Chu Lệ đánh bại Thịnh Dung, Thịnh Dung lui về giữ Đức Châu, co đầu rút cổ không ra, Bình An cùng Ngô kiệt liền cùng trốn về Chân Định, thủ vững trong thành, không chịu xuất chiến. Thấy tình cảnh này, Chu Lệ lại sinh một kế, hắn ra lệnh cho thủ hạ sĩ tốt đi tứ tán, sưu tập lương thảo khắp nơi, làm đủ thanh thế. Sau khi dân chúng chạy nạn chạy đến thành Chân Định, đều nói lương thảo Yến vương sắp hết, quan binh đều tự rời khỏi doanh đi tìm lương thảo, trong lúc nhất thời một truyền mười mười truyền trăm.
Bình An và Ngô kiệt gọi vài dân chúng chạy nạn tiến trong trướng cẩn thận nghi vấn hỏi một phen, xác nhận thân phận bọn họ không thể nghi ngờ, không khỏi động tâm tư. Hai người này tự nhận mình bản lĩnh, chiến công và tư lịch đều ở trên Thịnh Dung, giờ đây lại bị Thịnh Dung quản thúc, trong lòng có chút không phục, cực kỳ muốn lập một công lao lớn, trước mắt trong quân Yến vương đã thiếu lương, quân tâm sĩ khí tất nhiên sa sút tinh thần, lại bởi vì tất cả doanh quan binh đi bốn phía tìm kiếm lương thực, trong doanh tất nhiên trống rỗng, hai người liền nổi lên ý niệm tham công trong đầu.
Hai người phái thám mã đi trước dò xét hư thật trong quân doanh Yến quân, nhận được tin tức quả nhiên như lời dân chúng chạy nạn nói, hai người mừng rỡ, lập tức lãnh binh ra khỏi thành, tập kích bất ngờ đại doanh Yến vương. Chu Lệ sai mật thám lúc nào cũng giám thị động tĩnh Ngô kiệt và Bình An, vừa thấy hai người trúng kế, Chu Lệ mừng rỡ, lập tức tập kết đội ngũ, đánh tới trước mặt, đến khi Ngô kiệt và Bình An phát hiện trúng kế, liền muốn chạy trốn.
Hai đùi làm sao chạy trốn thoát khỏi bốn chân? Lúc này lui bước không khác chịu chết, Ngô kiệt quyết đoán hạ lệnh kết trận tự bảo vệ mình3 Chu Lệ vừa thấy Ngô kiệt kết tứ phương trận, không khỏi cười to nói: “Ngô kiệt là lão thành dụng binh, tự ý thủ thành, không tự ý dã chiến, tứ phương trận tứ phía thụ địch, sao có thể thủ thắng? Vốn dĩ chỉ cần dùng binh mã công một góc, góc đó bại, thì mấy góc còn lại sẽ tự bại thôi!”.
Thế là Chu Lệ đánh nghi binh ba mặt, một mặt chủ công, hết lần này tới lần khác trong quân hắn có nhiều binh, một mặt đánh nghi binh một mặt thực sự công, có thể căn cứ biến hóa trong doanh địch mà tùy thời biến hóa, đến lúc này Ngô kiệt khó lòng phòng bị, chiến nửa ngày, đại trận liền bị đột phá, giết về sau, chỉ còn lại có binh mã của Bình An còn có thể miễn cưỡng chèo chống. Chu Lệ thấy Bình An đứng trong quân điều khiển, từ vọng lâu trên cao nhìn xuống tùy thời ứng biến, liền tổ chức một đội tử sĩ, cưỡng chế xông vào trong quân Bình An, cũng không ham chiến, chỉ là giết về phía vọng lâu.
Một đạo thiết kỵ này đều là tinh nhuệ trong ba đạo hộ vệ Yến Sơn, hung hãn không sợ chết, anh dũng tranh lên trước, khó khăn lắm mới giết đến dưới vọng lâu, Bình An bất đắc dĩ, đành phải bỏ vọng lâu lên ngựa tác chiến, vọng lâu cuối cùng bị đội tử sĩ này vung mạnh riu lớn cường ngạnh chém ngã, binh mã bộ đội sở thuộc Bình An mất đi “thiên lý nhãn”. Cuối cùng cũng bị Yến quân như thủy triều dâng bao phủ.
Bình An chém giết đẫm máu, cùng Ngô kiệt trốn về thành Chân Định, kiểm binh mã một lần, kết quả so với Thịnh Dung còn thảm hơn, hai người qua một trận chiến này hoặc chết hoặc bị bắt, hao tổn mười vạn binh mã. Hai người hắn vốn là vì tranh công với Thịnh Dung, không nghĩ là sẽ có thất bại thảm bại, trong lòng không khỏi hoảng sợ, không biết nên giải thích như thế nào với Hoàng Thượng.
Ngồi đối diện thật lâu, Ngô kiệt đột nhiên nói: “Thịnh Dung làm được, chúng ta chẳng lẽ không làm được?”.
Bình An khẽ động trong lòng, thử nói: “Hầu gia muốn nói?”.
Ánh mắt hai người đụng vào nhau, đã có cảm giác tương đồng.
Rất nhanh, lại một phong chiến báo đưa đán kinh sư.
Chiến báo nói, lại gặp gió lớn.
Lúc này đây gió so với gió Thịnh Dung đụng phải còn muốn lớn hơn, Thịnh Dung chỉ một ít gió lớn cuốn cát bụi đầy trời mà thôi, gió lúc này đây lại như bão lớn, mãnh liệt quét sạch sành sanh, vọng lâu trong quân đều bị thổi ngã, đến nỗi binh mã triều đình đại bại.
Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng lại tin.
La Khắc Địch tức đến điên mất rồi.
Hắn quyết tâm, tạm thời dứt bỏ mặc kệ Yến vương bí điệp, toàn lực tạo thế, bằng mọi cách lật đổ đám Phương Hoàng này.
Hắn xem như đã hiểu, mấy phế vật này không xuống đài, thiên hạ Đại Minh sớm muộn gỉ cũng đổi chủ.
Chu Lệ hai phiên đại thắng, sự lo lắng khi bại lần trước ở Đông Xương đã bị quét sạch, sĩ khí tăng vọt chưa tìng có. Nhưng Ngô kiệt, Bỉnh An và Thịnh Dung thủ vững trong thành, mặc ngươi mắng trận dụ binh như thế nào, chính là không chịu ra khỏi thành dã chiến, khiến cho Chu Lệ cũng không có kế khả thi.
Vừa lúc đó, người Hạ Tầm phái tới lặng lẽ tìm được đại doanh Chu Lệ, xem tình báo Hạ Tầm phái người đưa tới kỹ càng, Chu Lệ không khỏi ngửa mặt lên trời cười to!
Huyện Bái chịu sự quản lý của phủ Từ Châu, đông dựa vào Sơn Hồ, Chiêu Dương Hồ, cùng giáp với huyện Vi Sơn phủ Sơn Đông. Nơi này là cố hương của Hán cao tổ Lưu Bang, cũng là nguyên quán của mình Thái tổ Chu Nguyên Chương, đối với tiền tuyến Đức Châu, đây vẫn là hậu phương lớn, các dân chúng vẫn đang an cư lạc nghiệp.
Thời tiết tháng sáu, mười phần nóng bức.
Lúc chạng vạng tối, các dân chúng Tiểu vương toang ăn qua cơm tối, đều mang theo thê tử đi hóng mát. Lão nhân mang bàn nhỏ ra sân, một bỉnh trà Bột Hải, thản nhiên nói chuyện trời đất. Người trẻ tuổi thì tụ tập trong nội viện, ngồi trên mặt đất, cười cười nói nói.
Đột nhiên, một đội quan binh giục ngựa đến, tầng tầng lớp lớp, đội ngũ chừng mấy ngàn người, hơn nữa đều là kỵ binh. Chiến sự dù chưa đánh tới đây, nhưng dân chúng ở đây đã nhìn quân đội quen, nam qua bắc lại, không ngừng có đại quân triều đình đi qua, bọn họ sao có thể chưa quen thuộc? Nhưng như đội quan binh này nghiêm chỉnh trật tự như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy, không khỏi thầm khen một tiếng oai phong.
Đội ngũ mấy ngàn người này xác thực là tinh binh bách chiến, đội ngũ chỉnh tề, kỷ luật cực nghiêm, giục ngựa phi nhìn phía trước không chớp mắt, lại càng không châu đầu ghé tai, cho dù là mùa hè nóng bức, bọn họ cũng mặc đầy đủ áo giáp, mặc dù mồ hôi đầm đỉa, nhưng không có một người hở ngực lộ bụng, quân đội như vậy, mới là hổ lang chỉ sư, hùng tráng chỉ sư.
Các dân chúng tấm tắc trong tiếng than thở, chỉ đội ngũ này dần dần biến mất ở chính giữa bóng đêm.
Đội kỵ binh này có tướng lãnh là Chỉ Huy Sứ úy Châu Lý Viễn, chuẩn xác mà nói hẳn là nguyên Chỉ Huy Sứ úy Châu, bởi vì Yến vương công úy Châu, hắn đã đầu hàng Yến vương. Dân chúng Bái huyện tuyệt đối không ngờ ràng, chỉ đội ngũ này lại chính là binh mã của Yến vương trong truyền thuyết.
Đại quân triều đình trú đầy các nơi ven đường, binh Yến vương làm sao có thể có khả năng xuất hiện ở chỗ này? Huyện Bái còn chưa tìng thấy binh mã Yến vương đánh tới.
Ngày hôm sau, một tin tức kinh người liền truyền ra, binh mã Yến vương như thiên binh thiên tướng, đột nhiên xuất hiện ở bến tàu huyện Bái, triều đình bí mật vận chuyển đồ quân nhu, hơn vạn thuyền lương thảo sẵn sàng có thể trợ cấp tiền tuyến, chỉ một mồi lửa đã bị đốt rụi. Thịnh Dung lúc trước ở Đức Châu bị Yến quân cướp đi trăm vạn gánh quân lương để giáo huấn, lúc này đây đều đem quân lương đặt ở hậu phương, càn lương thảo thì bất cứ lúc nào cũng có thể vận chuyển, kể từ đó, có thể nói an toàn, nhưng hắn vạn lần không ngờ, nội bộ lại có thể mâu thuẫn, đây chính là hơn vạn thuyền lương thảo đó!
Một mồi lửa này, đến nước sông cũng đều bị đốt cháy, đường sông vận chuyển lương thực từ hạ du trở lên có vô số cá và ba ba đều bị nước sôi nấu chín.
Đột nhiên nghe thấy tin dữ, Thịnh Dung xuýt chút nữa thì ngất đi.
Quân địch có sáu ngàn kỵ binh nhẹ, lại có thể thần không biết quỷ không hay giết đến hậu phương, lộ tuyến vận chuyển lương thảo, tình huống phân bố đóng quân, quan phòng khám xét ven đường, lộ tuyến Yến quân lui lại, tất cả chuyện này... Tất cả làm sao lại đến cùng một lúc?
Thịnh Dung cực kỳ bi thương không kịp đấm ngực dậm chân, vội vàng lệnh Đại tướng Viên Vũ dẫn binh đuổi giết Lý Viễn, dưới trướng Viên Vũ có ba vạn tinh binh, gần đây mới được toang bị thêm chiến mã mới từ Triều Tiên chở đến, xem như đội ngũ có lực cơ động tương đối manh.
Đội ngũ này đại bộ phận đều cưỡi chiến mã lớn nhỏ như con lừa vậy, vội vàng đuổi theo sáu ngàn kỵ binh của Lý Xa, bọn họ bi ai phát hiện không phải ngựa của mình nhanh, mà là người ta tại cố ý chờ hắn, trên đường Lý Viễn lui về phía sau, vậy mà sớm đã có phục binh của Yến vương, kết quả không nói cũng có thể nghĩ.
Chu Duẫn Văn sau khi biết được tin tức này cũng bắt đầu phát điên, ngay sau đó tấu chương Thịnh Dung đưa lên, Thịnh Dung bị chọc giận tìm từ nghiêm khắc chỉ trích triều đình không lo lắng cẩn thận, khiến bố trí của triều đình ở hậu phương cũng bị quân địch biết, cuối cùng hắn còn nhớ rõ ân đề bạt của bọn người Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng đối với hắn, không có trực tiếp điểm ra danh tính mấy người này.
Nhưng ở kinh, phái tước phiên, phái nghị hòa, thậm chí là La Khắc Địch thành lập phái đối nghịch Hoàng phái cũng mặc kệ những người kia, tất cả triều dã cùng đánh trống hò reo, muôn miệng một lời chỉ trích Hoàng Tử Trừng vô năng, trong lúc nhất thời dùng ngòi bút làm vũ khí, tấu chương như tuyết rơi bay đến trên bàn Chu Duẫn Văn.
Chu Duẫn Văn ăn không tiêu.
Đêm khuya, Phương Hiếu Nhụ ở trong thư phòng, ngọn đèn dầu vẫn còn sáng.
Phương Hiếu Nhụ cùng Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, ba người ngồi đối diện không nói gì.
Qua hồi lâu Hoàng Tử Trừng mới khàn giọng nói: “Luân phiên đại bại, hôm nay đến cả hơn vạn thuyền lương thảo phía sau cũng bị Yến quân đốt cháy, văn võ bá quan cùng nhau liên kết, Hoàng Thượng... hoàng Thượng đối với ngươi và ta cũng nổi lên oán than. Ài! Tình cảnh chúng ta thật gian nan...”.
Tề Thái lạnh lùng nói: “Thái tổ khi còn sống đẻ lại, vài lần đã hao tổn không còn, binh lính vốn đầy đủ sung túc qua mấy lần điều động, muốn đủ lính cũng là cố hết sức, lúc kiến Vãn nguyên niên, miễn giảm thuế má Giang Nam trên diện rộng, kết quả hai năm qua Hộ bộ thu không đủ chi, giờ đây đã không còn gỉ, đã không lấy ra đủ tiền tài để trả tiền quân lương cho những tướng sĩ ở tiền phương. Những cái này đều là kết quả của ta và ngươi chủ chính tạo thành, Hoàng Thượng có thể không tức giận sao?”.
Hoàng Tử Trừng thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi...”.
Phương Hiếu Nhụ thở dài, cắt đứt lời bọn họ nói: “Hai vị, hoạn nạn lâm đầu, ta và ngươi càng cần phải đồng tâm hiệp lực, không cần tranh cãi nữa”.
Hoàng Tử Trừng cùng Tề Thái đều hừ lạnh một tiếng.
Trầm ngâm thật lâu, Tề Thái nói: “Hôm nay, Lý Cảnh Long, Như Thường, những người kia không ngừng công kích chúng ta, lớp người Cảnh Thanh, Luyện Tử Ninh cũng không bỏ cơ hội lên lớp giảng bài, trong thành Kim Lăng tiếng oán than dậy đất, ta xem... không bao lâu nữa, Hoàng Thượng sẽ không thể không đem chúng ta ra khai đao, dẹp an quân tâm sĩ khí. Cùng với ngồi chờ chết, không bàng chúng ta chủ động ra tay!”.
Ánh mắt Phương Hiếu Nhụ lóe lên, vội hỏi: “Còn kế gỉ có thể dùng?”.
Tề Thái điềm nhiên nói: “Hai người chúng ta chủ quân sự, lại nắm chính sự, quốc gia rơi vào cục diện như thế, hai người chúng ta khó có thể chối bỏ, cho nên, hai người chúng ta phải chủ động dâng thư thỉnh tội, ôm đồm chịu toàn bộ tội, như thế, là được giữ được Hiếu Trực tiên sinh vẫn còn ở lại được triều đình”.
Phương Hiếu Nhụ vừa nghe bỗng nhiên đứng lên: ‘Thượng Lễ, không thể!”.
Tề Thái đè hắn lại nói: “Hiếu Trực tiên sinh không cần phải chối từ, chúng ta chịu lời gièm pha của gian thần cùng với sự xa lánh của đám người gian trá, nhân thủ có ở trên tay, giờ đây cũng không thể xuất ra được, chỉ cần có ngươi ở trong triều, chúng ta liền có cơ hội quay đầu lại, vậy thì sợ chuyện gì. Chỉ là sau khi hai người chúng ta rời đi, trước mặt hoàng thượng cũng chỉ còn lại có một mình Hiếu Trực tiên sinh, giang sơn xã tấc của Hoàng Thượng và chúng ta, đều phải kính nhờ Hiếu Trực tiên sinh ngươi lo lắng”.
Phương Hiếu Nhụ thấy hắn trịnh trọng nói, không dám lại chối từ, chỉ đứng dậy, nghiêm nghị vái chào về phía bọn họ: “Tốn Chí tất sẽ không phụ sự phó thác!”.
Hoàng Tử Trừng há to miệng, cuối cùng không nói nữa.
Tề Thái lại nói: “Hiếu Trực tiên sinh một người trong triều, một cây chẳng chống vững nhà, nhất định phải tìm một trợ lực cường đại. Trần Thượng Thư làm mai cho con trai tiên sinh, Ngụy Quốc Công nơi đó cũng đã có ỷ. Sau khi chúng ta rời khỏi, tiên sinh cần phải nhanh chóng định ra việc hôn nhân cùng Trung Sơn vương phủ, chỉ có nhân duyên, tìm được sự ửng hộ của Trung Sơn vương phủ, tiên sinh có thể tiếp tục cầm giữ triều cương, thoát khỏi đám gian nhân áp chế!”.
Phương Hiếu Nhụ trịnh trọng nói: “Tốn Chí tất sẽ toàn lực ứng phó!”.
Bởi vì tướng lãnh tiền tuyến cùng quan viên ở kinh thành nhất trí, ba ngày sau đó, kiến Văn đế rốt cuộc nghiêm khắc đối với Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, hai người một mực chấp chưởng đại quyền trên triều đình. Hai người bị tước đoạt chức quan, lưu vong ra khỏi kinh, cũng kê biên và sung công gia sản bọn hắn.
Cùng lúc đó, kiến Văn đế dùng phái nghị hòa Như Thường thay thế Tề Thái, Lý Cảnh Long thay thế Hoàng Tử Trừng, chủ trì triều chính, đồng thời phái sứ thần thương lượng hòa giải về phía Yến vương Chu Lệ. Ba mươi năm Hà Đông chuyển Hà Tây, trước đó Yến vương cầu hòa một lần, mà kiến Văn đế không đồng ý, lúc này đây rồi lại đổi thành kiến Văn đế cầu hòa về phía Yến vương.
Làm phái mới nổi và phái hòa bình thất vọng là, bên người hoàng đế còn để lại một Phương Hiếu Nhụ.
Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng, Tề Thái, ba cực phẩm này, bất luận làm gì đều có năng lượng thật lớn, đủ để cho mạnh biến thành yếu, khiến cho tốt biến thành xấu, bên người hoàng đế còn giữ một người Phương Hiếu Nhụ, tại sao vậy? Làm sao được, Hoàng Tử Trừng và Tề Thái đã đem tất cả tội nhận về phía mình, Phương Hiếu Nhụ lại có hoàng đế bảo hộ, bọn họ nhất thời cũng không có biện pháp.
Ngày Tề Thái cùng Hoàng Tử Trừng rời kinh, bọn người Phương Hiếu Nhụ, Trần Địch cầm tay đưa tiễn, một mực đưa đến bờ Trường Giang. Bên cạnh bờ Trường Giang, Phương Hiếu Nhụ đem hai phần mật chỉ lặng lẽ nhét vào trong tay bọn họ, nói nhỏ: “Hai vị đại nhân, lần này đi lưu vong, thật ra là trưng binh, Hoàng Thượng đối với hai vị đại nhân vẫn tín nhiệm như trước. Trong kinh, ta sẽ chờ đợi cơ hội, chỉ cần triều đình đánh vài trận thắng, thời cơ chín muồi, ta sẽ lập tức sẽ góp lời cho Hoàng thượng, tuyên triệu các ngươi trở lại kinh”.
Hoàng Tử Trừng chắp chắp tay nói: “Tất cả, dựa vào Hiếu Trực tiên sinh”.
Tề Thái còn băn khoăn đại sự liên minh, tha thiết dặn dò: “Hiếu Trực tiên sinh, đừng quên mới có cường viện”.
Phương Hiếu Nhụ vuốt cằm nói: “Thượng Lễ yên tâm đi thôi, từ nơi này trở về, ta liền đi Trung Son vương phủ một chuyến”.
Hoàng Tử Trừng và Tề Thái giương buồm đi xa, Phương Hiếu Nhụ đứng đó nhìn thật lâu, lúc này mới thở dài một tiếng, quay người lên kiệu, cùng Lễ bộ Thượng thư Trần Địch, thẳng đến Trung Son vương phủ.
Phương Hiếu Nhụ hôm nay có bốn đứa con, đương nhiên, đây là chỉ đích tử (con vợ chính), Phương tiến sĩ là người rất tuân thủ cổ lễ, đối với con gái lập gia đình, đối với thứ tự hắn phân biệt cực kỳ tinh tường. Thân phận của thứ tử (con của thiếp), địa vị chỉ cao hơn nửa phần so với gia phó, đây chẳng qua là sản phẩm phụ khi hoan hảo cùng thị thiếp mà thôi, cho nên hắn cũng không đi tới thăm khi thiếp thất mình sinh nhi tử.
Trong đích tử của hắn, trưởng tử Phương Trung Dũ đã thành thân, thứ tử Phương Trung Hiến chỉ thích kết hôn người hơn tuổi, mặt khác tam tử Phương Đức Tông, tứ tử Phương Lãng Hoàn vẫn là thiếu niên. Lúc này, bốn đứa con cũng còn ở quê nhà đọc sách, cũng không theo hắn vào kinh thành. Đối với việc kết thân cùng Trung Son vương phủ, Phương Hiếu Nhụ cũng không biết là mình.
Lại nói tiếp, nhà bọn họ chẳng những là thư hương môn đệ thi lễ gia truyền, hơn nữa còn là thế gia quan lại, tằng tổ phụ hắn là người đọc sách, cũng ra ngoài làm quan, chỉ có điều quan càng làm càng nhỏ, đến lúc tổ phụ hắn, cũng chỉ đảm nhiệm qua huyện lệnh huyện Ngân triều đình Mông Nguyên, đến phụ thân hắn Phương khắc Cần, ngay cả giáo dụ cũng không làm được.
Nhưng khi đó thiên hạ đại loạn đã hiện rõ, nghĩa quân các nơi thay nhau nổi lên, Ngô Giang Đồng và Kim Cương Nô nhận lệnh Đại Nguyên đến hành tỉnh chiêu mộ thủy binh chống cự nghĩa quân, Phương khắc cần sau khi nghe hỏi cảm thấy cơ hội làm quan tới, vội vàng bị kích động tiến đến hiến kế bình định cho Kim Cương Nô, nhưng vị quan viên Mông Nguyên cũng không tiếp thu, còn đánh hắn đuổi đi ra, kết quả Phương khắc cần bị loạn quân lôi vào núi, rốt cuộc biến thành một thành viên nghĩa quân hắn vốn muốn đi tiêu diệt.
Đáng tiếc đội ngũ này cuối cùng không nhận được kết cuộc có hậu, cuối cùng là Chu Nguyên Chương được thiên hạ, Phương khắc cần liền trở về quê hương, một lần nữa khổ đọc, năm thứ sáu Hồng Vũ thi đậu Tiến sĩ, về sau đến Tể Trữ làm quan Tri Phủ. Kết quả lúc này “án không ấn” bộc phát, quan viên liên quan trong thiên hạ lấy đon vị ngàn mà tính, Phương khắc cần cũng là một trong số đó, hắn bị Chu Nguyên Chương bãi quan miễn chức, giáng chức đến Giang Dũng làm lính, không lâu sau thì bệnh chết.
Đến lúc Phương Hiếu Nhụ, Phương gia mới lại quật khởi lần nữa.
Trong mắt hắn xem, thời đại môn đệ Phương gia tha hương, hôm nay hắn lại nghiễm nhiên là Tể tướng quốc gia, nếu không vì cần Trung Son vương phủ hỗ trợ, thành toàn lý tưởng chính trị của mình, Phương gia hắn lấy người vợ cũng muốn tuyển một giòng họ đi theo nho gia, hắn còn chưa nguyện ý kết thân cùng công thần huân thích.
Tiểu quận chúa thời gian gần đây rất nhàm chán, Bình Nữ đã rời khỏi Kim Lăng, rời bến chờ sinh con, nàng đã không có cớ đến Hồng Lư tự. Mắt thấy đã là đại cô nương mười lăm tuổi, vì tị hiềm, cho nên, nàng không có chỗ nào có thể đi.
Lâm viên Trung Sơn vương phủ thật là đẹp, thú vật tao nhã tinh xảo, như thiên đường nhân gian, nhưng từ nhỏ ở tại chỗ này, xem cũng đã nhàm chán, cho nên đợi ở trong phủ đệ rất không thú vị.
Buổi chiều ngày nọ, nàng ngồi ở trên rào chắn hành lang hoa viên, hai đùi vung vẩy bên ngoài, có làn gió mát nhẹ nhàng đi lại, thỉnh thoảng tóm một khối bánh bao ném vào trong nước, đám cá túm tụm đến, chen chúc tranh đoạt ở dưới chân nàng.
Có một mái hiên kéo dài ra ngoài hành lang, ánh mặt trời không thể soi sáng trên mặt nàng, chỉ có thể chiếu vào bộ phận dưới đầu gối, nhưng không có gió, thời tiết êm dịu, rất dễ làm cho người ta buồn ngủ.
Từ Minh Nhi nhàm chán thở dài một hơi, vượt qua lan can, đang muốn trở về phòng đi ngủ trưa, cuối hành lang chợt có mấy người chậm rãi đi tới.
“Ha ha, tiểu muội! , còn chưa ngủ trưa sao?”.
Từ Huy Tổ cười mỉm đi tới nói: “Đến đây, vi huynh cho muội gặp một người, vị này chính là Phương Hiếu Nhụ Phương đại nhân, vị này chính là Trần Địch Trần đại nhân, hai vị đại nhân, đây là muội muội Huy Tổ, Diệu Cẩm!”.
“Từ gia ta ít có quan văn, đại ca mời hai phu tử như vậy về nhà làm gì? Phương Hiếu Nhụ... không phải là lần trước đại ca nói muốn kết thân gia cho ta sao?”.
Từ Minh Nhi cảnh giác liếc mắt nhìn bọn họ, hơi cúi thân nói: “Diệu Gấm bái kiến Phương đại nhân, Trần đại nhân”.
“Ha ha, tiểu quận chúa không cần phải đa lễ, không cần phải đa lễ”.
Phương Hiếu Nhụ và Trần Địch mỉm cười chắp tay hoàn lễ, Phương Hiếu Nhụ dò xét trên dưới Từ Minh Nhi một phen, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Từ Huy Tổ cười nói: “Hôm nay Phương đại nhân và Từ đại nhân tới chơi, bởi vì thời tiết nóng bức, trong hoa viên thoáng mát, cho nên vi huynh xin mời nhị vị đại nhân đến ngồi trong hoa viên. Tiểu muội cùng đi đi, các vị đại nhân học rộng tài cao, chính là danh nho đương thời, không cần câu thúc lễ tiết”.
Từ Minh Nhi nhẹ nhàng cười đáp: “Tiểu nữ đang muốn trở về phòng nghỉ tạm, sẽ không quấy rầy hai vị đại nhân cùng gia huynh đàm đạo”.
Phương Hiếu Nhụ nghe xong vê râu mỉm cười, vốn hắn còn có chút lo lắng nữ nhi võ tướng công thần này ngang ngược kiêu ngạo điêu ngoa, hôm nay vừa thấy Từ Minh Nhi xinh đẹp như vẽ, ăn nói lễ phép hào phóng, không khỏi âm thầm gật đầu: “Tốt! Tốt! Xuất thân danh môn mà không kiêu căng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ăn nói hào phóng, vẫn còn có bộ dáng khuê nữ, Ừm, cũng coi như miễn cưỡng xứng đôi với đứa con của Hiếu Nhụ ta”.
Từ Huy Tổ huynh trưởng như cha, không khỏi có điệu bộ cha mẹ bình thường thích khoe khoang hài nhi nhà mình có bản sự trước mặt người ta, có phần muốn cho Lễ bộ Thượng thư cùng vị cận thần thiên tử, thân gia tương lai này hiểu được muội muội mình đa tài đa nghệ như thế nào, vừa thấy nàng phải đi, Từ Huy Tổ bối rối, nhưng hắn biết tính tình mình muội muội, ngoài thì ôn nhu mà trong lại không vừa, là tính tình trong bông có kim, nếu chọc giận nàng, đừng nói cái gì đại nho đương thời, cho dù Khổng lão phu tử đến đây, nàng cũng không thèm để ý.
Trước tình thế cấp bách, Từ Huy Tổ đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, liền cười nói: “Thôi thôi, muội muốn đi ngủ trưa, cũng cho phép muội đi. Bất quá vi huynh vừa rồi ở trước mặt hai vị đại nhân khen ngợi hơi quá đáng, nói tiểu muội ta cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, không chỗ nào không thông, không chỗ nào không tinh. Muội muốn đi nghỉ tạm, trước làm một bài thơ cho hai vị đại nhân nghe đi, ha ha, hai vị đại nhân đều là chỉ sĩ uyên bác, vừa vặn có thể chỉ điểm cho ngươi, dùng tâm mà làm, Diệu cẩm, cũng đừng làm cho vi huynh mất mặt nhé”.
Từ Huy Tổ vừa nói, Từ Minh Nhi liền có chút không vui: “Ta tập hay không tập thi từ, liên quan gì đến bọn họ, cần để cho bọn họ chỉ điểm sao? Hay là...
Từ Minh Nhi hướng đôi mắt đẹp thoáng nhìn trên mặt ca ca, lại nhìn Phương Hiếu Nhụ cùng Trần Địch đứng ở đằng kia giống như đang khảo sát học sinh, trong lòng không khỏi khẽ động: “Chẳng lẽ đại ca hẳn...”.
Trần Địch thấy nàng ngó trái ngó phải, nhìn nhìn, cho rằng nàng không làm ra thơ nên sợ bị mất thể diện, liền cười ha ha hòa giải nói: “Làm thơ cũng là chú ý không khí tình cảnh, sao có thể nói làm liền làm, ha ha ha, Quốc Công cho rằng người trong thiên hạ mỗi người đều là Tào Tử kiến sao? Quận chúa không cần phải khó xử...
Từ Minh Nhi đột nhiên xinh đẹp cười: “Làm thơ sao? Vậy thì hơi khó xử, tiểu nữ tài sơ học thiển, miễn cưỡng cũng có thể làm được, hai vị đại nho trước mặt, nếu biểu hiện xấu, kính xin cảm thông một chút”.
Phương Hiếu Nhụ vuốt râu mỉm cười nói: “Ha ha, không sao, quận chúa cứ làm để ta nghe một chút”.
“Khụ, hai vị đại nhân nghe”.
Từ Minh Nhi cố làm ra vẻ ho khan một tiếng, đứng thân thể lại, mặt hướng hồ cá, cao giọng ngâm nói:
“Từ ngày mai trở đi, làm một người hạnh phúc.
Thêu hoa, vẽ tranh, may vá cho người.
Từ ngày mai trở đi quan tâm trù nghệ cùng chế biến.
Ta có một chỗ phòng ở.
Mặt hướng biển rộng xuân về hoa nở...
Nụ cười trên mặt Phương Hiếu Nhụ liền cứng lại...
Từ Minh Nhi thoát khỏi đại ca, càng nghĩ càng không đúng, sau khi trở lại khuê phòng cũng không nằm ngủ, mà là lập tức sai người chạy đi theo đại ca và Phương Hiếu Nhụ gì đó nghe tin tức, nàng chờ ở trong phòng.
Vừa thấy Xảo Vân chạy về, Từ Minh Nhi vội nghênh đón, cấp cấp hỏi: “Xảo Vân, nghe được chưa?”.
Xảo Vân thở hổn hển mấy ngụm không khí, vui mừng nói: “Chúc mừng tiểu tiểu thư, chúc mừng tiểu thư, Đại lão gia cho tiểu thư một mối hôn sự, chính là Nhị công tử của đại nhân họ Phương kia”.
“Cái gì?”.
Từ Minh Nhi vừa nghe hoa đã biến sắc, vị Nhị công tử Phương gia kia là cao tròn thế nào ta cũng không biết, dù sao họ Phương đã già, nhìn tuổi cũng khoảng bốn mươi, làm ra vẻ giống như lão đầu tám mươi tuổi, nếu có một cha chồng như vậy, còn không chỉnh ngươi chết hay sao?
Từ Minh Nhi đi một hồi trong khuê, sau nửa ngày vòng vo, đột nhiên dừng lại, phân phó nói: “Chuẩn bị xe, ta muốn đi ra ngoài!”.
Xảo Vân kinh ngạc nói: “Tiểu thư, ngươi muốn đi đâu vậy?”.
Từ Minh Nhi nói: “Đi Hồng Lư tự!”.
“A?”.
Xảo Vân miệng càng mở càng lớn: “Tiểu thư, ngươi quên rồi, tỷ tỷ tiểu thư là vương phi Bình Nữ đã về nước chờ sinh, nàng đâu còn ở Hồng Lư tự nữa”.
Từ Minh Nhi nhếch mũi ngọc nhỏ lên, hùng hồn nói: “Tỷ tỷ không còn, ta đi gặp tỷ phu ta, không được sao?”.
Kim Lăng cỏ mười sáu tòa quan doanh tửu lâu do Chu Nguyên Chương hạ chỉ ban thưởng xây dựng, mười sáu tòa tửu lâu này đều có sáu tầng, cao ráo rộng rãi, nhà cửa sơn hồng, trang trí màu đỏ, khách khứa ra vào tấp nập, hết sức phồn hoa. Trong đó Lai Tân lâu và Trọng Dịch lâu là chỗ Hồng Lư tự chỉ đinh khoải đãi khách bên ngoài, cho nên trang trí đặc biệt phồn hoa, trong đó Lai Tân Lâu ở phía tây Tụ Bảo môn, vương tử nước Sơn Hậu Hạ Thiên Dương rất thích đồ ăn ở đây, thường xuyên đến tòa tửu lâu này dùng cơm.
Hôm nay dường như vương tử rất hào hứng, một mình đến đây, lên cửa sổ lầu ba trong một nhã gian hắn quen dùng, gọi ít chai rượu và thức ăn tự rót tự uống một mình, thực sự dương dương tự đắc.
Đợi cho rượu và thức ăn dâng đủ, tiểu nhị kia cũng chưa bước đi, cánh cửa liền mở ra, bên ngoài cỏ khách, có thể nhìn thấy tiểu nhị kia cúi đầu khom lưng, mà Hạ Thiên Dương thì chỉ trỏ, dường như đang phân phó hắn làm một chút ít đồ ăn khác, nhưng hắn thỉnh thoảng hướng ngoài cửa sổ chỉ chỏ, hoặc như là đang hỏi thăm cảnh tượng cảnh trí trong thành, tất cả mọi người đến tửu lâu để tìm vui vẻ, vị vương tử này lại ăn mặc quần áo nhân sĩ Đại Minh, người bên ngoài không biết thân phận của hắn, cũng lười để ý tới.
Trong phòng, tiểu nhị kia cúi đầu khom lưng cười, vừa trầm thấp nói: “Số bốn bị ưng trảo nhổ”.
“Số 4? Đây chính là người chuyên môn phụ trách đưa tin tức tình báo từ phủ Tào quốc công truyền ra!”.
Hạ Tầm cả kinh, tuy rằng vì bảo đảm nhân vật Lý Cảnh Long quan trọng nhất được an toàn, hắn thiết lập cẩn thận đủ các loại trang bị, tin tức của số bốn chỉ là dựa theo quy định mà máy móc đem tình báo thu thập truyền xuống dưới, chính số bốn cũng không biết tin tức từ đâu đưa tới, rồi được đưa đi đâu, cũng không biết thân phận nhân viên truyền đến tin tức và nhận tin tức rời đi, nhưng cẩm.
Y vệ đã cỏ thể nhổ cứ điểm này, làm sao biết bọn họ không nắm giữ được nhiều tin tức hơn?
Hạ Tầm khẩn trương hỏi: “Số bốn bị bắt đi rồi sao? Còn có tình báo nào bị chận không?”.
Tiểu nhị nói: “Số bốn tự vẫn bỏ mình, lúc ấy số bốn không hề truyền lại tin tức nào”.
Hạ Tầm thở phào nhẹ nhõm, hắn lần lượt nháy mắt mấy cái, tiểu nhị liền cao giọng nói: “Sao vậy, khách quan cứ tính toán đi, món ăn này khách lâu chúng ta làm rất ngon, Tiểu Mã sẽ thông báo phòng bếp một tiếng, khách quan xin cứ từ từ dùng bữa” Nói xong liền rời khỏi phòng bao, khi đi ra cửa còn đóng cửa lại cho bọn hắn.
Cửa phòng vừa đóng, Hà Thiên Dương lập tức nhảy dựng lên, vội la lên: “Đại nhân, làm sao bây giờ?”.
Sắc mặt Hạ Tầm ngưng trọng lắc đầu.
Từ sau khi hắn tiến hành chỉnh đốn lãnh huyết nội bộ một phen, bí điệp ở trên chiến trường không có khói thuốc súng này đã nhanh chóng trưởng thành lên, mấy tháng qua đấu trí đấu pháp cùng cẩm Y vệ, Phi Long bí điệp lục tục cỏ một số người rơi vào trong tay cẩm Y vệ, kinh nghiệm làm tù binh, khiến cho người dưới tay hắn có một giác ngộ và nhận thức: thân thể huyết nhục, một khi rơi vào trong tay cẩm Y vệ, thật là khỏ chống lại những hình phạt cực kỳ tàn ác kia, dũng sĩ không sợ chết, ở dưới cực hình đằng kia, lại có thể vì muốn chết mà khai ra tất cả mọi thứ.
Nhưng sau khi cung khai vẫn khỏ tránh khỏi cái chết, mặc dù Cẩm Y vệ chịu bỏ qua cho bọn họ, đội ngũ Tiềm Long xuất quỷ nhập thần dưới tay Hạ đại nhân kia cũng sẽ dùng hết biện pháp diệt trừ phản đồ, đúng là vẫn còn khỏ tránh khỏi vừa chết, hơn nữa sau khi cung khai bất luận là chết ở trong tay cẩm Y vệ hay trong tay người một nhà, trong nhà đều không có trợ cấp.
Cho nên phần lớn bí điệp cỏ ý niệm phải chết, một khi Cẩm Y vệ tìm tới cưa, lại không có cách bỏ chạy, bọn họ sẽ lựa chọn tự vẫn, vừa chạy trốn khỏi những hình phạt tra tấn, gia quyến vừa cỏ thể nhận được trợ cấp rất lớn, Hạ lão bản cũng không bạc đãi liệt sĩ, điểm này bọn họ đều rất rõ ràng.
Số bốn đã tự vẫn, tình báo lúc ấy còn chưa được truyền đi lại rơi vào trong tay cẩm Y vệ, như vậy cẩm Y vệ muốn.
Dùng tin tức số bốn để đột phá cửa khẩu bắt được nhân viên tình báo khác chính là rất khỏ khăn. Nhưng Lý Cảnh Long đối với Yến vương bên này thật sự là quá quan trọng, bất kể là hắn có thể nắm giữ tình báo, hay là tác dụng của hắn ở trên triều đình, đều đủ để chống đỡ hơn mười vạn đại quân, nhân vật quan trọng này tuyệt đối không thể để mất.
Hạ Tầm cẩn thận suy tư một lát, quả quyết nói: “Vùng Hà Bắc Sơn Đông, hai đường nhân mã Thinh Dung Thiết Huyễn, Ngô kiệt Bình An đều đã co đầu rút cổ không ra, thủ vững trong thành, điện hạ không lâu nữa lại phải điều quân trở về Bắc Bình nghỉ ngơi và hồi phục, tạm thời đại quân hai bên địch ta không có hành động. Cho nên, vi để an toàn, phải tạm thời chặt đứt các số và tất cả liên lạc, tất cả nhân viên quan hệ với số bốn phải lập tức dời đi toàn bộ, chúng ta ở đây thiết lập thông đạo tin tức mới, không được liên lạc với bất kỳ một số nào”.
Hà Thiên Dương kinh ngạc nói: “Chúng ta không phải đang muốn mượn số 0 xúi giục số một sao, ngày mai sắp... chỉ vì vậy mà phải buông tha sao?”.
Hạ Tầm chém đinh chặt sắt nói: “Cẩn thận việc nhỏ sẽ không gây ra sai lầm lớn! Tất cả hành động, đều phải đình chỉ. Chúng ta nên chui xuống dưới đất, không đến lúc gió êm sóng lặng, tuyệt đối không thể lại thò đầu ra”.
Hà Thiên Dương thấy hắn nói trịnh trọng như thế, đành phải gật nhẹ đầu.
Số 0 trong miệng bọn họ chính là Lý Cảnh Long, mà số một là đương kim Binh Bộ Thượng Thư Như Thường, Như Thường mặc dù là phái nghị hòa, nhưng lại không phải người Yến vương, Hạ Tầm lợi dụng thân phận vương tử Sơn Hậu của Hà Thiên Dương, nhiều lần cùng quan viên triều đình bày tỏ thái độ đồng tình với Yến vương, nhất là tiếp xúc với quai viên con đường làm quan không quá thuận lợi, giờ đây đã lục tục xúi giục được một số quan viên.
Những người này, Lý Cảnh Long tự nhiên hoài toàn xứng đáng là nhân vật số một, ngoài ra còn có Phò mã Hoài khánh và một số người cao quỷ cũng bị lôi kéo tới, nhưng nếu bàn về tầm quan trọng đối với Yến vương, hiển nhiên là trong quai viên có thể tranh thủ, Như Thường là nhân vật quan trọng gần bằng Lý Cảnh Long. Vốn bước tiếp theo trong kế hoạch của Hạ Tầm chính là xúi giục Như Thường, hôm nay vì bảo đảm an toàn cho cả mạng lưới tình báo, hắn không thể không đình chỉ tất cả hành động, tạm thời bất động thanh sắc.
Được biết đại sự này, hai người cũng không còn lòng thưởng thức, ăn một thời gian ngắn, hai người liền vội vàng quay trở về Hồng Lư tự. Vừa đến dịch quán, Tư Tân quan Trương Hi Đồng liền cười hì hì chào đón, thở dài nói: “Vương tử đã về rồi, tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ vừa mới đến, đang ở khách sạn chờ điện hạ, nói là chuẩn bị vài món lễ vật cho tiểu vương tử chưa xuất thế”.
Hà Thiên Dương đầu tiên là khẽ giật mình, tiếp đó làm bừng tỉnh đại ngộ trạng nói: “A, a a, đúng rồi, quận chúa đã nói qua chuyện này, ta xuýt nữa thì quên, ta đi gặp nàng bây giờ đây” Nói xong liền chắp chắp tay về phía Trương Hi Đồng, liền vội vàng chạy về sân nhà minh.
Vào phòng khách, hai người liền nhìn thấy tiểu quận chúa đang ở trong sảnh đi tới đi lui, vẻ mặt lo lắng. Vừa thấy hai người tiến đến, phía sau cũng không có người ngoài đi theo, Từ Mỉnh Nhi lộ rõ vui mừng trên nét mặt, xông lên một bước, kéo lấy ống tay áo Hạ Tầm, nhân tiện nói: “Này, họ Dương, ngươi trước kia đã đáp ứng với ta, vậy mà không thèm tính toái gì hết sao?”.
Lời này đã cỏ chút mập mờ, lòng nghi ngờ của Hà Thiên Dương nổi lên, nhìn hai người một cái, ngượng ngùng chen miệng nói: “A... Muốn ta đi ra ngoài không?”.
Hạ Tầm tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn, hơi mờ mịt nói với Từ Minh Nhi: “Quận chúa, ta đáp ứng cô cái gì?”.
Từ Minh Nhi gấp đến độ đạp mạnh chân đến: “Ngươi là tên lừa đảo, không thể nói nói lời mà không giữ lấy lời, ngươi đã đáp ứng ta, chỉ cần đại ca của ta bức ta lập gia đình, ngươi lập tức dẫn ta đi, tại sao ngươi có thể quên!”.
Lời này lại càng ảm muội, Hà Thiên Dương ho khan một tiếng, khó xử nói: “A... Ta cần phải đi ra đây một chút!”.
Nha môn cẩm Y vệ, La Khắc Địch nghe được tin tức bắt được bí điệp của Yến vương nhưng hắn đã tự sát, không khỏi hơi nhíu nhíu mày.
Công tác tình báo thật ra là cực kỳ buồn chán và nóng nảy, cũng không phải vỗ gáy, linh cơ khẽ động, có thể ù ù cạc cạc tìm được người ngươi muốn tìm, từ sau khi hắn phá được hai nơi Tùng Trúc Mai và Di Hồng phảng, hành động của bí điệp Yến vương càng thêm cẩn thận, cũng càng bí ẩn, hắn muốn từ trong miệng mấy trăm vạn người Kim Lăng tìm ra vài gián điệp mật thám, không khác gì tìm kim đáy biển, việc này cần thu thập rất nhiều số liệu, phân tích và sàng lọc.
Ngày nay, thật vất vả mới tìm được một nhân vật khả nghi, còn chưa bắt hắn lại, hắn đã tự vận, tuyến liên lạc vừa đứt, không biết cần dùng bao nhiêu thời gian, làm bao nhiêu thứ chuẩn bị, mới có thể tìm được một manh mối.
La Khắc Địch buồn rầu đứng dậy, chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi bước đi thong thả một hồi, hai hàng lông mày kiếm nhíu lại, nghiêm nghị nói: “Tuyến liên lạc này không thể bởi vì hắn chết mà buông tha, cửa hàng hắn mở không phải cửa hàng đồ cổ sao, tiếp tục tra, hàng xóm đều phải hỏi, sách hắn đọc cũng phải giở ra, tìm ra tất cả người có quan hệ với hắn, lại tiến hành sắp xếp điều tra đối với tất cả những người này”.
Lưu Ngọc Quyết chắp tay nói: “Vâng!”.
Lúc này Trần Đông vội vàng đi đến, La Khắc Địch nhẹ nhàng khoát tay, ngăn động tác hành lễ của hắn lại hỏi: “Hai ngày nay, bảy người kia cỏ dị động gì không?”.
Trần Đông lập tức móc ra một cuốn sách nhỏ từ trong lồng ngực, đưa về phía La Khắc Địch.
Bảy người như lời La Khắc Địch nói, theo thứ tự là Lý Cảnh Long, Từ Tăng Thọ, Như Thường, Úc Tân, Trác kính, Cảnh Thanh, Luyện Từ Ninh.
Lương thảo huyện Bái bị đốt, rõ ràng cho thấy trong triều có nội ứng, hiểu kỹ càng tình báo như vậy cũng không cỏ nhiều người, Phương Hiếu Nhụ, Hoàng Tử Trừng và Te Thái đương nhiên là một trong những người biết chuyện, nhưng bọn họ vì thế mà bị liên lụy đến bản thân, Hoàng Tử Trừng và Te Thái đúng là bởi vì chuyện này mà bị lưu vong đến địa phương, cho nên bọn họ có thể loại trừ bên ngoài. Còn lại bảy người này, thì phân biệt đại biểu cho phái nghị hòa cùng với phái mới nổi phản đối chủ trương tước phiên của hai người Phương Hoàng.
Bảy người này cũng chưa chắc tất cả đều hiểu rõ toàn cảnh bố trí quân sự Sơn Đông, tình huống phân phối thế lực, người canh giữ kho lương thảo, nhưng chỉ cần bọn họ cố tình nghe, bọn họ đều có điều kiện tìm được những tin tình báo này.
Trong những người này, phái nghị hòa đương nhiên là khả nghi nhất, nhưng những quan viên phái mới nổi phản đối chủ trương tước phiên kia luôn mồm thề không cùng đội trời chung với Yến nghịch, cũng chưa chắc không có khả năng là cố ý diễn trò để che giấu tai mắt người khác, cho nên hắn đem tất cả bảy người này liệt vào đối tượng hiềm nghi trọng yếu, tiến hành mật thiết giám thị với bọn họ.
Giám thị đại thần triều đình thật là một sự kiện kiêng kỵ phạm húy, một loại tổ chức Hán Vệ bị chửi thành người người công kích, giống như tất cả sự tình bọn họ làm đều là hại nước hại dân, chỉ là bởi vì không người nào nguyện ý đặt một bộ gông xiềng vô hình ở trên cổ mình thôi. Người người đều có ý riêng, không có ai thích nhất cử nhất động của mình đều bị người khác nắm rõ như lòng bàn tay.
Hoàng đế cũng không giao phó La Khắc Địch hắn quyền lực giám thị bách quan. Cho nên một khi tin tức này tiết lộ, hắn lập tức cỏ thể bị văn võ cả triều dùng ngòi bút làm vũ khí, đảnh tới chỗ vạn kiếp bất phục, bởi vậy, Chu Duẫn Văn tuy trao quyền để hắn có thể điều động quan viên ứng Thiên phủ và Ngũ môn binh mã ti, hắn lại chỉ có thể sử dụng người một nhà mình tuyệt đối tin cậy, cho nên, mọi sự giảm thị bảy vị tai to mặt lớn trên triều đình, đã là lực lượng cực hạn trước mắt hắn có thể vận dụng.
Tình báo Trần Đông báo cáo cực kỳ vụn vặt, chuyện gì mà Luyện Tử Ninh, Cảnh Thanh ở một tửu quán uống rượu, sau khi say mắng to Phương Hiếu Nhụ vô năng, Như Thường, Lý Cảnh Long vò sỉ; Đỏ Đốc Trần Huy.
Sinh bênh, Từ Tăng Thọ đến thăm; Phò mã Vương Ninh ngày mai muốn mời khách, mở tiệc chiêu đãi quan viên, kể cả Binh Bộ Thượng Thư Như Thường, Tào quốc công Lý Cảnh Long, còn có vương tử nước Sơn Hậu mấy tháng qua lui tới cực kỳ mật thiết với hắn; Phương Hiếu Nhụ và Trần Địch nhiều lần xuất nhập Trung Sơn vương phủ, hai bên muốn kết thành thân gia; Đương nhiên, còn kể cả chuyện hôm nay tiểu quận chúa Trung Sơn vương phủ đi Hồng Lư tự gặp ty phu nàng, mang cho tiểu chất nhi của nàng ít quà, vân vân...
Những tình báo linh linh phiền toái này dài đến vạn ký tự, nhìn không ra có chỗ nào cổ quái, La Khắc Địch bất đắc dĩ khoát khoát tay nói: “Có hành động, tất có dấu vết! Tiếp tục giảm thị, nếu như nội gian ở trong bọn họ, bọn họ luôn luôn để lộ dấu vết trước khi hành động”.
“Rõ!”. Trần Đông quay người muốn đi gấp.
“Chậm đã!”.
Hai tay La Khắc Địch như hổ trảo vồ mồi, đột nhiên đập bàn đứng lên, trong mắt bắn ra hào quang rợn người, Trần Đông bị dọa cho nhảy dựng, lo sợ không yên nói: “Đại nhân?”.
Anh mắt trở nên lợi hại của La Khắc Địch dần dần biến mất, biến thành bộ mặt như có điều gì đó suy nghĩ, hắn thì thào lẩm bẩm: “Thời gian đến kinh, cùng tiếp xúc với quai viên... Vương tử phiên bang này... Tại sao ta lại chưa từng chú ý đến nhân vật luôn xuất hiện ở trong mắt này?”.
Lưu Ngọc Quyết cùng Trần Đông hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ: “Đại nhân có phải là muốn bắt Yến vương bí điệp đến mức điên rồi? Một vương tử dị quốc phiên bang, có thể liên quai gì với Yến vương?”.
Hai mắt La Khắc Địch hơi nheo lại, trầm giọng phân phó nói: “Giám thị hắn, lập tức phái người giám thị hắn, báo cho ta nhất cử nhất động của hắn!”.
Mặt Trần Đông lộ vẻ khó khăn nói: “Đại nhân, nhân thủ chúng ta bây giờ cực kỳ cỏ hạn, chỉ sợ...
Lưu Ngọc Quyết tiến lên một bước nói: “Đại nhân, bằng không... Để ta đi!”.
La Khắc Địch khoát khoát tay nói: “Không được, án cửa hàng đồ cổ này, là manh mối đã tới tay chúng ta, không thể buông tha nỏ, ngươi tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra người cỏ liên quan đến hắn”.
Hắn hơi suy tư một chút, rồi hướng Trần Đông nói: “Từ bên trong nhân viên giảm thị Cảnh Thanh, Luyện Tử Ninh, Trác kính điều vài người tinh anh đi ra, do ngươi dẫn đội, từ giờ trở đi, theo dõi thật chặt Hạ Thiên Dương này cho ta!”.
Lưu Ngọc Quyết và Trần Đông cùng chắp tay nói: “Ti chức tuân mênh!”.
“Quận chúa đi thong thả, đi thong thả!”.
Hà Thiên Dương đứng ở cửa ra vào dịch quán, tươi cười chân thành chắp tay, dưới trời chiều, nhìn xa giá của Từ Minh Nhi lộc cộc chạy đi.
Trở lại chỗ ở của mình, Hà Thiên Dương như con khỉ vội vàng hỏi thăm: “Đại nhân, ngươi thật muốn mang tiểu quận chúa bỏ trốn?”.
Hạ Tầm uống chút rượu ở khách lâu, sau khi trở về lại nói nửa ngày cùng Từ Minh Nhi, hơi khát nước, vừa cầm chén trà lanh, vừa uống vào trong miệng, nghe Hà Thiên Dương lời này, miệng nước trà phụt một phát phun ra ngoài, phun đúng trên mặt Hà Thiên Dương.
Hà Thiên Dương rất cố gắng chịu đựng, lau cũng không lau, vẫn chăm chú theo dõi hắn.
Hạ Tầm tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn nói: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ngươi không biết là, cứu tiểu quận chúa rời đi, là thủ đoạn tốt nhất phá hỏng liên minh giữa Phương Hiếu Nhụ và Trung Sơn vương phủ sao?”.
Hắn để chén trả lại, ngồi xuống, thản nhiên nói: “Cho nên, ta chẳng những phải cứu nàng đi, lại muốn ở trong lúc quan trọng nhất, mang nàng đi, khiến cho nét mặt già nua của Phương Hiếu Nhụ vứt con mẹ nó đi!”.
Duy Linh
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan