Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
“Đại lão gia”.
“Thế nào?”.
“Là... Tiểu thư... Nàng còn mang đến ba người...
“Bắt được chưa?”.
“Bẩm Đại lão gia, đã chạy mất, không biết bọn họ dùng biện pháp gì, Cẩm Y vệ nhiều người như vậy, mà vẫn chưa bắt được bọn họ. La đại nhân nói!”.
“Đi xuống đi!”.
“Dạ!”.
Lão quản gia đứng ngoài cửa, vô ý thức cúi người một cái, lúc này mới lặng lẽ lui ra.
Trong thư phòng, Từ Huy Tổ bật bấc đèn sáng hơn chút ít, một lần nữa đội chụp đèn lên, hướng lên trên mặt ghế, mệt mỏi thở dài.
Nghe nói tiểu muội không bị lưu lại, Từ Huy Tổ đã có phần thất vọng, rồi lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, một mình hắn ở trong thư phòng, điều chính yếu nhất, là hắn sợ đối mặt với nước mắt của Tam đệ muội, cùng ánh mắt mang chút ít cừu hận của chất nhi, chất nữ, thậm chí... Phu nhân hắn và mấy đứa nhỏ, đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, đến Nhị lão phu nhân, đều lặng lẽ ước thúc nữ tử nàng, không cho bọn họ xuất hiện ở trước mặt mình.
Bọn họ cũng không biết lão Tam đã chết rồi, chỉ cho là lão Tam đã bị mình làm cho lâm vào nhà tù, nên mới thể hiện thái độ như vậy, nếu bọn họ biết rõ... Tuy, hắn vẫn là nhất gia chỉ chủ của Từ gia, ở Từ gia có được địa vị cao nhất, nhưng hắn đã có một loại cảm giác đồng bạn xa lánh.
“Ta thật sự làm sai sao?”.
Từ Huy Tổ vô ý thức lại nghĩ tới ngày đó.
Chu Duẫn Văn bị lời Từ Huy Tổ nói kích động đến thẹn quá hóa giận, tháo bảo kiếm từ trên vách xuống, liền đâm về phía ngực Từ Tăng Thọ đang bị trói gô, nhanh đến mức, thậm chí hắn còn không kịp quỳ xuống cầu tình. Hắn thật không nghĩ tới việc muốn bức Tam đệ đi tìm chết, hắn làm trưởng tử Từ gia, từ nhỏ đã bị dồn hết trách nhiệm, nên gánh vác nghĩa vụ. Lúc ấy hắn thầm nghĩ trói Tam đệ lại thỉnh tội với Hoàng thượng: “Hoàn thành toàn bộ nghĩa quân thần, bảo vệ thanh danh Từ gia, bảo vệ cả nhà”...
Đến lúc đó, dựa vào Từ gia tranh đấu giành thiên hạ vì Đại Minh mà lập nhiều công lao, dựa vào lệnh bài miễn chết Thái tổ hoàng đế ban thưởng, dù cho phải cầu xin một phen, Tam đệ sẽ lấy về một mạng, nhưng ai biết...
Hắn trơ mắt nhìn trường kiếm sắc bén, đâm vào lồng ngực hắn Tam đệ, hung dữ, không chút do dự.
Hắn thương tâm, nhưng hắn không thể sinh nổi hận ý đối với hoàng đế. Hoàng đế trên cao, vâng mệnh tại thiên. Hoàng đế muốn lấy tính mạng ai, cần lý do không? Cần phải hỏi không?
Từ gia là đệ nhất thế gia Đại Minh, nhưng thế gia không phải môn phiệt, lúc môn phiệt Hán Đường, phụ thuộc đối với hoàng quyền chỉ là cùng lợi dụng, bọn họ chỉ trung với gia tộc của mình, mà thế gia lại đem tồn vong của mình hoàn toàn phụ thuộc vào hoàng quyền, Từ Huy Tổ có tư tưởng trung quân rất chính thống.
Hắn không hận hoàng đế, hắn hận Yến thê, hắn hận Yến vương và những gian tế kia, hắn hận Tam đệ hồ đồ.
Cho nên La Khắc Địch nghe thấy vội vàng chạy đến cướp được một.
Cỗ thi thể, nhưng lại giấu giếm tin Từ Tăng Thọ đã chết, dùng Từ Tăng Thọ làm mồi nhử dụ dỗ người Yến vương mắc câu, hắn rất thống khoái đáp ứng rồi.
La Khắc Địch tỉ mỉ bố trí bao lâu, đêm nay vẫn bị thất bại, kế tiếp nên công bố tin lão Tam đã chết, khi đó, người nhà sẽ tin sao, Diệu Gấm sẽ nghĩ như thế nào, ta nên đối mặt với tất cả thân nhân như thế nào?
Từ Huy Tổ thở thật dài, hai khuỷu tay bám lấy bàn, mệt mỏi ôm lấy gương mặt lại.
Mới thời gian vài ngày, hắn đã già nua đi rất nhiều.
“Thịch, thịch thịch...”.
“Phủ ứng Thiên có lệnh, tất cả phố xá, nam nữ già trẻ, mở cửa, đóng cửa buôn bán, tất cả đều nghe rõ ràng cho ta, ngay hôm nay, không phải dân cư thường ở đây, tất cả phải đi nha môn trình báo. Tất cả đều trừng lớn mắt nhìn, trong nhà ngoài tiệm, hàng xóm láng giềng, mặc kệ đi đâu tìm bạn bè, làm công ở trọ, cho dù là ăn xin xuôi theo phố khiếu, nhìn thấy một bộ mặt lạ, phải bẩm báo cho quan phủ, nếu bắt được kẻ phạm pháp, báo lên sẽ nhận được giải thưởng lớn, nếu bị quan phủ bắt được tội phạm trước, tội bất lực, tất cả sẽ phạm tội liên đới đồng phạm!”.
Phố lớn ngố nhỏ, khắp nơi đều có lính quan phủ và hương đinh bảo an địa phương cầm loa tuyên cáo tin tức đến các dân chúng. Đêm đó người lộ mắt qua, kể cả Hạ Tầm, đều bị quan phủ vẽ hình trên cáo thị, truy nã khắp phố lớn ngố nhỏ.
Đầu đường ngố Loạn Thạch, chưởng quầy bán canh vịt kia đã mấy ngày không thấy đại hán đến uống hai chén canh, ăn sáu cái bánh rán hành, chưởng quầy rất nhớ nhung. Chính là đang hoài niệm, lại tới một người, cười nói: “Chưởng quầy, ba chén canh vịt, sáu cái bánh rán hành, gói lại mang đi”.
“Được rồi được rồi!”. Chưởng quầy vừa thấy mối buôn bán đến, nhất thời hưng phấn lên.
Lão bản nương bên cạnh dùng cùi chỏ hung hăng đánh hắn một cái, chưởng quầy nhất thời tỉnh ngộ lại, vội vàng trừng con ngươi hỏi: “Làm gì vậy mua nhiều vậy? Ở chỗ này ăn không được ư?”.
“Hài, ta nói ngươi trông nom nhiều như vậy làm gì, người nhà ta nhiều miệng ăn, bà ngoại, con nhỏ, không có tiện đi ra”.
“Không có tiện? Tại sao nhà mình mà không ra được, từ bên ngoài đến sao? Lộ dẫn đâu, lấy ra ta xem”.
Phía đối diện, trên ống khói một gia đình vừa mới bốc khói bếp lên, vài người như hổ liền xông vào cửa: “Trong nhà có mấy người? Đều đi ra đều đi ra, kiểm tra! Một hai ba bốn, Lưu Kiến, đi nhìn trong nồi, làm đồ ăn cho mấy người!”.
Người ngoài cửa thành kiểm càng thêm nghiêm khắc, người ra khỏi thành xếp thành hàng dài, các loại xe bất kể là quý nhân, hay xe lương vận tải, đều bị người leo từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, lật ra mấy lần, trong đám người còn có rất nhiều mật thám lúc ẩn lúc hiện, một khi chứng kiến người có vẻ khả nghi, lập tức nhào tới trước đem người khống chế rồi nói sau.
Trong Cẩm Y vệ nha môn, La Thiêm Sự lạnh lùng thốt: “Hôm nay ta có thánh dụ trong tay, gia môn người nào ta không tiến vào được? Dạng người gì ta không thể bắt? Nói cho người phủ ứng Thiên và Ngũ môn binh mã ti, bất cứ chuyện gì, ta chịu trách nhiệm, tìm kiếm cho ta, lật hết cái thành Kim Lăng này lên cho ta. Dùng phương pháp gán tội liên đới, để dân chúng bách tình toàn thành làm tai mắt cho ta, cho dù bọn họ ẩn sâu chín thước dưới mặt đất, ta cũng có thể bức bọn hắn đi ra”.
“Rõ!”.
Trần Đông đáp ứng một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
La Khắc Địch nâng chung trà lên, lại đưa mắt nhìn Hiệp An: “Những lên lưu manh kia...”.
“Đại nhân yên tâm, những lưu manh kia, người phủ ứng Thiên và Ngũ môn binh mã ti sao lại không biết, bình thường không để ý tới bọn họ thì thôi, giờ đây, bọn họ bị chúng ta gõ một phen, những người này cũng đều động, góc tường, cống ngầm trong kẽ đất những địa phương này chúng ta quét không đến, tất cả đều là tai mắt bọn họ, bọn Dương Húc ở loại địa phương này, cũng khó ẩn náu”.
“Ừm, người chúng ta đã rút khỏi chưa?”.
Hiệp An nói: “Vâng, người bên ngoài của chúng ta, cùng với lực lượng âm thầm, lúc này đã vận dụng toàn bộ”.
La Khắc Địch cười nhẹ một tiếng, cầm chén tiến đến bên miệng, Hiệp An thấy thế, biết thời cơ lui ra ngoài.
Lưu Ngọc Quyết một bên có phần đứng ngồi không yên, nhưng lúc này La đại nhân chính là không cần hắn ra mặt, hắn hiểu rõ đại nhân đang lo lắng gì. Vụng trộm ngắm mắt sắc mặt đại nhân, cuối cùng không dám tự động nói ra lời xin đi giết giặc.
La Khắc Địch một chút xấu hổ bởi vì Hạ Tầm đào thoát cũng không có, khác hoàn toàn, giờ đây hắn có phần vui vẻ.
Sáng sớm hôm nay, hắn tiến cung bẩm báo toàn bộ quá trình Dương Húc bỏ chạy với Hoàng thượng. Hơn nữa còn thêm mắm thêm muối, miêu tả Hạ Tầm năng lực càng thêm kinh người, hắn không phải muốn đẩy trách nhiệm vì khâm phạm bỏ chạy dưới mí mắt mình, hắn chỉ muốn khiến cho hoàng đế hiểu rõ, người Yến vương ở trong thành Kim Lăng đã đến tình trạng có thể hô phong hoán vũ.
Quả nhiên, hoàng đế kinh hãi, Phương học sĩ cũng kinh hãi, bọn họ rốt cuộc đã chịu giao quyền.
“Triều đình rốt cuộc cũng biết thiếu khuyết một tai mắt cường đại là việc ngu xuẩn bực nào!”.
Tư vị nắm quyền, thật tốt!
Sóng lớn trên biển dù có thể đánh tung hàng tấn sắt, đáy biển cũng rất bình tĩnh.
Năng lượng cẩm Y vệ lại khổng lồ, có thể thật nhấc cả một tòa đô thành từ đáy bay lên trời hay không? Đáp án là: Không thể! Dùng cơ cấu năng lực chấp pháp hiện đại cũng không làm được việc lật tung toàn bộ góc một tòa thành trì, huống chi là thời đại kia.
Nhưng La Khắc Địch chẳng những phát động lực lượng quan phủ, lực lượng hắc đạo thậm chí lợi dụng lực uy hiếp liên đới, đem dân chúng toàn thành biến thành tai mắt hắn, điểm này ở cơ cấu chấp pháp hiện đại lại làm không được, cho nên, góc tường oai phong của hắn quét không đến, thì rải rác không có mấy.
Rải rác không có mấy, vậy cũng là còn có, ví dụ như, Tống Hương phòng.
Tống Hương phòng có quan hệ hoàng cung Đại Minh, gồm mười hai giam, bốn ti, tám cục hai mươi bốn nha môn là không tìm đến, nó căn bản không có một cơ cấu tên chính thức, chỉ là liệt vào cùng một chỗ gọi.
Là Hoán Y cục, Hoán Y cục là hai mươi bốn nha môn không thiết lập tại cơ cấu hoạn quan trong hoàng cung, Tống Hương phòng đương nhiên cũng là ở bên ngoài hoàng cung.
Tống Hương phòng phụ trách mấy ngàn cái bồn cầu trong hoàng cung, các loại tiện khí mà hoàng cung sử dụng, kể cả tiện bồn (dùng để đại tiện), cung dũng (dùng để tiểu tiện) các loại... Trong hoàng cung, cũng không có nhà vệ sinh chuyên môn, bên cạnh hoàng cung sao có thể trang bị một chỗ bốc mùi hôi ngút trời như vậy. Bởi như vậy, thì mỗi sáng sớm cần để ý mấy ngàn cái bồn cầu, những bồn cầu này đều là do Tống Hương phòng sưu tập mỗi ngày, vận ra ngoài thành Kim Lăng, rửa ráy sạch sẽ, lại gửi trở lại các góc hoàng cung.
Tiện bồn có chứa tro, chuyên chuẩn bị cho đại tiện, sử dụng rồi là đưa đến nơi quy định, tiểu tiện thì dùng cung dũng, trực tiếp đi ở bên trong, lại dùng nắp đắp kín đậy vào. Hoàng đế, hậu phi sử dụng chậu gọi là “quan phòng”, cũng gọi là “Hổ Tử”.
“Thú tử”.
“Mã tử”. Còn người hạ đẳng thì đều dùng cái gọi là “Tiện bồn”.
“Quan phòng” đương nhiên là rất cần chú ý, bình thường dùng gỗ, thủy tinh hoặc sứ tạo thành, bên cạnh khung có gỗ, trên mặt mở của khung có hình trứng, chung quanh lại gắn nệm êm, trên miệng có nắp, tiện bồn giống như dạng ngăn kéo có thể kéo co lại, sau có chỗ tựa lưng, lại có đệm êm, giống như sô pha không tay vịn bình thường giờ đây, ngồi ở trên mặt, cũng không thể kém hơn so với bồn cầu giờ đây.
“Quan phòng” quý báu nhất phải kể tới thời Ngũ Đại những năm cuối của Thục Vương Vu Sưởng, nạm vàng khảm ngọc, hoa mỹ vô cùng, Tống thái tổ Triệu Cứu Dận sau khi diệt Thục Quốc, chiếm được đồ vật này còn tưởng là đồ vật gì quý báu, nếu không có Hoa Nhị phu nhân nói toạc lai lịch nó ra, lão Triệu chắc sẽ vui vẻ mà đem nó bài trí đặt ở trên long án của mình.
Nhưng nó lại quý báu, cuối cùng vẫn là vật để ỉa đái, là vật không thanh khiết, cho nên Tống Hương phòng không thể thiết lập ở trong hoàng cung. Chỗ này ở phía tây hoàng cung, một nơi cực kỳ vắng vẻ, mọi người sinh hoạt ở trong đại viện Tống Hương phòng đều là hoạn quan tuổi già không được ân sủng hoặc thái giám cung nhân có tội, bọn họ tựa như một đám bị cách ly, người bị thế nhân quên, vĩnh viễn không có ai nâng đỡ bọn họ, tuy bọn họ vào trong nội cung mỗi ngày cũng không được người để ý.
Chỗ này thật chỉ có thái giám tuổi già và có tội, sẽ không có những người khác đến sao? Phía quan phương nói là như thế này. Trên thực tế tựa như một ít công nhân viên chức chính thức bảo vệ môi trường chúng ta bây giờ, mỗi tháng được hai ba ngàn đồng tiền lương, hoa hồng tám trăm đồng tiền mướn cá nhân, bảo hắn mặc trang phục quét sạch đoạn đường do hắn phụ trách, mình ở nhà chơi mạt chược hoặc là phái một phần khác đi làm việc như vậy, chỗ này cũng có một đám so với thái giám cung nhân những người tầng thấp nhất này càng thấp hơn, cực cực khổ khổ làm công cho bọn họ, những người này phần lớn là người đáng thương, sinh kế không tốt, tự cung vào cung nhưng không thành công.
Cho nên, tuy bọn họ làm việc mệt nhất bẩn nhất, trên thực tế đến tiền công cũng không được vài văn, bọn họ chỉ có thể kiếm miếng cơm ăn mà thôi, đãi ngộ duy nhất giống nhau là, những người này cũng được xưng là công công.
Không lâu, bọn họ lại có thêm hai đồng bạn, một người coi như có khí lực, một người yếu nhược giống như con gà, cường tráng gọi là Hạ công công, gầy gọi là Từ công công...
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 10: Kim Thiền Tử.