Chương 378: Thành công không chỉ dựa vào thực lực.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Chu Duẫn Văn phái sứ thần đi gặp Yến vương, đưa ra ý chỉ bắt Yến vương ngưng chiến, liền đặc xá xóa hết tội danh của Yến vương và tướng sĩ yến quân, khôi phục Vương tước của Chu Lệ. Chu Lệ nghe xong lập tức cười lạnh, đây chẳng qua là kế hoãn binh của hoàng đế chất nhi thôi, hắn làm sao không biết.

Chu Lệ lạnh lùng nói: “Thần từ ngày khởi binh từng chiếu cáo thiên hạ, không phải phản Hoàng Thượng, thật là thanh lọc bên cạnh hoàng thượng. Nay Tĩnh Nan đã ba năm, dân chúng ly tán, địa phương thối nát, tướng sĩ thương vong, quốc gia suy yếu, ai muốn nhìn? Do đó hành quân lặng lẽ, nghỉ ngơi binh ngưng chiến, giữ được một nhà an khang phú quý, nhưng Chu Lệ làm sao giao phó với người trong thiên hạ? Làm sao giao phó với những dân chúng trôi giạt khắp nơi nhà tan cửa nát kia? Làm sao giao phó với vô số tướng sĩ nam quân bắc quân bỏ mình trong ba năm qua?”.

Đặc phái viên biến sắc nói: “Điện hạ...”.

Chu Lệ phất tay áo nói: “Thiên sứ không cần nói nữa, bệ hạ muốn thần lui binh ngưng chiến, có thể, nhưng cần đáp ứng thần một điều kiện, chỉ cần bệ hạ đem một đám gian nịnh Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, đầu độc quân tâm, ly gián hoàng thân, dùng danh tước phiên, bức hoàng tử chết, nhốt tôn thất, đầu sỏ gây nên trận đại chiến này diệt trừ ngay trước mặt mọi người, thần lập tức lui binh, cùng ba đứa con đon cưỡi ngựa quy hàng, nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ!”.

Đặc phái viên bất đắc dĩ, đành phải trở về kinh sư, Chu Duẫn Văn vốn chỉ muốn trì hoãn chiến tranh, lợi dụng trong khoảng thời gian này điều binh mã, thu thập lương thảo mà thôi, đó hoàng là thật cố tình ngưng chiến cầu hòa. Chu Lệ đưa ra điều kiện hà khắc diệt trừ bọn người Phương Hiếu Nhụ, Tề Thái như vậy, cho dù hắn cố tình cầu hòa, cũng tuyệt đối không thể đáp ứng.

Bởi vì thời tiết chuyển biến, Chu Duẫn Văn mắc bệnh phong hàn, đang lúc bệnh tật, sau khi nhận được hồi báo của đặc phái viên, miễn cưỡng mang thân thể bệnh tật đến tiền điện, hoàng hậu không yên lòng, vội vàng sai Mộc Ân đi triệu thái y theo hầu.

Chu Duẫn Văn triệu tập Phương Hiếu Nhụ, Như Thường, Lý Cảnh Long, văn võ chúng thần đi tới điện Chính Tâm, vừa mới nhắc tới việc Yến vương cự tuyệt nghị hòa, Phương Hiếu Nhụ liền đoạt lời trước. Hôm nay Hoàng Tử Trừng và Tề Thái không ở trong kinh, Phương Hiếu Nhụ thế lực có phần đon bạc, hắn sợ Lý Cảnh Long và lão Như Thường thừa cơ, lại nói cái gì đó nghị hòa, liền đoạt trước nói: “Bệ hạ, lợi dụng thời gian hơn hai tháng này, chúng ta đã kiếm đủ lương thảo, có thể bù đắp tổn thất ở huyện Bái, lại từ các nơi phía nam điều đến mười vạn binh tốt, bổ sung quân cho quân đội. Thần cho rằng, yến nghịch cự tuyệt hảo ý của Thánh Thượng, chính là chứng minh hắn lòng mang dạ thú, thiên binh bên ta càng nên đánh. Bệ hạ nên lệnh Thịnh Dung, Ngô kiệt, Bình An xua quân tấn công Bắc Bình, còn có thể từ Liêu Đông điều động các tướng vào Son Hải quan...

Lý Cảnh Long liếc mắt khinh thường nói: “Nếu là Thát Đát, bộ tộc Ngõa Lạt thừa dịp binh lính Liêu Đông điều đi, nhân cơ hội đoạt Liêu Đông Đô ti, thì thế nào?”.

Phương Hiếu Nhụ nói: “Thát Đát, bộ tộc Ngõa Lạt đang bề bộn trong nội chiến, không rảnh để chú ý, chưa hẳn có tâm lấy Liêu Đông. Còn nữa, thế Yến nghịch càng.

Lúc càng lớn, đây là mối họa tâm phúc, mặc dù buông tha Liêu Đông, cũng phải diệt trừ Yến nghịch trước, chỉ cần diệt trừ yến nghịch, cho dù Liêu Đông bị người chiếm, uy vũ chỉ sư của Thiên triều ta, chẳng lẽ còn không thể đoạt trở lại? Chỉ cần binh mã Liêu Đông điều đi, yến nghịch sẽ phải nóng lòng rút quân về bảo vệ sào huyệt, quân ta truy kích ở phía sau, có thể nhất cử công thành”.

Chu Duẫn Văn chần chừ một chút, lại nhìn về phía người khác, Từ Huy Tổ ung dung thản nhiên đứng ra nói: “Điều Hi Trực tiên sinh nói, chính là ý kiến rất tốt! Thần tán thành!”.

Ngụy Quốc Công tỏ thái độ, liền có rất nhiều tướng lãnh trong quân đều tỏ thái độ ủng hộ, bọn người Cảnh Thanh, Luyện Tử Ninh cũng không rành quân sự, chỉ là bọn hắn đã kiến thức quá nhiều chuyện xấu do đám người Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng lo liệu, càng làm càng rối, ban đầu còn không dám tỏ thái độ, hôm nay thấy phần đông tướng lãnh trong quân ủng hộ, lường trước kế sách này mặc dù không phải là thần cơ diệu toán gì, hẳn cũng không phải là chủ ý quá ngu xuẩn, liền cùng đều tỏ thái độ duy trì, đến lúc này, Lý Cảnh Long, Như Thường chỉ là thế đon lực bạc, không dễ nói chuyện.

Phương Hiếu Nhụ thấy thế không khỏi âm thầm đắc ý, hôm nay Hoàng Tử Trừng và Tề Thái mặc dù không ở kinh sư, nhưng có thông gia tương lai to lớn này ủng hộ, hắn có thể một lời tựa như chín đỉnh, nắm đại thế triều đình.

Thật ra đây là biện pháp hắn và Từ Huy Tổ thương nghị ra, Từ Huy Tổ sau khi phân tích kỹ càng thế cục quan ngoại, kết luận giờ đây triều Nguyên phân liệt ra Thát Đát và bộ tộc Ngõa Lạt đang bề bộn tranh quyền đoạt thế, tạm thời không có khả năng đánh chủ ý đến Liêu Đông. Đất quan ngoại vốn rộng lớn, những thủ lĩnh du mục này quan tâm là tài phú có sẵn, mà không phải cướp lấy một vùng quê trống trải, điều binh Liêu Đông nhập quan, nhìn như mạo hiểm, thực ra khả năng người Mông Cổ đến áp chế cũng không lớn.

Chu Duẫn Văn thấy đại đa số mọi người đồng ý chủ trương của Phương Hiếu Nhụ, cũng vui vẻ, vội vàng sai người làm ý chỉ, theo như ý tứ Phương Hiếu Nhụ, mệnh lệnh bọn người Thịnh Dung, Bình An tiến quân Bắc Bình, đồng thời sai binh mã Liêu Đông nhập quan phối hợp tác chiến.

Đến khi mọi người đều cáo lui, Phương Hiếu Nhụ vẫn đứng thẳng bất động, đợi tất cả mọi người rời đi, liền tiến đến trước mặt hoàng thượng, nói nhỏ: “Hoàng Thượng, thần còn có một kế, có thể trợ giúp bệ hạ đối phó Yến vương”.

Chu Duẫn Văn kinh hỉ, vội vàng nói: “Hi Trực tiên sinh mau mau nói đi”.

Phương Hiếu Nhụ trầm thấp nói với Chu Duẫn Văn một phen, Chu Duẫn Văn nghe thấy liền gật đầu liên tiếp, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói: “Tiên sinh trí kế vô song, trẫm sẽ dựa vào kế tiên sinh đi làm!”.

Đang nói, Mộc Ân mang theo ngự y vào, trông thấy Phương Hiếu Nhụ vui sướng, sải bước đi ra ngoài, Mộc Ân không khỏi có phần kinh ngạc. Từ khi Hoàng Tử Trừng, Tề Thái bị giáng chức quan lưu vong, hắn thật lâu không phát hiện Phương tiến sĩ mang bộ dáng như hãnh diện vậy, chỉ là bởi vì hắn mới từ Thái Y viện trở về, không biết Phương Hiếu Nhụ có việc vui gì.

Thịnh Dung sau khi nhận được thánh chỉ của Chu Duẫn Văn, lập tức bố trí phải kích, hắn điều thủ tướng Đại Đồng Phòng Chiêu xua quân nhập Tử kinh quan trước, công kích các huyện Bảo Định đã quy thuận Yến vương; Sai Ngô kiệt dùng lương thảo tiếp tế Phòng Chiêu; Lại sai các tướng Liêu Đông chỉ huy nhập quai, công kích Vĩnh Bình; Tự mình dẫn đại quân ra Đức Châu, đóng quân tại Dịch huyện phía tây thủy trại, chỗ này ở trong rừng tùng, dễ thủ khỏ công, Yến vương cậy vào thiết kỵ quen dùng lực dã chiến không phát huy được; Cuối cùng lại để cho Bình An dẫn quân chạy ra tái ngoại, hoặc công Bắc Bình, hoặc công Yến vương, tùy cơ ứng biến.

Trong lúc nhất thời chiến cuộc phương bắc dày đặc như mây, độ khẩn trương lại tăng lên.

Thành Bắc Bình lại lần nữa bị đại quân triều đình công kích, quân đội nhập quai Liêu Đông và Mã Hòa Bình An thay nhau đảnh Bắc Bình, tình hình chiến đấu kịch liệt, mặc dù không bằng thanh thế Lý Cảnh Long vây quanh tứ phía làm cho người ta sợ hãi trước đó lần, nhưng bọn họ biết quân trông giữ thành sẽ quả quyết không buông tha thành Bắc Bình, cho nên căn bản không cần vây thành tứ phía, mồi ngày chỉ là tập trung trọng binh công mạnh một chồ, sự thảm thiết so với lần bảo vệ Bắc Bình trước đó lớn hơn nhiều.

Ba năm qua, Yến vương cùng thứ tử Chu Cao Hú lãnh binh bên ngoài, tư thế hào hùng, bách chiến sa trường, Chu Cao Sí làm thế tử trấn thủ Bắc Bình, dù chưa ăn nằm trên chiến trường, thực so với trên chiến trường còn muốn gian nan hơn, hắn trấn thủ ở thành Bắc Bình, muốn điều động lương thảo, chiêu mộ binh lính, tiếp thu và chinh phục phủ huyện quy thuận, quản lý quan viên địa phương, trưng thu thuế má sung quân lương, tiếp thu sắp xếp lợi khí chở đến tiền tuyến, các loại việc tốt đẹp như thế, mới có thể làm cho Yến vương lãnh binh bên ngoài không buồn phiền ở nhà.

Ba năm qua, nhiều chuyện như vậy đặt ở trên vai hắn, ngày đêm vất vả, khiến cho cả người Chu mập mạp thành thục, tính tình trầm ổn, làm việc lão luyện, làm người khôn khéo, đôi môi dày càng làm cho cả người hắn lộ ra vài phần uy nghiêm, điều duy nhất không biến đổi là hắn làm người rất đôn hậu, ngoài ra hắn tự hỏi tại sao mệt nhọc tại sao ăn uống không điều độ mà vẫn chưa giảm cân.

Sáng sớm hôm nay, nam quân liền lại phát động công kích với Bắc Bình lần nữa, Chu Cao Sí đích thân trấn thủ ở đầu tường cao, đi bốn phía cổ vũ thăm hỏi tướng sĩ, đến khi giữa trưa, nam quân lui ra, hắn mới có thể thở hồng hộc nghỉ ngơi. Chu Cao Sí trở lại trong lầu cửa thành, lau một đống mồ hôi trên mặt, bưng lên tách trà một lớn, vừa muốn uống, liền có người đến bẩm báo: “Bẩm báo thế tử, ngoài thành có người cầm cờ cầu kiến!”.

Chu Cao Sí khẽ giật mình hỏi: “Có mấy người đến trước trận?”.

Người binh lính kia nói: “Chỉ có một người!”.

Chu Cao Sí hơi suy tư, phân phó nói: “Buông giỏ xuống, kéo hắn lên, ta muốn xem, Bình An muốn chơi trò.

Gì”.

Chỉ chốc lát sau, một người nam quân mang tin tức bị kéo lên đầu tường, mang vào trong thành lâu. Chu Cao Sí ngồi ngay ngắn phía trên, lanh lùng thốt: “Bình An phái ngươi tới làm chuyện gì?”.

Người cười nọ ha ha, thản nhiên chắp tay nói: “Thế tử, tiểu thần không phải bộ hạ tướng quân Bình An”.

Chu Cao Sỉ hơi nhíu mày, nghi ngờ nói: “Ngươi là người Liêu Đông sao?”.

Người nọ cười thần bí, nói: “Cũng không phải. Tiểu thần đến từ Kim Lăng”.

“Kim Lăng?”.

Chu Cao Sí kinh nghi nói: “Ngươi là sứ tiết Hoàng Thương phái tới?”.

Người nọ trong tay áo lấy ra một phong mật tín dùng hoàng lăng phong kín lại, mỉm cười nói: “Thế tử, đây là bệ hạ tự tay viết cho thế tử, bệ hạ biết rõ, thế tử thủ vững Bắc Bình đối nghịch cùng triều đình, chính là vâng theo lênh phụ thân, không thể không làm. Nhưng từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, làm theo hiếu sẽ cạn sạch trung, bệ hạ nói, chỉ cần thế tử quy thuận triều đình, dâng Bắc Bình ra, Hoàng Thượng sẽ phong thế tử làm Yến vương, đời đời trấn thủ”.

“Không cần nói!”.

Chu Cao Sí giận tím mặt, bỗng nhiên đứng lên nói: “Người đau, đem hắn trói lại, giải vào đại lao!”.

Một võ tướng đứng thẳng một bên mắt thấy tất cả việc phát sinh ở trước mắt, con mắt đi lòng vòng, một tia xảo trả sáng rọi lóe lên rồi biến mất.

Người này mới xem xét là võ tướng, nhìn kỹ, dưới bì giáp bao phủ bên canh lại là một áo bào thái giám màu lam.

Trong phủ Yến vương có vài đại thái giám quản sự, Trịnh Hòa, Lý Hưng, Hầu Hiển, cẩu Nhân, Vương An, đại khái là do duyên cớ võ công phương bắc hưng thinh, bọn họ đều có một thân võ nghệ tuyệt hảo, Hoàng Quảng này cũng là một trong số đó, thế tử đích thân thủ thành, hắn tự nhiên cũng phải đi theo.

Hai ngày trước bởi vì nam quân công thành mãnh liệt, Hoàng Quảng sợ chiến không dám ra phụ cận, bị Chu Cao Sí đốc chiến phát hiện, dùng quân pháp nặng nề đánh vào đít, Hoàng Quảng ghi hận trong lòng, lúc này nhìn thấy triều đình phái người đến mời chào thế tử, nhất thời nảy ra ý hay, đến ban đêm, Hoàng Quảng liền lặng lẽ gọi một tiểu thái giám tâm phúc qua, phân phó một phen, sau đó đem hắn lặng lẽ hạ xuống thành.

Nam quân cũng sợ yến quân trong thành tập doanh ban đêm, cho nên trú doanh cách thành Bắc Bình hai mươi dăm, dưới thành cũng không cỏ quân địch, tiểu thái giám hạ xuống thành, liền nhanh chân chạy đi, lẫn vào chỉnh giữa bóng đêm mênh mông.

Lại nói Chu Cao Sỉ, bắt sứ giả triều đình lại liền đi gặp mẫu thân.

Từ Phi cũng không để việc này ở trong lòng, Chu Duẫn Văn tự tay viết thư nàng cũng không thèm nhìn liền vứt qua một bên, rồi cùng đứa con thương nghị việc Yến vương sắp điều quân trở về, đại quân lên đến mấy chục vạn, quần áo mùa đông và lương thảo cũng thành vấn đề.

Buổi sáng ngày hôm sau Đạo Diễn hòa thượng gom góp được một số vàng bạc tài vật, đến Yến vương phủ giao cho Vương phi, Từ vương phi nhớ tới hôm qua việc, thuận miệng nói cho Đạo Diễn, Đạo Diễn không khỏi bật cười nói: “Hoàng Thượng thật sự là ít sáng tạo, lại muốn để thế tử phải bội điện hạ, không nói đến con trai Chu vương tố cáo cha hắn, rơi vào kết cuộc gì, lấy nhân hiếu của thế tử...”.

Nói đến đây, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi.

Từ Phi cực kỳ nhạy bén, lập tức phát giác không ổn, vội hỏi: “Đại sư, cỏ gì không ổn?”.

Đạo Diễn chậm rãi nói: “Bần tăng lo lắng, Hoàng Thượng chiêu hàng là giả, ly giản là thật”.

Từ Phi khẽ giật mình, nói: “Ly gián? Cao Sí cùng điện hạ chính là phụ tử, dùng một phong thư liền có thể...

Nói đến đây, sắc mặt nàng cũng trở nên khỏ coi, Chu vương thứ tử làm sao không phải cốt nhục thân sinh? Hơn nữa cũng là đích tử. Từ xưa đến nay, vì quyền lực, cốt nhục tương tàn chuyện này còn thiếu sao, Yến vương hôm nay lãnh binh bên ngoài, nếu như Bắc Bình bị mất, lập tức sẽ mất đi căn cơ, tin tức truyền ra, trong khoảnh khắc hắn đại quân phải tán đi bảy tám phần mười, không có lương thảo, không cỏ căn cơ, diệt vong cũng chỉ là việc trong nay mai, nếu Yến vương nghe được tin tức này, hắn sẽ không lo lắng sao?

Từ Phi bỗng nhiên đứng lên, mặt phấn thất sắc nói: “Ai da, là ta chủ quai, đại sư, làm thế nào mới tốt bây giờ?”.

Đạo Diễn hỏi: “Phong thư của Hoàng Thượng, người có từng mở ra xem chưa?”.

Từ Phi nói: “Không cỏ, Cao Sí căn bản chẳng thèm ngó tới, ta cũng chưa từng để ở trong lòng”.

Nàng vội vàng đi qua, mở bàn ra, tìm thấy phong thư chưa từng mở ra đưa cho Đạo Diễn, Đạo Diễn lòng mới nới lỏng, thở dài, nói: “Như thế còn tốt, lập tức phái người mang theo thư này, mang luôn cả sứ tiết triều đình kia đi gặp điện hạ, tất cả mặc cho điện xử lý, như thế, có thể đánh tan nghi kỵ trong lòng điện hạ. Nếu không, điện hạ trúng kế, khỏ tránh khỏi lòng nghi ngờ thế tử từng do dự, sau này đối với thế tử thật sự là bất lợi!”.

Từ Phi cũng biết tình thế nghiêm trọng, vội vàng gọi người đến áp giải sứ giả trong đại lao ra, gọi vài tên gia tướng thân tín tới, dặn dò tỉ mỉ một phen. Chu Cao Sí từ đầu tường trở về, nghe mẫu thân nói rõ lợi hại trong đó, cũng không khỏi đổ ra một thân mồ hôi lanh, đợi cho đến lúc nửa đêm, Chu Cao Sí liền mở cửa thành, thả vài tên gia tướng này ra khỏi thành, chạy đi tìm Yến vương.

Hoàng Quảng phái một tiểu thái giám đi, chờ thoát ly phạm vi khỏi Bắc Bình, lập tức mua một con ngựa, ngày đêm kiêm trình chạy tới doanh Yến vương trú, Yến vương nghe được tiểu thái giám bẩm báo Hoàng Thượng phái mật sử dụ hàng thế tử, không khỏi có phần do dự, hắn thực không muốn tin tưởng đứa con sẽ bản mình, đó là cốt nhục mình thân sinh ra, nhưng đang mang trọng trách, một khi là thật thì chính là kết cục vạn kiếp bất phục.

Càng nghĩ càng không yên lòng, Yến vương liền gọi con thứ hai Chu Cao Hú, hỏi hắn lúc ở kinh, thế tử và Hoàng Thượng có vâng lai hay không. Chu Cao Hú đầu tiên hơi không hiểu chuyện gì, cho đến phụ thân lấy ra mật tín của hoàng thượng, hắn mới hiểu được sự việc trong đó, một tia tham lam không khỏi tự nhiên sinh ra.

Hắn tự hỏi mình vì phụ thân vào sinh ra tử, công lao thật lớn, nhưng hắn không phải trưởng tử, bất kể là vương vị Yến vương này, hay một khi phụ thân ngồi lên ngôi vị hoàng đế giang sơn, đều không có phần hắn, Chu Cao Hú bình thường hay nhớ tới, đã từng cảm thấy bất bình không cam lòng. Đại ca đã béo mà lại hay bênh, có lẽ không thể trường thọ, nhưng hắn đã có con, có con trai trưởng này tồn tại, vương vị hoặc ngôi vị hoàng đế, vẫn sẽ không thuộc về mình, nếu có thể...

Một tia ác niệm dâng lên trong lòng hắn, bỗng nhiên nhớ tới đại ca luôn luôn nhân hậu, đối với hắn và lão Tam đều cực kỳ thân cận, từ nhỏ hai người bọn họ làm loạn khắp nơi, đại ca đều cực lực bao dung, che chở bọn họ, hôm nay một lời của mình đà đinh sinh tử đại ca, không khỏi lại có chút không đành lòng.

Chu Lệ thấy sắc mặt hắn âm thầm bất định, không khỏi quát: “Vi phụ hỏi ngươi, vì sao bàng hoàng không đáp?”.

“A!”.

Chu Cao Hú lắp bắp kinh hãi, quyền lợi cuối cùng chiến thắng cốt nhục thân tình, hắn quyết tâm vượt qua, quỳ xuống đất nói: “Phụ vương, con... Do dự, là không muốn nói đến thị phi của đại ca, dù sao cũng là đại ca của hài nhi, nhưng... Nhưng đang mang an nguy của phụ vương và hơn mười vạn đại quân, con lại không dám giấu giếm, cho nên...”.

Anh mắt Chu Lệ lóe lên, trầm giọng nói: “Cứ việc nói, vi phụ sẽ có quyết định!”.

“Vâng!”.

Chu Cao Hú làm ra một bộ dáng không muốn, miễn cưỡng nói: “Ba huynh đệ nhi thần đến kinh sư, Hoàng Thượng thiết thinh yến khoản đãi, đối với đại ca hết sức rộng rãi. Sau này... Sau này cũng thường xuyên triệu đại ca vào cung gặp nhau. Đại ca học rộng tài cao, tinh thông cầm kỳ thư họa, không giống hài nhi, một kẻ vũ phu như vậy, cho nên được nhận ân điển của Hoàng Thượng, cận thần bên người hoàng thượng, như Phò mã Hoài khánh và một đám hoàng thân quốc thích, cũng thường cùng đại ca ăn cơm uống rượu ở cùng một chỗ, Hoàng Thượng và Đại ca... xác thực... thật là... cực kỳ thân cân”.

Chu Lệ nghe đến đỏ, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Chu Cao Hú lại vội nói: “Bất quá, hài nhi tin tưởng, đại ca tuyệt đối không đầu hàng Hoàng Thượng, Hoàng Quảng đưa lời nhắn tới cũng không nói Hoàng Thượng phái người chiêu hàng, người mang tin bị đại ca giữ lại, nhưng cũng chưa nói đại ca đã đáp ứng đầu hàng”.

Chu Lệ kinh nghi bất định, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu đứa con thật bị Hoàng Thượng đầu độc, đầu nhập vào triều đình...”.

Hắn không dám nghĩ tiếp, tuy nói Bắc Bình có ái phi Từ thị, còn có Đạo Diễn đại sư, nhưng Cao Sí là thế tử danh chính ngôn thuận, một mực chấp chưởng quân chỉnh đại quyền ở Bắc Bình. Mấy năm nay mình lãnh binh bên ngoài, đầy đủ mọi thứ quân chính pháp tư Bắc Bình, đều là do đứa con lớn một tay nắm giữ, nếu hắn muốn phản, Vương phi và Đạo Diễn đại sư không thể ngăn hắn lại được, không chỉ nói hắn dâng ra cả tòa thành Bắc Bình, chỉ cần hắn mở một cửa thành ra, để nam quân vào thành, vậy đại thế đã mất.

Chu Lệ càng nghĩ, cuối cùng không dám đem tính mạng người cả nhà cùng tiền đồ hơn mười vạn đại quân đều đặt ở trên người trưởng tử hắn chưa biết nên tín nhiệm hay không, hắn trầm mặt nói với Chu Cao Hú: “Cao Hú, ngươi lập tức dùng danh nghĩa thúc đẩy giao nộp thuế ruộng dẫn kỵ binh nhẹ trở về kinh, đối với việc triều đình chiểu hàng làm ra vẻ không biết, sau khi thấy đại ca ngươi, lập tức động thủ hắn bắt lại, lại cầm thủ lênh của ta khống chế toàn thành, chờ ta trở về điều tra rõ. Nếu đại ca ngươi dám can đảm phản kháng, vậy...

Chu Lệ cắn răng, trong mắt lập lòe vẻ tàn khốc, tay phải hung hăng bổ hướng Nam kinh, từ trong kẽ răng đi ra một chừ: “Giết!”.

“Hài nhi tuân mênh!”.

Chu Cao Hú vội vàng đáp ứng, trong lòng không tự chủ được, tự nhiên cảm thấy bồn chồn, tuy phụ thân phân phó, nếu đại ca không chịu tuân lênh mới có thể giết hắn, nhưng đến lúc đó rốt cuộc là cục diện gì, còn không phải mình nói là tính. Cho dù sau đó bị phụ thân phát giác, hắn còn cỏ thể giết mình cho báo thù đại ca không? Huống chi bên trong ba huynh đệ, phụ thân vốn thích mình nhất.

Chu Cao Hú vừa suy nghĩ trong đầu, vừa đứng dậy định đi ra ngoài, đúng lúc này, Chu Năng dẫn vài gia tướng Yến vương phủ, áp một tiểu tử ủ rũ đi vào trong trướng.

Thì ra, tuy Hoàng Quảng sớm phái người đến đưa tin trước một ngày, nhưng hắn không dám kinh động Chu Cao Sí, là vụng trộm dùng sọt đem tiểu thái giám thân tín của hắn buông xuống thành, tiểu thái giám đi hơn mười dặm đường, đến một thôn trấn, mới mua được ngựa thay đi bộ, lại là một thớt ngựa tồi.

Mà mấy viên gia tướng Từ vương phi phái tới là Chu Cao Sỉ ngông nghênh mở cửa thành cho đi ra, ngựa cưỡi cũng là một chiến mã cấp một trong quân, kết quả chỉ chạy tới quân doanh chậm một lát so với tiểu thái giám.

Chu Lệ nghe gia tướng nói rõ lý do, lại tiếp nhận xem xét phong thư hoàng đế ngự bút, bức thư kia cỏ phong kín hoài hảo không tổn hao gì, căn bản chưa từng mở ra, hai mắt kích động dâng lên một vòng lệ quang, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Quá âm hiểm, Quá âm hiểm!”.

Một kế ly gián này, đúng là do Phương Hiếu Nhụ bày ra cho Chu Duẫn Văn. Có thể nói Phương Hiếu Nhụ từ khi nhập kinh đến nay, đây là lần đầu tiên biết làm chút chuyện, chính là một kế này.

Nếu không phải Từ Phi ngẫu nhiên nói cho Đạo Diễn biết, lúc này hắn đã thật sự thành công khiến cho phụ tử Chu Lệ tương tàn, bằng một kế này, cũng cỏ thể thoảng rửa danh vô năng của hắn, đáng tiếc, bị con lừa trọc Đạo Diễn kia phá hủy, theo như việc này thì, lúc Phương Hiếu Nhụ vừa mới cầm giữ triều chính, nghiêm khắc chèn ép phật giáo vẫn là có dự kiến trước.

Ke ly gián không thành công, lúc Phương Hiếu Nhụ buồn chán không thôi, Hạ Tầm lại cho hắn lên một cái tát vào mặt, bởi vì thời điểm đám cưới giữa Phương Hiếu Nhụ và Trung Sơn vương phủ đã đến...

Duy Linh

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan