Chương 464: Uống nhầm thuốc.

Đối với việc tiểu quận chúa Mính Nhi tự nhiên chạy đến nhà mình lúc buổi chiều. “Hành vi ác liệt” đùa giỡn đại thúc, Hạ Tầm phán đoán là: Đã uống nhầm thuốc.

Nhưng thuốc này rốt cuộc là thuốc gì, cũng không thể xác định.

Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Từ Mính Nhi là xúc động nhất thời.

Từ sau khi cự tuyệt nàng, hơn nữa có ý kéo khoảng cách với nàng, tiểu quận chúa đối với thái độ của hắn luôn buồn bã ai oán.

Có lẽ đặc thù hoàn cảnh cuộc sống và được ngàn vạn người sủng ái của nàng đã làm nàng trưởng thành, sẽ cho nàng dũng khí không giống với đa số cô gái bình thường trong thời đại này, nhưng muốn nàng chủ động đi hôn một người nam nhân...

Hạ Tầm tin tưởng, trừ khi là có chuyện gì đó cực kỳ kích thích trọng đại, nếu không chắc chắn nàng không làm được. Cho dù là Tử Kỳ cởi mở, Tạ Tạ giảo hoạt, Tô Dĩnh bưu hãn, đều không chủ động trải qua việc như vậy.

Cho nên, Hạ Tầm lập tức nghĩ tới việc Từ gia an bài lập gia đình cho nàng, đành phải phẫn uất phát tiết tất cả những gì trong lòng, nhưng mà... Xem bộ dáng nàng vui vui mừng mừng, lại không giống bị bi kịch như vậy, không phải bi kịch chẳng lẽ còn có thể là hài kịch? Nàng có thể có việc vui gì, đến nỗi làm cho hình dạng nàng biến đổi như thế?

Hạ Tầm phát huy đầy đủ sức tưởng của tượng mình, tưởng tượng liên tục, vẫn không nghĩ ra, liền để chuyện này qua một bên, chuyên tâm suy tư chuyện Chu Cao Hú đưa thiệp mời đến có dụng ý gì.

Nhị hoàng tử Chu Cao Hú đưa phần thiệp mời này, trong hồ lô bán thuốc gì, hắn đương nhiên hiểu rõ. Không nói đến một đội ngũ mật thám hắn nắm giữ trong tay, có thể nghe được rất nhiều tin tức không muốn ai biết, cho dù hắn chính là một Quốc Công, việc này hắn cũng có thể nghĩ đến, bởi vì tiếng gió tranh giành đã truyền xôn xao trong thành Kim Lăng.

Ngày gần đây Chu Cao Hú xuất hiện rất nhiều, liên tiếp tiếp xúc cùng công hầu văn võ, chính là một tín hiệu, rất hiển nhiên, lần này một mình mở tiệc chiêu đãi triều thần, chính là Chu Cao Hú hành động, muốn chính thức ngả bài.

Như vậy mình có nên đi hay là không, nên cho thấy một lập trường như thế nào?

Y theo sách sử lưu lại, Chu Cao Hú là Vương gia thô bạo, đồng thời cũng là một Vương gia ngu xuẩn trong quá trình tranh giành, do đó, đến cuối cùng hắn chỉ diễn một vở hài kịch chính trị khôi hài.

Tận mắt chứng kiến “Một đại tẩy trừ huyết tinh vang dội cổ kim” sau khi Chu Lệ lên ngôi. Mặc kệ so về tiền triều hay về sau, cũng chỉ đến như thế là cùng, Hạ Tầm đã từ sử sách gần như suy luận ra không thể biết Chu Cao Hú biểu diễn trò gì, hắn biết không có khả năng căn cứ theo cái kia để đánh giá trung thực đối với Chu Cao Hú.

Tài năng quân sự của Chu Cao Hú là không thể nghi ngờ, Tĩnh Nan bắt đầu, hắn vẫn là một thiếu niên mười bốn tuổi, một thiếu niên mười bốn tuổi, có thể một mình dẫn quân, huyết chiến sa trường, còn mấy lần cứu vớt Chu Lệ trong lúc nguy cấp, việc này không chỉ là dũng cảm lại càng không là vận khí gì, hắn không chỉ có vũ dũng, hơn nữa còn rất tỉnh táo khi đối chiến, sức phán đoán nhạy cảm, chỉ huy quân sự mới có thể là mười phần xuất chúng.

Về phần nói sau khi Chu Cao Hú tranh giành thất bại, Chu Chiêm Cơ không giết vị thúc thúc này, sau đó lại rất quan tâm đi thăm hắn, thế là vị Vương từ điện hạ năm đó tung hoành sa trường, giết chóc uy phong lẫm liệt ở trong mấy chục vạn đại quân này cũng rất khôi hài, áp dụng thủ đoạn trả thù rất ấu trĩ, duỗi chân ra làm vấp chất tử, chất tử tức giận hậu quả rất nghiêm trọng, đem hắn cài vào thiết vạc, chồng lên than lửa rồi sau đó chết cháy, chuyện xưa ghi cho hậu nhân xem rất giống kiểu “tiểu thuyết”.

Hoàng đế đi thăm hắn, muốn đi qua bên cạnh hắn để đến nơi đâu? Lại còn đi vội vã như vậy, lại để hắn làm vấp một cái?

Muốn giết người, cần phải tìm cho mình một lý do, như thế mà thôi. Dù sao không có người độc giả nào dám to gan lớn mật đi ngáng chân hoàng đế. Vị sử gia tả hoàng đế như vậy, từ việc viết lịch sử, bắt đầu chậm nhất từ Đường triều, chính là người ghi sử kêu la.

Chu Cao Hú không phải tên ngu ngốc, hắn tranh giành, có rất nhiều cơ hội gần như đánh bại Chu Cao Sí, không chỉ là vì Chu Lệ quan trọng việc trưởng tử và thứ tử, hắn càng thưởng thức đứa con thứ hai rất giống mình này, cũng không chỉ là bởi vì hắn được vố tướng ủng hộ, cá nhân hắn cũng là người có trí tuệ chính trị tương đối cao minh, việc hắn thất bại có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên ở bên cạnh.

Mặc dù hắn tranh giành thất bại, địa vị Thái tử của Chu Cao Sí cũng không ngồi ổn, trong lúc ở đằng kia, rất nhiều trọng thần ủng hộ Chu Cao Sí đứng đầu triều đình đều bị Chu Cao Hú làm cho rớt đài, Chu Cao Sí lại không cách nào bảo vệ.

Cho nên... Đối với Hạ Tầm mà nói, giờ đây không phải là vấn đề chọn sai đội hay không, mà là mặc dù đứng đúng đội rồi, có phải là có thể sống thọ và chết tại nhà, đây cũng rất thành vấn đề.

Không đếm xỉa gì đến, khó đây, Chu Cao Hú đã bắt đầu buộc hắn tỏ thái độ, nếu muốn đặt mình vào trong đó, đồng thời chiếu cố thiên hạ, còn muốn bảo toàn mặt mũi mình, thật sự phải lựa chọn như thế nào?

Kinh nghiệm của hắn không phải có thể dựa vào trăm phần trăm, lịch sử đã xuất hiện lệch lạc nhỏ bé, đủ để khiến tương lai sai lệch ngàn dặm. Hạ Tầm không biết người thắng ban đầu có được thắng lợi như trước hay không, sự thất bại ấy có như thất bại lúc trước hay không.

Nếu Chu Cao Hú làm hoàng đế, chưa hẳn là một hôn quân, Chu Cao Sí chỉ làm hoàng đế một năm, Chu Chiêm Cơ chỉ làm mười năm, đây là hai phụ tử thời gian sống đều tương đối ngắn, Chu Cao Hú tính cách tính tình giống hệt phụ thân, thân thể cũng cực kỳ tốt, nếu hắn có thể làm hoàng đế, tiếp tục thống trị đại Minh một thời gian tương đối dài, có lẽ...

Nhưng phụ tử Chu Cao Sí và Chu Chiêm Cơ, cũng không phải hôn quân, đây chính là nhân tuyển chính trị! Hẳn không có cách nào chứng minh lịch sử sẽ thay đổi? Loại mạo hiểm này, hắn không gánh chịu nổi hậu quả tương ứng.

Còn nữa, quan hệ giữa hắn và ba vị hoàng tử cũng không tệ, mặc kệ ai làm hoàng đế, đối với hắn cũng không kém, nếu cố gắng phải làm ra một lựa chọn, giao tình với hoàng tử khác thì không còn sót lại chút gì, có đáng giá hay không?

Hạ Tầm rất buồn rầu, đến nỗi lúc ăn cơm chiều, hắn còn mang một bộ dáng thất thần, các loại ý niệm trong đầu ùn ùn kéo đến, nhiều lần gần quyết định lại bị hắn buông tha. Người trong giang hồ, thân thể đã không thuộc về mình cảm giác, giờ đây hắn đã cảm nhận được.

“Tướng công...”.

Tử Kỳ đưa một khối cá vào trong đĩa cho Hạ Tầm, thấy hắn buồn bực chỉ lo nghĩ mà miệng không nhai cơm, không khỏi nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Hạ Tầm giống như chưa tỉnh, Tử Kỳ tò mò, liền nhìn Tạ Tạ liếc. Tạ Tạ bĩu môi nói: “Ai biết hôm nay hắn làm sao, giống như đã ném linh hồn nhỏ bé đi rồi”.

Tiểu Địch chen miệng nói: “Ngày hôm nay, tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ đã tới, sau đó thiếu gia biến thành như vậy”.

Tử Kỳ hiếu kỳ nói: “Quận chúa nói gì?”.

Tạ Tạ cười nói: “Cũng không phải, dường như là từ lúc tiếp thiệp mời của nhị hoàng tử, tâm sự tướng công mới nặng nề. Ăn cơm đi, việc của hắn. Chúng ta không xen tay vào được”.

Hạ Tầm còn đang suy tư: “Trước mắt xem ra, trong lòng hoàng đế, là hướng vào nhị hoàng tử, nếu không phải Hoàng Thượng có tâm tư này, hắn là sẽ không bỏ mặc tin đồn truyền bá ở kinh thành. Đương kim hoàng thượng đang độ tuổi xuân, dù sao cũng còn có mười hai mươi năm làm hoàng đế, thân thể Đại hoàng tử không tốt, Hoàng Thượng chỉ sợ đang lo lắng đứa con còn muốn đi trước mình, chỉ cần băn khoăn việc này, lập thái tử không thể không thận trọng.

Huống chi, bốn năm Tĩnh Nan, Chu Cao Hú ở dưới mí mắt hoàng đế, mấy lần cứu tính mạng hắn, trên mặt cảm tình, hắn nhất định càng ưa thích Chu Cao Hú. Hoàng đế cương quyết bỏ mặc lời đồn đại, chỉ sợ là muốn nhìn tâm ý các thần tử một chút, dù sao... Ngôi vị hoàng đế có thể ngồi vững vàng hay không, mấu chốt còn ở các thần tử ủng hộ hay không.

Trong các thần tử, vố tướng nhất định là ủng hộ Chu Cao Hú, về phần văn thần, nội các thủ phụ Giải Tấn ta có thể nắm chắc việc hắn quyết định, trong lục bộ ta ít nhất có thể ảnh hưởng một nửa, nếu ta chịu dâng cờ đứng ở bên Chu Cao Hú, cục diện Chu Cao Hú yếu thế ở trong văn thần có thể bị biến đổi.

Không được, cứ như vậy, không xác định được nhiều lắm, tương lai đối với ta, sẽ biến thành vòng tối đen hoàn toàn khác. Ngoài ra, tuy Chu Cao Sí rất nhân hậu, nhưng một chút cũng không ngốc, hắn chỉ dựa vào Bắc Bình, Vĩnh Bình, Chân Định, có thể liên tục duy trì cung ứng đồ quân nhu cho hơn mười vạn đại quân của Hoàng Thượng, hơn bốn năm mà sức dân không thiếu, không sinh nội loạn, có thể thấy được người này thâm tàng bất lộ.

Luận lòng dạ, hắn cao hơn không chỉ một bậc so với Chu Cao Hú, hắn có thể ở dưới tình hình Vĩnh Lạc hoàng đế có khuynh hướng nghiêng về Chu Cao Hú mà tranh giành thành công, tuyệt đối không chỉ dựa vào vận khí hoặc là vài chủ ý các quan văn đưa ra. Đúng rồi, Đạo Diễn đại sư dường như cũng đứng ở bên hắn, đừng xem Đạo Diễn giờ đây chỉ để ý Tăng Lục ti, giống như không hề quan đến triều chính, nhưng hòa thượng này ở trong lòng Hoàng Thượng... Như thế tính ra, Chu Cao Hú cũng không phải một cái cây sắp chết”.

“Tướng công, tướng công...

Đến cuối cùng, chủ trương “Không cần phải để ý đến hắn” của Tạ Tạ đã không chịu nổi, Hạ Tầm cầm một chén cơm đã nguội tanh, lại có thể chưa ăn một miếng thức ăn nào.

Hạ Tầm mờ mịt nói: “A! Chuyện gì?”.

Tử Kỳ vểnh môi lên nói: “Chúng ta đắc tội với tướng công sao, gắp đồ ăn cho chàng, chàng không để ý tới, nói chuyện chàng cũng không để ý...”.

Hạ Tầm đầy cảm khái nói: “Ài, ta còn không phải vì các nàng sao, vì nhà chúng ta sao, cửa này... Không dễ dàng...

Lúc này, Tiếu Quản sự lại rón ra rón rén đi đến, trên tay lại cầm một phần thiệp mời.

Hạ Tầm nhìn thiệp mời, như phản xạ có điều kiện, trong lòng khẩn trương: “Thiệp này là ai đưa tới?”.

Tiếu Quản dừng lại, kính cẩn nói: “Lão gia, đây là thiệp mời Định Quốc Công đưa tới, mời ngài đêm mai dự tiệc”.

Hạ Tầm buông lỏng, mặt gian ra cười nói: “Thì ra là Từ Cảnh Xương, vậy không có vấn đề”.

Sịt sịt sịt.

“Tình tính tang...”.

Khương địch, hồ cầm, tỳ bà, yết tri...

Nhạc khúc mang theo phong tình vui sướng của nước khác quanh quẩn trong đại sảnh, hai vũ nữ đeo đồ trang sức sáng long lanh trên đầu, khăn mỏng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt vũ mị, lốm sâu, ống quần xòe ra, bộ áo bó chặt cơ thể, bên hông lộ ra một lớp da trắng bóc mềm mại đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Đưa chân, nháy mắt, lay đầu, đung đưa, nhất cử nhất động, ai cũng bị lôi cuốn vào cảnh ngoạn mục, giơ tay nhấc chân, đều giống như tiên nữ giáng trần.

Chu Cao Hú ngồi ở trên cao, mỉm cười nhìn các nàng uyển chuyển nhảy múa, ở bên cạnh chỗ hắn ngồi, còn có một vài bàn, bàn Kỷ Cương, trên bàn đặt đầy rượu ngon thịt thơm để ăn, còn có dưa và trái cây, chỉ là hai người dường như cũng bị ca múa của nước khác hấp dẫn, hai mắt chỉ di động theo bộ dáng hoàn mỹ, cả người không thèm di động.

Một khúc này cũng không biết cất lên bao lâu, âm thanh nhạc khúc réo rất, hai bộ dáng hoàn mỹ khoan thai tiến về phía Chu Cao Hú cúi chào, một đôi mắt to có thể nói đưa lên, thu vào, liền thể hiện một loại ý.

Vị kỳ lạ, lại mười phần trêu chọc ý nhị đưa đến trong lòng hắn. Mỹ nhân có bộ dáng hoàn mỹ này hiển nhiên là đã qua huấn luyện chuyên môn, có thể nói đâu chỉ là cặp mắt to vũ mị kia, xem cái eo thon nhỏ các nàng cố tình lộ ra một đoạn, động tác chân thành uốn éo, cảm giác như mùi hương cũng có thể nói.

Tuy hai vị cô nương che mặt, nhưng qua lớp màng mỏng dán trên mặt, lại có thể thấy rõ cái mũi cao, còn có cái miệng hồng nhuận giống như hương lăng, tóc các nàng là màu vàng óng ánh, con mắt màu lam như biển, hiển nhiên là một đôi hồ nữ. Bởi vì một phen ra sức ca múa, mồ hôi hai nàng đã chảy đầy ra cơ thể, làm quần áo ẩm ướt, càng lộ ra phong tình mê người.

Kỷ Cương vỗ tay “bốp bốp” vài cái, Chu Cao Hú nhẹ nhàng vung tay lên, hai nàng liền cúi lạy, phiêu nhiên lui ra.

Chu Cao Hú cười nói với Kỷ Cương: “Đây đều là mỹ nhân Khương tướng quân Tống Thịnh đưa cho bản vương, hôm nay vừa mới đưa tới, ngươi có phúc, bản vương cũng nhàn rỗi nên mới thưởng thức các nàng ca múa”.

Tống Thịnh Phụ Huynh đều là tướng lãnh đi theo Chu Nguyên Chương khởi binh, làm quan đến nguyên soái, Tống Thịnh vào năm mười hai Hồng Vũ vâng mệnh trấn thủ Lương Châu, từ nay về sau trấn thủ Tây Lương, uy danh vang xa ở Tây Vực, công huân lớn lao. Lần này Vĩnh Lạc đăng cơ, Tống Thịnh vào triều tham bái, long nhan Vĩnh Lạc cực kỳ vui mừng, thăng chức hắn từ Tây Lương Tổng binh làm Bình Khương tướng quân. Từ cử động hiến Quy Tư mỹ nhân cho Chu Cao Hú của hắn, hiển nhiên hắn xem trọng Chu Cao Hú hơn.

Kỷ Cương chắp tay cười nói: “Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ, Tống Tướng quân ở Tây Vực xa xôi, cũng biết uy danh điện hạ, điện hạ vũ dũng hiên ngang, thật sự đã truyền khắp thiên hạ”.

Kỷ Cương không xin được một đôi mỹ nhân, lại chuyển sang võ tướng ủng hộ hắn, cái vỗ mông ngựa này hiển nhiên càng hợp với khẩu vị Chu Cao Hú, Chu Cao gật đầu, thần sắc không khỏi đắc ý.

Chu Cao Hú mỉm cười, đột nhiên nói: “Thiệp mời, bản vương đều đã phát đi rồi!”.

Hiển nhiên, Kỷ Cương tham dự mưu đồ bí mật cho Chu Cao Hú, cứ nói một câu không đầu không đuôi như vậy, hắn lại có thể nghe rõ. Kỷ Cương vui vẻ nói: “Đều tốt rồi, điện hạ muốn tranh, phải cho mọi người thấy thái độ của ngươi, nếu lập lờ nước đôi, hàm hàm hồ hồ, những quan nhân kia ai chịu xả thân phó thác tính mạng cho điện hạ? Hôm nay trong kinh đã nghị luận xôn xao, điện hạ nên kịp thời cho thấy tâm ý!”.

Chu Cao Hú sờ sờ quai hàm nói: “Ừm! Kỳ Quốc Công Khâu Phúc nơi đó, bản vương chuẩn bị cho hắn một thanh Đại Mã Sĩ khảm thiết đao chém sắt như chém bùn; Vương ninh Phò mã nơi đó, bản vương cho hắn chuẩn bị một bức “Trì Đường Vãn Thu” Tống Huy Tông, khế đất của Phú Dương hầu Lý Nhượng bên kia, ngươi chuẩn bị xong chưa?”.

Kỷ Cương cười nói: “Điện trao yên tâm, khế đất hai ngàn mẫu ruộng tốt Hồ Châu, thần đã mang đến”.

Chu Cao Hú gật gật đầu, hơi nhíu nâng lông mày nói: “Chỉ có Dương Húc này, bản vương mặc dù quen biết hắn đã lâu, lại chưa thể nói mười phần quen thuộc, hắn yêu thích cái gì, bản vương cũng hoàn toàn không biết, ngươi và hắn vốn là hảo hữu, lại từng làm việc dưới tay hắn, cũng biết Dương Húc yêu thích chuyện gì chứ?”.

“Dương Húc...”.

Kỷ Cương do dự, suy tư nửa ngày, từ lúc kết bạn Hạ Tầm đến nay, đột nhiên linh quang vừa hiện, bật thốt lên kêu lên: “A! Thần nghĩ ra rồi, Dương Húc này không chỗ nào không tốt, chỉ có nữ sắc, xem như là một thứ uy hiếp hắn”.

“A?”. Hai mắt Chu Cao Hú sáng ngời: “Dương Húc thích mỹ sắc?”.

“Không sai!”. Kỷ Cương nhớ lúc quen biết Hạ Tầm đến nay, quả quyết nói: “Dương Húc vô cùng thích nữ sắc”.

Chu Cao Hú mỉm cười: “Chỉ sợ hắn không có gì ham mê, đã có chỗ mê muội, bản vương có thể giải quyết, ha ha...

Chu Cao Hú lo nghĩ, vỗ án nói: “Phấn hoa đầu đường chỉ sợ làm hắn chướng mắt, đã muốn đưa, sẽ đưa tuyệt đại giai nhân, hai hồ cơ vừa rồi cũng không tệ lắm phải không? Bản vương sẽ đưa cho hắn!”.

Kỷ Cương giật mình nói: “Hai mỹ nhân này là vưu vật vạn người chọn một, điện hạ đưa họ ra ngoài?”.

Chu Cao Hú cười nhẹ một tiếng nói: “So với giang sơn ngàn dặm, nữ nhân thì là chuyện gì?”.

Hắn từ từ đứng lên, hai tay nắm chặt, chấn âm thanh nói: “Thiên hạ này, là bản vương giúp phụ hoàng đánh hạ, bản vương nhất định phải tranh! Nhất định phải... Tranh, đoạt, được!”.

o O o