Người được cứu ra, bị trói gô.
Bên trong kiệu còn có một người đẹp hết thời, vốn là nắm chặt vị cô nương này, hôm nay cỗ kiệu bị người ngăn lại, hai ác nô không dám phản kháng, nàng ngồi ở trong kiệu cũng không biết làm thế nào cho phải, bị thị vệ Mính Nhi tiến đến dọa, ngoan ngoãn buông lỏng tay, tùy ý để nàng kia được cứu ra ngoài.
Cô bé này nhân thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mi thanh mục tú, dáng người yểu điệu, thường nói chỗ nghèo hay có gái đẹp, thật là không giả, tiểu cô nương tuy áo vải may vá, nhưng loại khí chất thanh thuần đáng yêu lộ ra ngoài, quả thực làm người ta yêu mến.
Vừa hỏi xong, sự tình cưỡng đoạt dân nữ là thật, nhưng Hồ Phò mã cũng không phải đi trên đường trông thấy cô nương xinh đẹp liền đến nhà người ta đoạt, nếu hắn dám làm như vậy, cũng chỉ có thể noi theo Cừu Thu ở Son Đông huyện Bồ Đài, tuyệt không dám rêu rao như vậy.
Trên thực tế, nữ tử này là tá điền trong nhà Hồ gia, là loại người hầu cho Hồ gia, thì ra bởi vì mẹ nàng sinh bệnh, mượn một khoản tiền của chủ nhà, mùa xuân năm nay không có tiền mua lương thực, lại mượn một số tiền của chủ nhà, kết quả còn chưa tới vụ thu hoạch, binh bắc quân vào thành, nam quân hoảng sợ trở về thành, hơn nữa vô số dân chúng bị bắt vào thành, ai còn dám đi trên đường? Mảnh đất kia của nhà nàng ở ven đường, đã bị giẫm thành đất bằng.
Cứ tính toán như vậy, nhà vị cô nương này thiếu nợ tiền chủ nhà đã không phải một ít, hơn nữa mắt thấy sắp tiến vào mùa đông, chẳng những phải thiếu nợ thu tô đợt này, xuân tới còn phải vay tiền. Thế là, trong lúc vô tình nhìn thấy mặt khuê nữ nhà hắn, Hồ Quan rất thích, giả làm một người rộng lượng: “Không có tiền trả nợ, lấy Hỉ nhi gán nợ”.
Người nghèo chí hèn, trong nhà vị cô nương này vốn chưa chắc không chịu đem nữ nhi mình gán cho quý nhân làm thiếp, để giải quyết sinh kế cho người cả nhà, vấn đề Hồ Quan là Phò mã. Mà Phò mã Đại Minh không được nạp thiếp, làm thiếp của Hồ Quan phải lén lút không thể gặp người, công khai thân phận chỉ có thể là nha đầu thiếp thân, cô bé này là một khuê nữ có cha mẹ, yên hơn hòn ngọc quý trên tay, đâu chịu cứ như vậy mang nàng cho người, vốn là để bà mối nói cho một phú thân gia cảnh giàu có tái giá kết hôn, do phú thân kia thay nhà hắn trả nợ, kết quả Hồ Quan vừa nghe đã giận, làm ra vụ “Cưỡng đoạt dân nữ”.
Trong suy nghĩ của Hồ Quan, trong nhà tá điền này vốn thiếu hắn một số tiền lớn, đoạt người đi, gạo nấu thành com, nhà nàng không nhận cũng phải nhận, nhận cũng phải nhận, khi đó chắc chắn sẽ không đi tố cáo việc hắn làm, làm vậy nhất định là gà bay trứng vỡ cả người cả của đều không còn, nhưng hắn lại không nghĩ một màn này đúng bị tiểu quận chúa Trung Son vương phủ thích xen vào chuyện bất bình trông thấy, náo loạn đến mức này.
Mính Nhi nghe xong vô cùng tức giận, dựa vào tâm ý nàng, là phải đem ác nô Hồ gia đưa vào phủ ửng Thiên, sẽ bắt Hồ Quan trừng trị nghiêm khắc, nhưng lúc này Hạ.
Tầm không thể hồ đồ theo, Hạ Tầm suy tư một lúc, phân phó người đưa cô nương kia về nhà, rồi hướng gia nô Hồ phủ nói: “Các ngươi trở về đi, nhà vị cô nương này, không được quay lại quấy rầy. Chuyện này, bản quốc công sẽ tha thứ, chờ gặp Hồ Quan, ta sẽ nói với hắn!”.
Người nhà Hồ phủ thật đúng là không dám xông tới, đành phải nén giận, vâng vâng dạ dạ mang kiệu không trở về.
“Quận chúa, đi thôi, trì hoãn một lúc như vậy, không khéo lại trễ mất!”.
Mính Nhi ngạc nhiên nói: “Cứ như vậy? Chuyện này tính thế nào?”.
Hạ Tầm cúi người kéo cương ngựa Mính Nhi, làm cho ngựa của nàng đi ngang ngựa mình, cười nhẹ một tiếng nói: “Bằng không... Cô muốn như thế nào?”.
Mính Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Hạ Tầm nói: “Hồ Quan cường đoạt dân nữ, việc thực ra là có nguyên nhân, lại chưa từng thành công, cho dù bẩm báo phủ ửng Thiên, sẽ dính vào tội gì? Hồ Phò mã chịu chút ít trừng phạt, mất mặt vẫn là hoàng gia, thật để cho hắn đi ngồi chồm hổm vài ngày trong nhà tù mà nói, ngươi cho rằng công chúa Nam Khang sẽ thích sao? Nhà cô gái này là tá điền của Hồ gia, xác thực thiếu tiền người ta, chúng ta tự nhiên xen vào, Hồ Phò mã vì muốn dàn xếp ổn thỏa, nói không chừng bỏ qua nợ nần nhà nàng.
Nếu chúng ta muốn nắm chặt không tha, ta lại không sợ hắn, quận chúa cô đương nhiên cũng không sợ, nhưng nhà nàng kia làm sao bây giờ? Hồ Phò mã mất mặt xấu hổ, lại không làm gì được chúng ta, sao có thể không làm khó dễ gia đình nàng kia? Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, Hồ Quan nếu tố cáo lên quan phủ, có thể sửa trị được nhà nàng kia hay không? Quận chúa, nếu náo loạn đến bước kia, vậy cô, rốt cuộc là vì trợ giúp vị cô nương này, hay chỉ vì sự tức tối của bản thân?”.
Thật ra Mính Nhi cũng không phải người không rõ lý lẽ, một khi tỉnh táo lại, cũng biết hắn giải quyết nhẹ nhàng thế này thật ra là biện pháp giải quyết thỏa đáng nhất, nhưng tâm tư nữ hài nhi chính là kỳ quái như vậy, tuy theo lý trí, nàng cảm thấy Hạ Tầm xử trí như vậy là không sai, nhưng lại thích hắn tình nguyện rút kiếm, máu tuôn năm bước, làm đại hiệp khách chỉ biết dùng khí lực để giải quyết vấn đề, thiếu nữ ôm ấp tình cảm, luôn có thật nhiều ảo tưởng.
Nàng không vui trừng mắt liếc nhìn Hạ Tầm, sẵng giọng: “Ngươi mới trở thành Quốc Công vài ngày, nói chuyện làm việc đều trở nên làm ra vẻ. Nhớ ngày đó, bị Cẩm Y vệ đuổi giết, chợt nam chợt bắc, đi qua Kim Lăng, ngươi đều chỉ dùng nắm tay để nói chuyện”.
Hạ Tầm ha ha cười: “Không giống, khi đó ta là đào phạm, là thời điểm cận kề cái chết lại bị người truy đuổi, giận dữ rút kiếm, máu tuôn năm bước, loại truyền kỳ này cô đã thấy nhiều rồi, ha ha, chẳng lẽ cô hy vọng ta tiếp tục gặp nguy hiểm sao?”.
Mính Nhi thầm nghĩ: “Sao lại không tốt? ít nhất... Ngươi sẽ che chở ta, săn sóc ta, hôm nay sống khá giả lại khách khí như vậy, thật không thích chút nào, chỉ cần... Chỉ cần ngươi còn mang theo ta, sẽ đi theo ngươi cùng liều mạng, có gì đặc biệt hơn người”.
Hạ Tầm liếc mắt nhìn nàng, hơi kỳ quái không hiểu sao nàng đột nhiên trầm mặc: “Làm sao vậy? Cô sẽ không... Thật sự hy vọng ta làm giang hồ liều mạng đấy chứ?”.
Mính Nhi bị hắn nói trúng tâm sự, mặt phấn nóng lên, vội vàng che giấu nói: “Ta cảm thấy hối hận. Hồ Quan này, lúc trước sau khi trở thành nhân tuyển Phò mã, tuân thủ bản phận, phẩm tính không hề có gì xấu, cho đến khi cưới Nam Khang công chúa, càng cẩn trọng hơn, từng nhiều lần được Thái tổ hoàng đế thừa nhận. Ở trong mười sáu Phò mã của Thái tổ hoàng đế, ngoại trừ Mai Ân, hắn coi như là người cực kỳ được Thái tổ sủng ái, đã như vậy... Lại còn làm ra sự tình bực này”.
Hạ Tầm nghe xong, lại có phần ưu tư, đối với những Phò mã này, hắn ít nhiều cũng biết một chút, công chúa thành hôn, đều phải ở lại thập vương phủ, một năm khó gặp được được Phò mã vài lần, loại quy củ chó má vô nhân đạo này, hắn cũng không biết là vị lý học đại nho nào chế định, nếu Hồ Quan không phải cưỡng đoạt dân nữ, chỉ là mua thiếp nạp tỳ bình thường, đứng ở góc độ nam nhân, thật ra hắn muốn đồng tình với Phò mã hơn.
Hạ Tầm nhân tiện nói: “Hoàng đế tuyển Phò mã, người được chọn, có muốn được lựa chọn không? Cho dù trong lòng không tình nguyện, ở trước mặt hoàng thượng, ai dám phản đối? Làm như vậy cho dù Hoàng Thượng không tức giận, về đến nhà, cũng bị lão tử hắn cắt đứt hai chân. Loại bản phận cẩn thận, cả đời cẩn thận, là không thể không giả trang, không thể nói hắn cố ý lừa gạt, nếu đổi lại là ta, cô nghĩ rằng ta và cô dám không giả trang? Ta dám không cưới?”.
“Phò mã giấu thiếp riêng ở bên ngoài, công chúa là thiên chỉ kiều nữ, thực sự không có cách nào. Biết chuyện để ý không muốn quản, không rõ lý lẽ không có cơ hội quản, chẳng lẽ, thật vất vả gặp mặt trượng phu, cũng chỉ vì cãi nhau sao? Thật sự để việc này vỡ lở ra, đối với các nàng lại có chuyện gì chỗ tốt, ngoại trừ mất mặt, thì có thể thế nào? Chẳng lẽ các nàng tình nguyện thủ tiết? Ngoài ra, đây cũng không phải là tử tội!”.
Mính Nhi liếc nhìn hắn, nói: “Hót như khướu, vậy ngươi cũng đi cưỡng đoạt dân nữ đi”.
Hạ Tầm cười nói: “Cưỡng đoạt dân nữ sao, xác thực là bỉ ổi. Lại nói...”.
Hắn vỗ ngực một cái, như con khổng tước kiêu ngạo giống nhìn xung quanh: “Bản quốc công cần phải đoạt sao?”.
Mính Nhi tức giận trách mắng: “Giả dối!”.
Hạ Tầm cười ha ha nói: “Nam nhân xấu mà, đương nhiên phải giả dối”.
Hắn hơi trầm mặc, lại hít một hơi nói: “Thật ra nam nhân cũng không dễ dàng đâu, ở bên ngoài liều đến tình trạng kiệt sức, trở về nhà ai không muốn có một nữ tử ôn nhu chân thành làm bạn? Đều nói nữ nhi hoàng đế không lo gả, lời này không giả, nhưng không lo gả cũng không.
Đại biểu gả cho nhà tốt, mỗi người công chúa đều không có tật xấu? Đều là cẩm y ngọc thực, quần áo từ nhỏ đưa đến tận tay, com đến tận miệng, các nàng có hiểu được cách săm sóc nam nhân, chiếu cố nam nhân sao? Có thể làm được việc không vênh mặt, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh trước mặt Phò mã đã là tốt lắm rồi”.
Mính Nhi liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng nói: “Nếu ngươi là Phò mã, cũng muốn năm thê bảy thiếp?”.
Hạ Tầm xoa xoa mũi, nói: “Trong đám Phò mã, công chúa Vương Ninh và Hoài Khánh xem như một đôi ân ái, bất quá... Cô cho rằng Vương Ninh Phò mã cho ta mượn một tòa nhà là muốn làm gì? Cô biết Vương Phò mã ở bên ngoài có bao nhiêu tòa nhà? Cô biết những Phò mã kia có mấy người không có ngoại trạch? Ta nói cho cô biết, Vương Phò mã đưa cho ta ngoại trạch... Hoài Khánh công chúa biết rõ, nếu trong mắt có hạt cát, vậy sau đó không cần sống nữa”.
“Người xấu! Nam nhân xấu! Nam nhân đều là nam nhân xấu!”.
Mính Nhi tức giận bất bình, vung roi lên, quất mạnh mông ngựa, thoạt nhìn, nàng coi con ngựa kia trở thành Hạ Tam!
Nàng biết Hạ Tầm nói thật, những đạo lý này nàng hiểu, chuyện về những Phò mã này, cũng không phải nàng không nghe thấy chút nào, nhưng chỉ không muốn nghe Hạ Tầm nói những lời này, nàng đúng vào tuổi thích nằm mơ, không muốn bị người đánh vỡ. Trong ảo tưởng, khi đối mặt sự thật, nàng lại không cách nào nói rõ ảo tưởng trong lòng mình, đâu chỉ người làm Phò mã không có lựa chọn khác, những công chúa kia làm sao không phải như vậy?
Cho dù ba tỷ tỷ nàng, sinh ở công hầu thế gia, hôn nhân đâu có thể cho phép tự mình lựa chọn, chỉ Đại tỷ là may mắn, bởi vì nàng và Đại tỷ phủ cực kỳ ân ái, nhưng việc Nhị tỷ, Tam tỷ, nàng mơ hồ nghe nói qua, xác thực... Quá đả kích người!
Lúc này Hạ Tầm không đuổi theo, Mính Nhi vẫn hữu tình với hắn, hắn nhìn ra được, lại biết đây là việc không có khả năng có kết quả, hắn cố ý nói sự thật như vậy, chính là muốn đánh vỡ ảo tưởng của nàng, có nhiều thứ là nàng nhất định phải đối mặt. Có được tất có mất, nữ tử công khanh thế gia, vừa ra đời có thể hưởng thụ đến rất nhiều vinh hoa phú quý người bình thường cả đời cũng không được hưởng, nhưng có vài thứ người bình thường rất dễ dàng tìm được, cả đời các nàng cũng không thể tìm được.
Nàng, nên từ từ ngẫm lại.
Mính Nhi đúng là nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ tới câu nói kia của Hạ Tầm: “Hoàng đế tuyển Phò mã, người bị chọn trúng, có thích được lựa chọn không... Nếu đổi lại là ta, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi dám không giả trang? Ta dám không cưới?”.
Mính Nhi mở rộng ánh mắt trong sáng: “Đúng rồi! Đại tỷ hiểu ta nhất, ta muốn đem tâm sự nói cho Đại tỷ nghe, bảo Đại tỷ cầu Đại tỷ phu hạ đạo ý chỉ...
Tâm hồn thiếu nữ của mình Nhi nhảy loạn, nhẹ nhàng cắn môi dưới, gò má bắt đầu đỏ hết cả lên.
o O o