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, thở phào nhẹ nhõm nói: “Quốc Công gia, chúng ta cũng là phụng chỉ, có chỗ đắc tội, kính xin tha thứ, mời!”
Hạ Tầm cất bước đi ra ngoài, bọn người Trần Anh đi theo phía sau còn phải chạy nhanh hơn mới có thể đuổi kịp, Trần Anh giống như người hầu, chân chạy một hồi giống như điên, đột nhiên cảm giác có phần cổ quái, rốt cuộc cổ quái ở đâu, lại nghĩ mãi mà không rõ.
Thẳng đến lúc ra khỏi Dương phủ, bắt Hạ Tầm lên một cỗ xe trâu có che rạp đơn sơ, Trần Anh mới kịp phản ứng, nếu hắn đi phủ ai bắt người, lão bà hài tử liền ôm đùi nam nhân khóc lóc gào thét, vô cùng thê thảm. Quan nhân bị bắt cũng rưng rưng nước mắt cố ở lại, dặn dò mãi, thậm chí còn giao phó việc về sau, Dương Húc cũng hơi quá sóng êm gió lặng? Hai vị phu nhân của hắn đâu rồi?
Nghĩ là nghĩ như vậy, hắn cũng không dám hỏi, cũng không thể hỏi Hạ Tầm: “Này, ngươi bị bắt, nương tử nhà ngươi sao không đi ra khóc tống tiễn một phen hả?” Đây không phải là ăn no rỗi việc sao, Trần Anh đầy bụng hiềm nghi bò lên trên ngựa.
Phía sau, Mộc Ân rớt lại phía sau một bước, giả vờ kiểm tra xe chở tù, vén rèm lên, đi đến bên trong dò xét, chờ Kỷ Cương và Trần Anh ngồi yên trên ngựa, liền vội vàng nói nhỏ nói với Hạ Tầm: “Quốc Công gia, sự tình khẩn cấp, trước sau có người đi theo, nô tài thật sự không kịp đưa tin cho ngài”.
Hạ Tầm vuốt cằm mỉm cười nói về phía hắn: “Công công có tình, bình sinh không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa. Không sao!”
Tinh thần Mộc Ân chấn động, vội hỏi: “Nô tài cũng phụng chỉ hỏi người, nếu Quốc Công có điều muốn nói, cứ nói để nô tài báo cho Hoàng Thượng?”
Hạ Tầm lắc đầu: “Trừ khi Hoàng Thượng đích thân hỏi, nếu không, cho dù đao thương kề cổ, Dương Húc không nói lời nào!”
Lúc này, Trần Anh đã ở lập tức ngồi vào chỗ của mình, quay đầu xem xét, nhìn Mộc Ân vén rèm lên xem tới xem lui, dường như còn đang kiểm tra độ kiên cố của xe chở tù, liền giương giọng nói: “Mộc công công, lên ngựa đi, Quốc Công gia còn có thể bỏ đi đâu được?”
Hạ Tầm trong xe gật gật đầu với Mộc Ân, Mộc Ân liền buông rèm, xoay người đi về hướng tọa kỵ của mình.
Phong hồi lộ chuyển.
Mặc dù chân tướng rõ ràng trước mắt, Chu Lệ cố ý áp chế tình thế phát triển, nhưng dưới sự truyền bá của người hữu tâm, Phụ Quốc công Dương Húc bị bỏ tù cùng với lý do bỏ tù vẫn nhanh chóng truyền ra triều đình, trong lúc nhất thời, toàn thể người bảo vệ Dương Húc khàn giọng.
Mà ngay cả Nội các Thủ phụ Giải Tấn không sợ hãi chút nào cũng đã quyết định đi đến một bên, Hắc Ngự sử Hoàng Chân á khẩu không trả lời được. Nếu tội danh là thật, ai còn giữ được Dương Húc? Vạn nhất hắn không chỉ là buôn lậu, nhận hối lộ, sự việc Song Tự vệ tư thông với giặc Oa cũng có liên quan, chỉ sợ sẽ dính tội mất đầu, thần tiên cũng không cứu được tánh mạng hắn.
Lúc này, phái Chu Cao Hú hãnh diện, Ngũ quân đô đốc phủ cũng ngẩng đầu lên một lần nữa, trong Đô Sát viện, phái Trần Anh đã lấy được thắng lợi áp đảo, Trần ngự sử lại có thói quen làm ca đêm, hắn mang theo người mất ăn mất ngủ chuẩn bị tài liệu sửa trị Dương Húc. Mà Ngũ quân đô đốc phủ cũng vội vàng chuẩn bị, Hứa Hử, Nhâm Tụ Ưng sắp áp giải vào kinh, chuẩn bị thẩm vấn cùng với sưu tập sắp xếp chỉnh lý chứng cớ liên quan. Trước đây chuẩn bị nhân chứng, vật chứng, có chuyện gì sơ hở, cũng nhân cơ hội này bổ sung toàn bộ.
Hứa Hử, Nhâm Tụ Ưng “bị tạo phản”, bị bắt giữ đưa vào kinh thành, sự chú ý của thế lực các phương tạm thời lại chuyển dời từ trên người Dương Húc đến trên người bọn họ, dù sao bọn họ mới là tất cả căn nguyên, chỉ có điều, không ai cho rằng bọn họ có thể lật lại bản án, mọi người muốn đợi, chỉ là một kết quả xác định thôi.
“Có chuyện gì, cần phải gặp trẫm mới có thể nói?”
Chu Lệ vừa nghe được Hạ Tầm yêu cầu, tức tay không có chỗ đánh, giận dữ khua tay nói: “Quá kiêu ngạo! Gặp trẫm, muốn dùng ân cứu mạng cầu ta đặc xá sao? Công là công, tư là tư, công lao hắn, ta đã dùng tước vị Quốc Công thế tâm báo đáp ! Tham bẩn làm trái pháp luật, dung túng giặc cướp, hại ngàn vạn dân chúng ta đến heo chó cũng bị người tàn sát, ta tha cho hắn, quốc pháp không tha cho hắn!”
Chu Lệ chỉ Trần Anh và Kỷ Cương: “Các ngươi, cùng Ngũ quân đô đốc phủ giải quyết, nhanh chóng tra ra án Song Tự vệ thông đồng người Oa”.
Dương Húc đã nhốt vào ngục, đó chính là án hoàng đế muốn đích thân hỏi đến, Cẩm Y vệ có quyền lướt qua Đô Sát viện, Hình bộ, Đại Lý tự, ba tư này là cục tư pháp, cho nên Chu Lệ lại chuyển hướng một mình Kỷ Cương, phân phó nói: “Ngươi bên kia, tra rõ ràng rành mạch án Dương Húc cho ta! Trẫm không phải người lấy oán trả ơn, án tử, cũng muốn hắn chết tâm phục khẩu phục!”
“Thần tuân chỉ!”
Trong cung Không Ninh, Chu Cao Sí và Trương thị mang theo đứa con đang vội tới vấn an mẫu hậu. Trương thị mang theo đứa con chơi đùa ở đại điện, mà Chu Cao Sí thì đến Trắc điện cùng mẫu thân.
Từ Hoàng hậu nghiêm túc nói: “Cao Sí, lúc này còn muốn cứu Dương Húc, là không khôn ngoan. Ngươi biết... nếu hãm vào đó, chỉ sợ đến ngươi cũng bị liên luỵ. Dương Húc đã nhận tội, chúng ta còn có thể nói gì?”
Chu Cao Sí nói: “Mẫu hậu, việc Song Tự, còn chưa tra ra manh mối, mà Dương Húc đã bị nhốt vào ngục, mà loại địa phương nhà ngục này... nhi thần lo lắng, sẽ xuất hiện việc vu oan giá hoạ. Mẫu hậu, Dương Húc từng mấy lần cứu tánh mạng cả nhà ta, trong thiên thu nghiệp lớn của phụ hoàng, càng có công lao lớn. Nhi thần nghĩ, cho dù sau khi Dương Húc ở địa vị cao có chút ngang ngược kiêu ngạo phóng túng, có lẽ cũng chỉ là buôn lậu vài thuyền hàng hóa, mưu chút lợi ích nhỏ, dung túng quan binh Song Tự vệ cấu kết giặc Oa, phạm vào việc bắt người cướp của là tuyệt đối không thể, một nhà ta đều chịu ơn cứu mạng của hắn, pháp lý không ngoài nhân tình, nhi thần sao có thể khoanh tay đứng nhìn, ngồi yên không nhìn đến?”
Từ Hoàng hậu thở dài nói: “Ngươi thật là, nhân hậu là chuyện tốt, nhưng mà... nói gì đi nữa, hậu cung không được can thiệp chính sự, nương không tiện mở miệng với phụ hoàng ngươi, phụ hoàng ngươi tuy không trách ta, nhưng làm việc này, gieo hại vô cùng....”
Chu Cao Sí nói: “Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy, trong đó tất có ẩn tình. Nhi thần nghe nói, Trần Anh, Kỷ Cương phụng chỉ đi hỏi, Dương Húc từng nói đều có nỗi khổ tâm, nhưng chỉ có thể nói rõ với một mình phụ hoàng. Mà phụ hoàng đang nổi nóng, chỉ cho là Dương Húc muốn dùng ân cứu giá áp chế, cho nên kiên trì không gặp. Mẫu hậu, ngươi cũng biết tính tình phụ hoàng, một khi quyết định rồi, chín trâu kéo cũng không trở về. Mẫu hậu không nên tham gia vào chính sự, nhi thần tất nhiên rõ ràng, như vậy, chỉ khuyên phụ hoàng gặp Dương Húc, cũng là hợp lẽ, lý do này thế nào? Mẫu hậu không cần trực tiếp ảnh hưởng đến quyết định của phụ hoàng, chỉ cần cho Dương Húc một cơ hội, nếu hắn thật sự có oan khuất, tất nhiên sẽ khiếu nại về phía phụ hoàng!”
Từ Hoàng hậu trầm ngâm một lát, khe khẽ thở dài: “Dương Húc có ân với nhà ta, mẫu thân làm sao không nhớ rõ? Chỉ là tư ân nặng hơn nữa, cũng không chống lại được pháp luật. Cũng được, nương phá lệ một lần, khuyên nhủ cha ngươi”.
Chu Cao Sí mừng rỡ không thôi, vội vàng khom người nói: “Nhi thần tạ ơn mẫu hậu!”