Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu
Cửa phòng đẩy ra vang lên một tiếng kẹt.
“Tam ca!”.
Từ Mính Nhi nhìn thấy người trên ghế tựa đưa lưng về phía cửa chính, run giọng gọi.
Dưới đèn, ghế ngừng lay động, người trên mặt ghế dường như đã ngơ ngẩn, nhất thời chưa quay đầu lại.
Từ Mính Nhi thấy thế cất bước muốn xông vào phòng, lại bị Hạ Tầm giữ ở bả vai nàng, Hạ Tầm cảm thấy nguy hiểm, kéo Từ Mính Nhi lùi lại ba bước, thẳng đến dưới bậc, mới khó khăn đứng lại thân thể.
Ghế dựa chậm rãi quay lại.
Hạ Tầm thấy rõ người ngồi trên mặt ghế, ánh mắt nhọn hoắt giống như cây kim bình thường, trầm giọng nói: “Là ngươi!”.
La Khắc Địch mỉm cười, thần sắc ung dung ưu nhã như Gia Cát Khổng Minh cầm quạt lông đầu chít khăn, hắn không hề kinh ngạc nhìn Từ Mính Nhi cùng với Hạ Tầm và hai người thủ hạ đang đứng thẳng, chỉ dừng ở trên người Hạ Tầm thật sâu, khẽ thở dài: “Vậy mà lại là ngươi...”.
Thần sắc trên mặt hắn cực kỳ kỳ quái, cũng không biết là đắc ý, vui mừng, hay tiếc hận, thương cảm: “Từ Tăng Thọ là một tai mắt quan trọng nhất của các ngươi, lại là thân thích của Yến vương, ta hiểu rõ các ngươi nhất định sẽ tới cứu hắn, chỉ là... Không ngờ ràng người tới lại là ngươi”.
La Khắc Địch bùi ngùi thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt Hạ Tầm, giống như Hạ Tầm vẫn là bộ hạ hắn cố gắng tài bồi kia, mỉm cười hỏi: “Ngươi giờ đây, vẫn tốt chứ?”.
“Cảm ơn đại nhân quan tâm, ti chức vẫn còn tốt!”.
Hạ Tầm nói, một tay chắp sau lưng, lặng lẽ đánh thủ thế về phía hai người thủ hạ. La Khắc Địch không thèm để ý hắn làm việc mờ ám, mỉm cười còn nói: “Yến vương bí điệp, danh viết ‘Phi Long’, thật không? Phi long tại thiên, tên rất hay đó, chí hướng Yến vương điện hạ quả thực không nhỏ”.
Hắn đã từng bắt được một số Phi Long bí điệp, biết rõ tên tổ chức này cũng không kỳ lạ, Hạ Tầm không chút kinh hoảng, chỉ hỏi: “Thỉnh giáo đại nhân, Từ đại đốc hôm nay ở đâu?”.
La Khắc Địch nhìn hắn, rất hào hứng hỏi: “Ngươi ở trong Phi Long, thân giữ chức gì? Là tổng đầu mục, đại đầu mục, hay một tiểu lâu la?”.
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Đại nhân ngay cả thân phận ta ở trong Phi Long cũng không biết, không phải là quá thất bại hay sao?”.
“Ha ha, sau hôm nay, chẳng phải ta sẽ biết sao? Ta tin tưởng, tự miệng ngươi sẽ nói cho ta biết!”.
La Khắc Địch nói, liền đứng lên, Hạ Tầm lập tức lôi kéo Từ Mính Nhi vội vàng thối lui ba bước.
La Khắc Địch võ công kinh người hắn đã lĩnh giáo qua, tuy hắn chưa bao giờ bỏ qua việc luyện tập võ công, nhưng công lực thâm hậu hay không, cần phải thông qua năm tháng rèn luyện, hai năm ba năm liền muốn kéo bằng chênh lệch với một đại hành gia võ đạo, đó là mơ tưởng.
Mà thôi.
“Thinh giáo đại nhân, Từ đại đốc hôm nay ở đâu?”. Hạ Tầm lại hỏi lần nữa.
La Khắc Địch lại thở dài: “Dương Húc, ngươi đến thân mình còn khó bảo toàn, còn muốn quan tâm sống chết của Từ Tăng Thọ sao?”.
“Tam ca của ta ở đâu?”. Từ Mính Nhi thấy tình thế cấp bách liền kêu lên.
La Khắc Địch không trả lời, cũng không nhìn nàng, chỉ mỉm cười nhìn Hạ Tầm, giống như con mèo nhìn con chuột sắp bị tóm.
Sắc mặt Hạ Tầm dần dần ngưng trọng lên, chậm rãi nói: “Đại nhân làm việc luôn luôn ổn thỏa. Đại nhân đã dùng Từ Đô Đốc làm mồi, mà lại không biết người tới cứu Từ Đô Đốc có phải là nhân vật quan trọng hay không, theo lẽ thường, nên để chúng ta đem người cứu đi. Với thủ đoạn của đại nhân, muốn làm người biến thành nửa chết nửa sống hẳn là rất dễ dàng, mang theo một người nửa chết nửa sống, nếu muốn chạy ra khỏi thành Kim Lăng tất nhiên khó như lên trời, đại nhân dễ dàng tìm ra nền tảng của chúng ta. Nhưng đại nhân lại có thể đích thân chờ ở chỗ này, chẳng lẽ... Từ đại đốc đã gặp bất trắc?”.
Những lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Từ Mính Nhi tái đi, nàng hoảng sợ nhìn về phía Hạ Tầm, kích động lắc đầu nói: “Sẽ không! Sẽ không!”.
Dường như muốn tìm được lời xác nhận, bỗng nhiên nàng lại chuyển hướng La Khắc Địch, kích động kêu lên: “Tam ca của ta ở nơi nào?”.
La Khắc Địch cười mà không đáp, đúng lúc này một người bên cạnh Hạ Tầm móc từ trong lồng ngực ra một thứ gì đó, hỏa quang lóe lên, oành một thanh âm vang lên, một chuỗi đốm lửa liền từ trong tay hắn bay thẳng lên trên không, bốp một tiếng liền nổ tung, lập tức như một chùm tơ phóng đi, vô số điểm khói lửa như sợi tơ, ánh lên bầu trời đêm thật mỹ lệ.
La Khắc Địch đứng thân thể lại, hai tay thả lỏng ra phía sau, mắt nheo lại ngẩng đầu nhìn phong cảnh không trung sáng lạn, mỉm cười nói: “Một màn khói lửa rất đẹp, đây là cửa hàng ‘Ngũ Thải Minh’ ở kinh thành sản xuất phải không, tay nghề tinh mỹ như vậy, cũng chỉ có ‘Ngũ Thải Minh’ mới có công phu như vậy, nếu ta đoán không sai, đây là xuất phát từ trong tay điếm chủ Diễm Hỏa Trương”.
Minh triều, tài nghệ bom mìn đã mười phần cao siêu, từng có người thừa nhận: “Không trung phùng xuất bách ti đăng, thần nữ tân trang ngũ thải minh. Chân hữu trảm giao động trường kiếm, cuồng khách xuy tiêu quá động đình”. Diễm hỏa Trương thị Ngũ Thải Minh, cũng là thợ thủ công pháp hoa tài nghệ cao nhất trong kinh thành, hàng năm trong nội cung cần pháo hoa, đều là mua sắm từ cửa hàng pháp hoa của hắn, nghe nói giờ đây hắn đã có thể chế tạo ra pháp hoa khi châm ngòi thì hiện ra hình dáng tiên nữ.
Khói lửa sáng chói, đẹp như hoa xuân.
Thứ gì chói sáng luôn ngắn ngủi, khi nó ảm đạm xuống, La Khắc Địch đã đứng ở trên bậc, cúi đầu, nhìn Hạ Tầm thối lui đến nội viện, nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta còn chưa gọi người, ngươi đã bắt đầu gọi người. Dưới chân thiên tử, đế đô Kim Lăng, làm tặc lại có thể kiêu ngạo hơn so với làm quan, ngươi nói đây là thế đạo gì...
Hạ Tầm không trả lời, trong mắt đã có ý cười mơ hồ.
Tối nay có sao không trăng, sắc trời âm u, hắn đứng ở trong nội viện, La Khắc Địch không thể nhìn rõ thanh dung nhan ngũ quan hắn, nhưng do ngọn đèn trong phòng bật ra, lại có thể nhìn thấy trong mắt Hạ Tầm xuất hiện một ít biến hóa loang loáng, một tia dự cảm điềm xấu lập tức xuất hiện trong lòng, La Khắc Địch đột nhiên kêu lên: “Bắt hết tất cả bọn chúng!”.
“Phần phật!”.
Cẩm y Giáo úy cầm đao từ trong phòng chen chúc ùa ra.
Khó trách Hạ Tầm ngàn vạn lần cẩn thận, vẫn thủy chung không tìm thấy dấu hiệu bố trí mai phục, thì ra người La Khắc Địch đem theo đều giấu ở trong giống như chó giấu *. Thật ra nếu không ngại thân phận cao, cho dù không an bài thuộc hạ, chỉ có La một mình Khắc Địch, ai có thể đào thoát dưới tay hắn?
Dường như cùng lúc đó, Từ Mính Nhi kêu một tiếng sợ hãi, dường như trong bóng đêm có một người tàng hình đột nhiên vọt tới bên người nàng, nắm ở eo nhỏ nhắn của nàng kéo nàng hướng ra phía ngoài, hai chân Từ Mính Nhi đột nhiên bay lên không, cả người cũng bay ngược về phía sau.
Thấy kỳ cảnh như vậy, La Khắc Địch vừa mới kêu lên, Hạ Tầm cũng bị người “bắt” đi rồi, hai chân hắn cũng rời khỏi mặt đất, bay nhanh về phía sau, hơn nữa còn bay lên cực cao.
La Khắc Địch chỉ cảm thấy tình cảnh này vạn phần quỷ dị, cũng đã bất chấp tất cả, hắn hét lớn một tiếng, ống tay áo cuốn lên, cả người liền nhảy về phía trước, năm ngón tay xòe ra như hổ trảo, nhanh chóng chụp vào Hạ Tầm, đúng lúc này, bên cạnh quát khẽ một tiếng: “Hắc”, một bộ hạ Hạ Tầm mang đến tay cầm chùy thủ ngăn đón phía trước, đâm về phía La Khắc Địch.
Thân hình La Khắc Địch hơi nghiêng, liền tránh qua một đao kia, biến trảo thành chưởng: “Phốc” một chưởng đánh vào ngực người đó, một chưởng đánh xuống, như búa tạ, người nọ như diều đứt dây, đàng vân giá vũ bay về phía sau.
La Khắc Địch đánh trúng một chưởng, cảm thấy khác thường, kêu một tiếng quái lạ: “Kim Chung Tráo?”. Liền muốn quay lại đánh một chưởng nữa, nhưng người nọ cũng đã bay đến giữa không trung. Dù là La Khắc Địch kiến thức rộng rãi, cũng không khỏi kinh ngạc không hiểu, một chưởng này của hắn chỉ dùng tám phần lực, đã có thể xem như lực đạo dùng đủ mười phần, cũng có thể đánh một hán tử hai trăm cân bay ra ba bốn trượng, ít nhất cũng cao hơn hai ba trượng? Hơn nữa... Hắn còn đang bay lên trên...
Bộ hạ này của Hạ Tầm họ Kim, gọi Kim Hồ Lô, là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, một thân công phu khổ luyện cực cao, nhưng dưới thiết chưởng của La Khắc Địch, ngực như trúng búa tạ, sau khi cả người hắn bay lên giữa không trung, vẫn không nhịn được, một đống máu tươi phun ra, nhưng thân hình hắn không ngừng, vẫn đang bay lên trên, bay thẳng đến bốn trượng gì đó trên không trung, mới dùng một góc chếch mười độ bay vút về phía bên ngoài Trung Sơn vương phủ.
Người phóng ra pháo hoa kia cũng giống như vậy, giờ phút này đã sớm phi thăng lên giữa không trung, bốn người Hạ Tầm xếp thành một loạt: “Đàng vân giá vũ” mà đi, những cẩm y Giáo úy cầm đao lao tới kia đều nhìn đến ngây người, đôi mắt bọn họ trông chờ nhìn bốn nhân ảnh.
Nhanh chóng biến mất trong không trung, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ trên đời thực sự có kiếm tiên?”.
Ngoài tường Tây viện Trung Sơn vương phủ, pháo hoa phóng ra trong sân tách ra ở trong bầu trời đêm, người trên xe cả người đột nhiên nhảy dựng lên, roi dài trong tay gào thét quay ba vòng, một tiếng bốp vang lên, hung hăng đánh về phía trên lưng ngựa đang co lại, cương ngựa run lên, cao giọng quát mắng: “Giá!”. Bốn ngựa bị đau, phóng đi như điên, liền dọc theo phố dài xông ra ngoài.
Cả phố dài, tất cả đều là con đường ốp đá xanh, bốn con ngựa, mười sáu gót sắt phi nước đại, chà đạp ở trên đường dài, thanh âm gấp gáp như tiếng mưa gõ cửa sổ, tiếng sấm trống trận, phía sau xe, một dây thừng thô to bị kéo thẳng tắp.
Xe nhất định là xe đặc chế, dây thừng này không biết đầu thắt ở đâu, nhưng khi nhìn nó rung động, nhất định là đang thừa nhận sức nặng thật lớn, nếu là cỗ xe bằng gỗ bình thường, dưới sức kéo của dây thừng và trọng áp, lại bị bốn thớt ngựa như vậy xông tới, đã sớm tan nát, nhưng chiếc xe này vẫn đang vững vàng.
Dây thừng căng cứng, xe ngựa đã không thể đi về phía trước, nhưng đại hán đội khăn trùm đầu trên xe ngựa kia trợn mắt tròn xoe, roi trong tay lại vung lên càng nhanh, bốn con ngựa tiếp tục làm động tác chạy như điên, móng ngựa đạp loạn, móng sắt đạp trên đường đá xanh đã tóe lên ánh lửa, nhưng xe ngựa vẫn không nhúc nhích.
Dây thừng dường như kéo dài vào bầu trời đêm hư vô, trong bầu trời đêm đột nhiên hiện ra một bóng người, ngay sau đó là người thứ hai...
Dây thừng được người buộc lên xe ngựa, hơi trùng một chút, người nọ kêu một tiếng ai nha, người thứ hai liền đến ngay sau đó, đụng mạnh vào nàng, hai người không mất nhiều thời gian ở trên xe ngựa, một lát sau, cũng không biết cởi bỏ vật gì đó, hai người liền ngã cùng một chỗ tiến vào trong xe, chỉ truyền ra một âm thanh êm ái, dường như trong xe trải rất nhiều đệm giường dày đặc.
Sau đó người thứ ba, thứ tư... Người thứ tư vừa rơi xuống, liền lấy trong xe một thứ gì đó, dùng sức nhấc lên trên, dây thừng kia liền ô một tiếng thoát ly khỏi xe ngựa, bởi vì sức kéo cực căng, nhanh chóng hướng về bầu trời đêm như đạn, mà mười sáu bước chân ngựa không ngừng kéo xe, giống như thoát khỏi lực kéo cứ thế gào thét mà đi, không khác gì một mũi tên rời khỏi cây cung...
Cây đuốc, chiếu vào trong nội viện làm hiện lên một mảnh tươi sáng.
Sau đó, có dây thừng từ không trung rơi xuống mềm nhũn, phảng phất như một con rắn dài.
La Khắc Địch đi qua, nhẹ nhàng ước lượng dây thừng vừa rơi xuống kia, tay vừa chạm vào chính là một tầng mỡ dinh dính trơn bóng, mỡ là dầu heo, dây là dây làm bằng vỏ cây, La Khắc Địch quay đầu lại nhìn tòa tửu lâu Tam Hữu Các đứng sừng sững cách đó không xa, lại nhìn nhìn sân phía trước, trên mặt chậm rãi hiện lên một tia cổ quái: “Dương Húc này, suy nghĩ thật đúng là thiên mã hành không...
Hắn bỏ dây thừng trong tay xuống, nhìn sang bầu trời đêm tĩnh lặng trầm mặc một lát, bỗng cười nhẹ một tiếng: “Dương Húc, ngươi chạy thoát được Trung Sơn vương phủ, có thể trốn được ra khỏi thành Kim Lăng sao?”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan
Quyển 10: Kim Thiền Tử.