Hạ Tầm lại không cảm thấy gì, vội vàng ngăn bộ hạ, bảo bọn hắn mở con đường ra, nhưng Hạ Tầm nhìn cỗ kiệu này cảm thấy hết sức tò mò, nhịn không được cũng nhìn chằm chằm vài lần. Bởi vì khi đó cỗ kiệu này không phải người bình thường có thể ngồi, đừng xem giờ đây trong điện ảnh và trong phim truyền hình, mặc kệ Tần Hán Đường Tống, thất phẩm Huyện lệnh ra ngoài cũng ngồi kiệu, thật ra không có khả năng.
Lúc Đường triều, ngay cả Tể tướng xuất môn cũng phải cưỡi ngựa, lúc Tống Triều cũng giống như vậy, sĩ phu cho rằng dùng người thay súc vật có vẻ kiêu sang, cũng không chịu để người nâng lên, thời Tống Triết Tông, bởi vì Tư Mã Quang là nguyên lão bốn triều, tuổi già sức yếu, cố ý hạ chỉ cho hắn ngồi kiệu, Tư Mã Quang cũng không dám tiếp nhận. Đến triều đại Nam Tống, bởi vì Triệu cấu Nam độ, mà Giang Nam nhiều mưa, phương tiện giao thông khác không quá thuận tiện, mới cho giấy phép đặc biệt, lúc vào triều có thể ngồi kiệu, lúc khác thì không cho phép.
Minh sơ thoáng nới lỏng một ít, thế nhưng chỉ có quan viên đã ngoài tam phẩm ở kinh mới có thể ngồi kiệu, thẳng đến hậu kỳ Minh triều, kiệu mới lưu hành nhiều hơn, hôm nay trong ngõ nhỏ đột nhiên trông thấy một cái kiệu nhỏ, lại đi kiểu vội vàng, khó trách hắn cảm thấy hiểu kỳ.
Cỗ kiệu xông lại, bị thị vệ Hạ Tầm quát, mặt hai gia đinh không khỏi giận dữ, nhưng bọn họ ngẩng đầu, lập tức gặp một con kỳ lân, nhất thời bị dọa cho nhảy dựng, tuy nói quan nhân dưới chân thiên tử quá nhiều, nhưng mặc công phục kỳ lân lại không nhiều, lão gia nhà bọn họ cũng mặc công phục kỳ lân, thật sự so sánh, không chừng còn thấp hơn người mặc áo thêu đầu kỳ lân phía trước, cho nên hai gia đinh lập tức ngậm miệng, vội vàng chạy qua bên người Hạ Tầm.
Chờ cỗ kiệu đi qua, Hạ Tầm lập tức muốn ra khỏi ngõ, không đề phòng, một tiếng quát vang lên: “Không được đi!”. Lời còn chưa dứt, lại một con ngựa quẹo vào, tốc độ rất nhanh, bất ngờ không đề phòng, đụng vào ngựa Hạ Tầm, hai con ngựa bị kinh sợ, hí dài một tiếng, đứng thẳng người dậy.
Hai chân Hạ Tầm kẹp lại, giống như vòng sắt kẹp chặt hông ngựa, nhưng kỵ sĩ từ trên đường quẹo vào đây không có lực chân mạnh như vậy, con ngựa đứng thẳng lên: “Ai da” một tiếng, liền trượt về phía dưới, sắp sửa rơi xuống đất.
Hạ Tầm bị kỵ sĩ này lỗ mãng va chạm, trong lòng cũng có chút căm tức, trong lúc vội vã, hắn chỉ kịp thấy rõ người này kết hai búi tóc trái đào, áo nhỏ ngân lăng, dáng người thướt tha, đúng là một thiếu nữ, mắt thấy nàng rơi xuống ngựa, cũng không để ý tức giận, vội vàng xoay người một cái, đỡ nàng đứng lên, cười ha ha nói: “Một cô nương cưỡi ngựa, tại sao lỗ mãng như vậy!”.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tầm không khỏi sững sờ, người này đúng là tiểu quận chúa Mính Nhi, tay Hạ Tầm dường như bị chạm vào nước nóng, lại rụt trở về, Mính Nhi còn chưa ngồi vững vàng, chân còn chưa cài vào bàn đạp, Hạ Tầm buông lỏng tay như vậy, nàng ai da một tiếng lại trượt về phía dưới ngựa, Hạ Tầm vội vàng đưa tay chụp tới một lần nữa.
Tay chạm đến dưới xương sườn Mính Nhi, nâng người lên, cũng không có gì đặc biệt... Bất quá hắn cảm giác, lúc tay cắm vào nách Mính Nhi, dường như chạm vào một khối mềm nhũn gì đỏ trước ngực.
Chỉ là một cảm giác trong tích tắc, tự nhủ... Là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Nhưng mà... Khi hắn nhìn thấy Mính Nhi ngồi trở lại, mặt đỏ tới mang tai, một đôi bàn tay nhỏ bé cầm lấy yên ngựa, bộ dáng dường như ngồi cũng không ngồi ổn, chỉ biết cảm giác vừa rồi tuyệt đối không phải là sai.
Ô... Ccm giác kia thật sự là không giống với cảm giác lúc trước, nữ tử thành thục, nơi đó là chỗ có cảm giác nhạy cảm nhất, có loại cảm xúc rất nặng, mà nàng... Nơi đó như một làn da mềm mại chứa đầy dịch nước, vừa no đủ, lại dị thường mềm mại. Cảm xúc trong tích tắc, truyền vào trong nội tâm, phảng phất là một loại cảm giác ngọt ngào.
Hạ Tầm ho một tiếng, giả vờ nói: “Khụ, quận chúa phải đi nghênh đón Hoàng hậu nương nương, tại sao... Lại đến nơi này?”.
Được rồi, chiếm tiện nghi người ta, lại còn muốn giả bộ choáng váng; tình huống lúc đó nhanh như chớp, người bên ngoài lại không chú ý, bị người chiếm tiện nghi, hiển nhiên... Cũng chỉ là vô tình, Mính Nhi nhanh chóng nghiêm mặt, lên tiếng: “Đúng, ta... Ta... Ai da! Mau đuổi theo cỗ kiệu kia!”.
“Hả?”.
Hạ Tầm có phần kinh ngạc, quay đầu xem xét, mắt thấy cỗ kiệu muốn chạy khỏi ngỏ nhỏ, hắn lập tức vung tay lên, quát: “Ngăn cỗ kiệu kia lại!”.
Bốn thị vệ liền thúc ngựa truy đuổi, bốn con tuấn mã chạy như điên ở trong hẻm nhỏ, móng ngựa gắn sắt đạp lên con đường lát đá xanh giống như một tràng tiếng trống dày đặc.
Hạ Tầm lúc này mới hỏi: “Quận chúa truy đuổi cỗ kiệu kia làm chuyện gì?”.
Mính Nhi tức giận nói: “Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, lại có người cường đoạt dân nữ, ngươi biết không?”.
“Cường đoạt dân nữ?”.
Hạ Tầm kinh ngạc nói: “Lại có việc này! Quận chúa, chúng ta đi xem, là ai sao mà dám to gan như vậy!”.
Lúc này, lại có mấy thớt ngựa vọt tới, đây đều là thị vệ của mình Nhi, vừa thấy quận chúa không việc gì, mà lại cùng Phụ Quốc Công ở chung một chỗ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cỗ kiệu đã bị ngăn lại, Hạ Tầm và Mính Nhi cùng nhau tiến đến, sắc mặt Mính Nhi đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn có thẹn thùng, nàng có phần không được tự nhiên, mái tóc loay hoay rủ xuống ngực, vụng trộm liếc mắt nhìn Hạ Tầm, ngực bị bàn tay sờ vào... Vẫn còn có chút tê tê, không đúng, là nóng bừng bừng, cũng không đúng, là ngứa... Ai nha, dù sao cũng thật phiền!
Mính Nhi hất tóc lên, oán trách trừng mắt liếc nhìn Hạ Tầm, cái nhìn này, thật sự phong tình vạn chủng, bộ dáng tiểu mỹ nữ tức giận cũng rất đẹp.
Nhưng... Hạ Tầm cũng không nhìn thấy, hắn đang nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu ngăn lại phía trước!
Cường đoạt dân nữ!
Ca đã đến Đại Minh bảy năm, rốt cuộc gặp phải vở kịch cường đoạt dân nữ truyền thống này! Vui vẻ đây!
“Các ngươi thật lớn mật, dám ngăn cản kiệu của chúng ta, có biết chúng ta là người phủ nào không?”.
Vừa thấy chính chủ xuất hiện, hai người áo xanh mũ quả dưa lập tức tự tin quát, ánh mắt bọn họ phiêu hốt bất định, càng liếc qua trên người Hạ Tầm, hai người kia có mắt không nhìn được thái son, tự động xem nhẹ Từ Mính Nhi bên cạnh Hạ Tầm, chỉ cảm thấy người mặc công phục kỳ lân có điểm khó giải quyết. Bất quá... Nhìn tuổi hắn, nhiều lắm là hai mươi bảy hai mươi tám, hẳn là người thừa kế công lao tổ phụ làm vị tai to mặt lớn, nếu là như vậy, nên là nhất nhị phẩm Đô Đốc, như vậy so sánh với lão gia nhà mình, hẳn là... Nước sông không phạm nước giếng.
Hai người nghĩ như vậy, trong lòng thoáng an định lại.
Từ Mính Nhi cười lạnh nói: “Chúng ta thật lớn mật? Lá gan các ngươi càng lớn hơn, các ngươi có biết hay không...”.
Hạ Tầm khẽ vươn tay, Từ Mính Nhi liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Không có biện pháp, nữ hài tử được dạy dỗ quá tốt, chính là như vậy, ở trước mặt người ngoài, muốn “Nam nhân” trong mắt định đoạt. Mính Nhi, những người trước mắt này, ngoại trừ ngoại nhân và hạ nhân, cũng chỉ có Hạ Tầm... Là “Nam nhân!”.
Hạ Tầm ngăn cản Mính Nhi nói ra thân phận hai người bọn họ, là sợ làm cho hai gia đinh áo xanh mũ quả dưa sợ hãi, loại trò chơi cường đoạt dân nữ này, biểu hiện mình quá sớm, cường thế mất mặt, thời gian chạy tới Yến Tử Phàn còn kịp, hắn rất thích trò chơi này, trước hết để cho đám gia nô hung ác cáo mượn oai hùm một phen, sau đó lộ thân phận của mình ra, lại từ trong kiệu cứu một tiểu giai nhân thanh tú khóc đến lê hoa đái vũ ra...
Không thể không nói, có đôi khi Hạ Tầm rất thích làm ác.
Hạ Tầm cười mỉm nói: “Chúng ta thật đúng là không biết các ngươi là người phủ ai, rất giỏi sao?”.
Đây là ngõ nhỏ, người không đến vây quanh quá nhiều, nhưng cứ đợi như vậy, một lúc sau vẫn khó tránh khỏi phải có rất nhiều người vây xem, hôm nay Hoàng hậu nương nương còn đang đến, lính trên đường rất nhiều, tuần kiểm bộ khoái trong hẻm nhỏ nhiều như chó đói, chờ bọn hắn nghe chuyện chạy đến, làm chuyện này to lên, chủ nhân nhà mình cũng sẽ đẹp mặt, hai gia nô liếc nhìn chăm chú, liền tiến lên trước hai bước, ngạo nghễ nói: “Lão gia nhà ta là Đông Xuyên hầu, Phò mã Đô úy Hồ Đại lão gia! Hiểu được chưa? Không cần phải tự làm mất mặt, tránh ra!”.
Hai người lộ danh hiệu chủ nhân nhà mình ra, liền vung vung tay lên, bảo kiệu phu lập tức chạy đi, đáng tiếc, bốn thị vệ ngồi trên lưng ngựa của Hạ Tầm ngăn ở trước kiệu dường như đúc bằng sắt, không chút sứt mẻ, cỗ kiệu động một bước lại ngừng.
Hai gia nô vừa sợ vừa giận, chuyển hướng Hạ Tầm quát: “Ngươi thích thế nào, thức thời thì mau mau tránh ra!”.
“Đông Xương hầu?”. Hạ Tầm quay sang hỏi Mính Nhi.
Một đôi mi thanh tú của mình Nhi hơi nhíu lại, cất lời giải thích với Hạ Tầm: “Là Phò mã Hồ Quan của công chúa An Khang, hắn nhận tước vị Hồ Hải”.
“Như vậy...”.
Mày liễu của mình Nhi dựng lên: “Ngươi sợ hắn sao?”.
Hạ Tầm nói: “Ta đương nhiên không sợ, bất quá...”.
Mính Nhi cười xinh đẹp nói: “Vậy được!”.
Hai chân nàng đập vào bụng ngựa, đi về phía trước hai bước, dõng dạc nói: “Đông Xương hầu rất giỏi sao, các ngươi có biết người đứng ở trước mắt các ngươi là ai hay không?”.
Gia nô nhà này cười lạnh nói: “Chắc là vị Đô Đốc nào đó được nhận tước vị của cha ông, lão gia chúng ta không chỉ là Hầu gia, là Phò mã!”.
Mính Nhi chậm rãi nói: “Vị đại nhân trước mặt các ngươi, là phụng yêu tĩnh nan thôi thành tuyên lực vũ thần đặc tiến vinh lộc đại phu, hữu trụ quốc, tử tôn thế tập nhất đẳng công tước Phụ Quốc Công Dương Húc Dương đại nhân, có cần để ý đến Hồ Phò mã của các ngươi không?”.
Hạ Tầm mặt đầy vẻ cười khổ, thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu quận chúa, cô không cần để ta đắc tội với người như vậy, cô báo chính thân phận ngươi chẳng phải tốt hơn sao...”.
“Phụ Quốc Công”.
Hai gia nô biến sắc, nhìn nhìn Hạ Tầm, miễn cưỡng thi lễ nói: “Tiểu nhân bái kiến Phụ Quốc Công gia, công gia vì cớ gì lại ngăn kiệu nhà ta, trong kiệu này lên nữ quyến lão gia ta, không nên gặp người ngoài”.
Hạ Tầm có thể đáp gì, hắn là bị người ta bắt làm, hắn nhìn Mính Nhi, Mính Nhi mặt lạnh như nước, cười lạnh nói: “Nữ quyến lão gia nhà ngươi? Bản cô nương tận mắt nhìn thấy, các ngươi từ khu dân cư cưỡng chế bắt một vị cô nương, trói gô, kéo vào kiệu, cha mẹ nàng theo ở phía sau khóc sướt mướt, nói các ngươi cưỡng đoạt dân nữ! Nếu nữ quyến nhà ngươi, hôm nay cũng muốn mời đi ra để ta thấy, bản cô nương cũng là nữ nhân, chẳng lẽ nàng sợ gặp khách lạ sao? Chỉ cần nàng nói một tiếng thật là ngươi nữ quyến Hồ gia, chúng ta quay đầu bước đi, tuyệt không ngăn trở!”.
Nói đến đây, nàng lại liếc mắt nhìn Hạ Tầm, nói: “Phụ Quốc Công còn có thể đích thân bồi tội về phía lão gia nhà ngươi!”.
Hạ Tầm lập tức ngồi ngay ngắn, không nói gì hỏi gì.
Hắn đột nhiên cảm giác được, trò chơi cưỡng đoạt dân nữ thật ra không hề thú vị, thật sự không thú vị.
Sắc mặt hai gia nô biến đổi, nhìn Hạ Tầm, miễn cưỡng cười nói: “Công gia, đây là việc ta Hồ phủ, Quốc Công gia dường như không nên nhúng tay mới phải?”.
Hạ Tầm lập tức ngồi ngay ngắn, như tượng gỗ ngoài chùa, vẻ mặt vô tội.
Mính Nhi nói: “Quốc Công!”.
“A?”.
Mính Nhi ngoan ngoãn nhẹ nhàng xin chỉ thị của hắn: “Người ta không chịu mang nàng kia ra gặp mặt, Quốc Công cho rằng, nên làm gì bây giờ?”.
Hạ Tầm vuốt dưới hàm không hề có chòm râu nào, trầm ngâm nói: “A... Cái này à... Ta cho rằng... Ừm...
Mính Nhi quát một tiếng: “Quốc Công có lệnh, mời nữ tử trong kiệu đi ra gặp!”.
Hạ Tầm lập tức câm miệng!
o O o