Chương 465: Tin vui.

Ngày kế không phải đại triều hội, Hạ Tầm theo thường lệ không cần vào triều, nhưng hắn vẫn dậy rất sớm.

Thiệp mời nhị hoàng tử cho hắn mang đến nhiều phức tạp, tựa như đã bị hắn giải quyết, khi tối hôm qua hắn tự giam mình ở thư phòng một canh giờ, lúc trở ra, đã khôi phục vẻ bình thường thoải mái lạnh nhạt.

Rửa mặt sẵn sàng, hắn liền cùng Tử Kỳ giả trang nam nhi luyện vố ở trong hoa viên phía sau. Vài năm sinh sống, tựa hồ chưa tạo thành thay đổi gì cho Tử Kỳ, tư thái vẫn mỹ lệ như trước, cơ thể rắn chắc mà đầy tính đàn, chỉ là người không thường đến bên người nàng, nếu thấy nàng lúc này, sẽ cảm giác nàng so với trước kia thoáng nhu mì hơn chút ít.

Tuy dáng người thiếu nữ thon thả, thật ra có vài bộ phận phát dục còn chưa hoàn mỹ, chỉ có lúc này, thiểu phụ tuổi trẻ, mây mưa làm dịu, mới như con bướm ở trong kén lột xác biến thành bướm chúa đẹp đẽ; Như giọt sương dính vào đóa hoa; Như một quả táo đỏ chót, lộ ra ánh đỏ mê người, nhìn là muốn ăn, cùng tranh tài luận vố với thiếu nữ có bộ dáng đẹp như vậy, nhìn nàng xê dịch nhảy lung tung, chân dài đá một cái, eo thon cong cong, bộ ngực khẽ run, ai cũng vì cảnh đẹp mà vui mừng.

So với Tử Kỳ, đao pháp Hạ Tầm tinh tiến càng nhiều hơn, tăng trưởng theo năm tháng, thân thể dần đạt trạng thái đỉnh phong, bởi vì tính tình tôi luyện từ từ trầm ổn, tác dụng nhiều đến đao pháp của hắn, làm nó càng trầm ổn cô đọng, dáng người Tử Kỳ nhẹ nhàng, đao như nước chảy ra, nhưng rơi vào thanh đao trên tay Hạ Tầm, hơi phản kích một chút, cũng đã dần dần rơi xuống hạ phong.

“Cẩn thận!”.

Tử Kỳ không chịu thua, đột nhiên nhắc nhở một tiếng, thân hình rút lên, uy thế Quỷ nhẵn đao như bạo vũ cuồng phong đột nhiên phát tác, đao thế mặc dù mãnh liệt, giữa mỗi một đao lại như có tầng tầng tơ nhiện, liên miên bất tận, cho thấy đao pháp đã là cực kỳ thành thạo. Hạ Tầm cười dài một tiếng, đao thế nguyên bản trầm ổn như núi đột nhiên biến đổi theo, đao của hắn không giống với Tử Kỳ, giữa mỗi một đao đều có một khoảng dừng lại rõ ràng, tuy khoảng cách dừng lại để người khác nhìn rõ ràng, nhưng căn bản không đủ thời gian cho ngươi phát động công kích.

Loại dừng lại này, giống như một danh gia hát nhạc đứng ở trên vố đài khổ luyện vài thập niên, nhanh chóng hát một đoạn từ thật dài ra, chữ chữ xen kẽ, cả sảnh đường đều nghe thấy. Mà thoáng dừng lại, đổi lấy mỗi một đao đều như lôi đình, sức bật mười phần. Đao bổ ra, tựa hồ thật mang theo tiếng sấm sét gào thét liên tục mà lọt vào tai.

Hạ Tầm đối với đao pháp kinh diễm của La Khắc Địch luôn luôn có sự kính sợ trong lòng, mấy năm này mưa gió không ngừng, chính là hy vọng mình cũng có thể luyện ra vố công cao minh như vậy.

Trước mắt, tuy hắn còn chưa đạt tới cảnh giới như La Khắc Địch, nhưng thực sự đã bước chân vào cảnh giới đao pháp thượng thừa, mơ hồ có một phong phạm đại tông sư.

“Xoảng!”.

Thế công cuồng mãnh của Bành Tử Kỳ dưới sự mạnh liệt phản kích của Hạ Tầm đã tan thành mây khói, nàng nhảy về phía sau, hai chân vừa.

Mới rơi xuống đất, lại đằng đằng đằng lùi lại ba bước, rồi mới miễn cưỡng đứng lại, thân thể còn chưa đứng vững, Hạ Tầm đã mang theo một cơn gió lướt đến trước mặt, cầm lấy cánh tay nàng, ổn định lại thân thể, cười cười nói: “Tại sao lại lùi nhiều như vậy, chẳng lẽ đêm qua nương tử làm việc quá vất vả?”.

Tối hôm qua, Hạ Tầm ngủ ở trong phòng nàng, tuy làm vợ chồng đã lâu, vừa nghe Hạ Tầm trêu chọc như vậy, Bành Tử Kỳ vẫn đỏ mặt, lườm hắn một, gắt giọng: “Chàng đó, còn giễu cợt thiếp, đêm nay không cho phép lên giường thiếp nữa!”.

“Ha ha, tốt tốt tốt, vi phu sai rồi, phu nhân chớ trách!”. Hạ Tầm vội vàng vái chào.

“Được rồi, hai người các ngươi, lão phu lão thê, còn ở đằng kia liếc mắt đưa tình”.

Tạ Tạ xuất hiện ở cửa ra vào, mỉm cười nói: “Đến ăn điểm tâm”.

Hạ Tầm vội vàng thu đao, cùng Bành Tử Kỳ đi qua.

Vừa đến phụ cận, Tạ Tạ đột nhiên biến sắc, quay người chạy đến góc tường, nôn khan một cái, lại không nôn ra cái gì. Hạ Tầm lo lắng theo sau, đỡ lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt lưng nói: “Tạ Tạ, có chỗ nào không thoải mái?”.

Tạ Tạ khoát khoát tay nói: “Không có việc gì, chắc là gần đây trời lạnh, bị cảm gió, cơ thể có phần không thoải mái”.

Hạ Tầm thở phào một hơi nói: “Lát nữa bảo nhà bếp đun bát canh cho nàng, trừ bỏ hàn khí”.

“Ừm!”. Cảm nhận được trượng phu ôn nhu săn sóc, Tạ Tạ ngọt ngào đáp ứng một tiếng, cười xinh đẹp về phía hắn.

Ánh mắt Bành Tử Kỳ lóe lên, lại đột nhiên lướt đến bên kia Tạ Tạ, nắm lấy cổ tay nàng.

Tạ Tạ ngạc nhiên nói: “Tử Kỳ, làm gì... A!”.

Đột nhiên, nàng hiểu ra dụng ý Tử Kỳ, lập tức vừa mừng vừa sợ, tràn đầy chờ mong nhìn nàng, tùy ý để Tử Kỳ xem mạch cho mình.

Bành Tử Kỳ xem mạch cho nàng, sắc mặt bình tĩnh như nước, nhẹ nhàng thả cổ tay xuống, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, ăn cơm đi”.

Tạ Tạ muốn hỏi, lại không dám, rụt rè nói: “Ta... Ta...?”.

Bành Tử Kỳ nói: “Không sao, uống chén canh đi đã”.

“Ồ...”.

Tạ Tạ thất vọng, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc bi thương, bước về phía trước, không dám liếc nhìn Hạ Tầm.

Nữ tử vừa mới thành thân không chiếm được trượng phu sủng ái là rất tự ti, mà nữ tử thành hôn vài năm không thể sinh con, đó chính là tâm bệnh lớn nhất.

Bành Tử Kỳ giữ chặt ống tay áo Hạ Tầm, cố ý rơi về đàng sau, đến khi thân ảnh Tạ Tạ biến mất ở sau hòn non bộ, Tử Kỳ đột nhiên nắm lấy tay Hạ Tầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Khuya hôm nay, chàng phải giúp thiếp, không phải không phải, từ hôm nay trở đi, chàng đều giúp thiếp, Tạ Tạ đã mang thai, dựa vào cái gì mà ta không có, không được, không được, ta không phục!”.

“Cái gì?”.

Hạ Tầm vừa mừng vừa sợ: “Tạ Tạ thực sự mang thai? Tại sao nàng không nói sớm!”.

“Thiếp không nói, thiếp không thích nói, thiếp ghen! Thiếp ghen! Người ta cũng muốn sinh con!”.

Hạ Tầm lòng tràn đầy vui mừng, vui nói: “Tạ Tạ đã mang thai! Ha ha ha! Ta đi nói cho nàng biết, Tạ Tạ, Tạ Tạ, nàng đợi một lát!”.

“Này, chàng đừng đi!”.

Bành Tử Kỳ trợn mắt đuổi theo!

Bởi vì việc Tạ Vũ Phi mang thai, sáng sớm, cả Dương gia sôi trào lên.

Tiếu Quản sự vội vàng nghe ngóng lang trung phụ khoa nổi danh trong kinh thành, cái thai trong bụng Vũ Phi phu nhân không chừng chính là tiểu công gia tương lai, việc này không qua loa được, lúc nào cũng phải chăm sóc thật kỹ càng, có thể không bảo dưỡng được? Người hầu mồm năm miệng mười mà giới thiệu cho hắn.

Tiếu phu nhân thì lôi kéo tay Tạ Tạ, bắt đầu truyền thụ cách dưỡng con. Tiểu Địch chạy trước chạy sau, rõ ràng người ta cũng biết tin vui của gia chủ, nàng còn bắt được một người lại nói với một người, dường như nàng sinh con không bằng.

Mà Tử Kỳ thì nhìn chằm chằm Hạ Tầm, âm thầm đánh chủ ý: “Từ hôm nay trở đi, không thể để hắn rời giường! Quý trọng mỗi một hạt giống, tuyệt không thể lãng phí, không để cho lão nương một hài tử, tuyệt không buông tha hắn!”.

Hạ Tầm giống như đại công thần ngồi ở đàng kia, một mặt nhận sự chúc mừng không ngừng của cả nhà trên dưới, một mặt cười khúc khích. Mà Tạ Tạ, thì vui mừng chảy nước mắt, Tiếu gia nương tử nói một câu: “Phu nhân khóc, không tốt đối với hài tử” hù dọa làm nàng vội lau nước mắt, Hạ Tầm nhịn không được cười nói: “Không có việc gì đâu, khóc cũng chia ra là khóc vì cái gì, cao hứng muốn khóc thì cứ khóc, so với nghẹn vẫn tốt hơn!”.

Bành Tử Kỳ chua cay nói: “ơ, chàng lại hiểu, việc nữ nhân, chàng biết cái gì?”.

Tiếu gia nương tử cũng phản bác: “Lão gia, nói như vậy rất không đúng, phu nhân đang mang thai, mừng rỡ bi thương cũng không được đâu!”.

Tiểu Địch nói: “Thiếu gia, người lại chưa sinh hài tử, sao hiểu những này, đây chính là đại sự, người cũng đừng xen vào”.

Nha hoàn giáp nói... Nha hoàn ất nói...

Hạ Tầm ăn không tiêu, hắn đột nhiên phát giác địa vị mình ở trong.

Phủ trở nên đầy nguy cơ, vội xin tha nói: “Được được rồi, các người đều biết, ta không xem vào, không xen vào...

Người một nhà đang làm ầm ĩ, ở cửa ra vào có người cười nói: “ơ, quý phủ Phụ Quốc Công đại nhân sao lại náo nhiệt như vậy, có hỉ gì sự.

Gì vạy?”.

Hạ Tầm ngẩng đầu xem xét, lại là Mộc Ân cười tủm tỉm đứng ở cửa ra vào.

Qua buổi trưa, nhìn canh giờ, lúc Hoàng Thượng nghỉ trưa giữa hẳn là đã xong, Hạ Tầm liền thay công phục, lên ngựa chạy hoàng cung.

Sáng sớm, Mộc Ân đến truyền chỉ: Hoàng Thượng triệu kiến, bảo hắn buổi trưa đi một chuyến vào trong nội cung. Hạ Tầm lặng lẽ hỏi qua Mộc Ân, đáng tiếc Mộc Ân cũng không biết Hoàng Thượng vì chuyện gì, Hạ Tầm đành phải suy đoán, mang một bụng dấu chấm hỏi tiến đến trong nội cung, hắn xem chừng, Hoàng Thượng triệu kiến, không phải vì việc Kiến Văn đế, chính là vì tiến triển đại kiến tạo Báo Ân tự, cho nên chuẩn bị đầy đủ tư liệu cho hai phương diện này.

Trong Cẩn thận điện, Chu Lệ không ngủ trưa, đang phê duyệt tấu chương.

Trên phần tấu chương này, là Ngự sử buộc tội Khương tướng quân Tống Thịnh, lại nói tiếp, thật ra cũng không có tội danh gì cụ thể, Tống Thịnh làm quan ở Tây Lương phía xa, các lão gia ngồi ở Đô Sát viện Ngự sử sao biết hắn ở bên kia làm chuyện gì, tấu chương lưu loát mấy ngàn chữ, tổng kết lại thật ra chỉ có mấy chữ: “Ngang ngược kiêu ngạo chuyên quyền!”.

Ví dụ như thổ dân bộ lạc Mỗ phản loạn, chưa nhận chỉ đã đưa binh bình định, tàn sát thôn trại; Ví dụ như quan viên xâm chiếm đồn điền, Tống Thịnh dùng cực hình, cũng không thông báo lên cho triều đình trước.

Chu Lệ không cho việc này là đúng, Tống Thịnh ở tận Tây Lương, bộ lạc thổ dân địa phương tạo phản, nếu chờ hắn cho ngựa báo kinh sư, để thánh chỉ bình định đưa xuống, còn kịp sao? Việc tự ý giết quan viên, một mình hắn trấn thủ Tây Vực, nếu không thể lập uy, sao có thể trấn trụ những kiêu binh hãn tướng kia? Chính Chu Lệ cũng đã là Thống Soái một phương, đối với những chỉ trích này tất nhiên chẳng thèm ngó tới, xách bút liền viết luôn: “Người không chuyên quyền thì không thể thành công, huống hồ Đại tướng thống chế một vùng biên cương, có thể không quyết đoán sao? Không cần nhắc lại nữa!”.

Để phần này tấu chương qua một bên, vừa mới cầm qua một phần, trong nội tâm Chu Lệ khẽ động, đột nhiên cầm phần tấu chương buộc Tống Thịnh trở về, mở ra một lần nữa.

“Không đúng, đây cũng quá trùng hợp? Sớm không buộc muộn không buộc, Tống Thịnh mới vừa vào kinh, đã có người buộc tội hắn...

Chu Lệ nhớ tới một số tin tức tìm được hai ngày này, khóe miệng liền lộ ra một tia ý vị sâu xa vui vẻ: “Tranh đấu... Đã đặt trên mặt bàn rồi sao?”.

Lúc này, Mộc Ân tiến vào bẩm báo: “Hoàng Thượng, Phụ Quốc Công nhận lệnh tới gặp!”.

“Cho hắn vào đi!”. Chu Lệ khép phần tấu chương lại, nặng nề đập đến một bên.

o O o