Chương 37: Chương 36: Bỏ trốn

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu

Đường gia nương tử bị bắt vào ngõ nhỏ; thì ra trong ngõ sớm đà có người chờ; hai ba đại hán nhanh chóng bịt miệng nàng, nâng nàng lên bước nhanh như bay Bỏ chạy. Đường gia nương tử chỉ cảm thấv quẹo trái quẹo phảị đầu cũng nhanh bị váng lẻn. sau đó tiếng mưa rơi thưa dân. tựa hô như vào một cái sản. lại qua một lát. chỉ nghe một hồi ken kén vang lên. tựa như lại dọc theo bậc thang đi xuống phía dưới.

Tiếp đó cái khăn đen che mặt bị vạch trần. Đường gia nương từ phát hiện ra mình đã được đặt ở trong một chỗ hoàn toàn vẻn tĩnh, hoàn toàn nghe không được tiêng sâm. tiêng mưa rơi. trước mặt là một thông đạo. trái phải đều có phòng, gian phòng đều không có cửa. chỉ treo rèm. cái loại phòng ốc bố trí kiêu nàv phi thường hiếm thắv. có vẻ có chút cô quái.

Nàng bị hai đại hán đưa tới phía trước. trong khi đi qua phát hiện có gian phòng rèm nhấc lên. bên trong trướng gấm màn hoa. được bố trí mười phẩn hoa lệ, trong mỗi gian phòng đều có một nữ tử xinh đẹp mặc áo mòng khó có thể che đậv thản thả hoặc ngồi hoặc đứng, đều đang ngơ ngác nhìn mình, các nàng màu da đều có chút tái nhợt, trên mặt một chút cũng không có sinh khi phảng phất như u u quv hồn. thấv Đường tiểu nương tử càng thêm sợ hãi: “Đây là địa phương nào vậy?”

Nàng bị đưa vào một gian phòng đặt lên trên giường. Đường tiểu nương tử hai tav bị trói sau lưng, đang cố găng khời eo lên. cặp mông rất tròn nhếch iên. còn chưa hoàn toàn xoav người lại. đã cảm giác được một bàn tav đặt lên trên mông mình dùng sức miết một cái. Đường gia nương tử bị dọa cho nhảv dựng, vội nghiêng người lăn ra. tập trung nhìn lại. chỉ thấv một nam nhản người mặc áo bào viên ngoại thêu ván đang cười mỉm đứng ờ đăng đó; người nàv chừng năm mươi tuồi, dáng người khôi ngô; ngũ quan tướng mạo đoan chính uv nghiêm, dưới hàm râu ba chòm, có vẻ rất có khí độ.

Đường gia nương tử hoảng sợ trợn to đôi mẳt vũ mị. hoang mang nhìn hẳn. người nọ mỉm cười, cúi người iấv ra miếng vải nhét ở trong miệng nàng, Đường gia nương tử lập tức hoảng sợ kêu lên: CÍNgươi là người nào. vì sao băt ta đẻn đây?”

“Hắc hắc. Đường Tiểu nương tử. nàng nói lào phu bắt nàng tới đây. còn có thề làm cái gì?”

Vị viên ngoại kia cười đầy tà khí. lập tức phá hủy khí độ của hắn: “Hắc hắc hắc. nhìn tư thế xinh đẹp kia, nhìn bộ dáng mê người kia. lăo gia ta là thích loại nữ tử đặng hoàng như nàng, loại nữ tử khí chắt phong tình* gió trăng trong tràng là vô luận như thế nào cùng học không được. Hắc hắc. Đường tiểu nương tử. nàng không phải sợf nam nhân của nàng chỉ là một tượng nhân rách nát. làm sao xứng có được một đóa hoa tươi đẹp như nàng, từ nay về sau nàng sẽ theo lão gia ta. lão gia sẽ làm cho nàng sung sướng, vinh hoa phú quý hường dụng vô cùng”.

Viên ngoại nụ cười đâm đãng liền bổ nhào về phía nàng. “Ngươi cút ngay!” Đường tiểu nương tử tức đỏ mặt. nhấc chân đá ra, lại bị viên ngoại một nhát bắt vào trong taỵ; bàn tay dán theo dùi nàng dâm tà mà vuôt ve cái dùi mềm mại bóng loáng động lòng người, say mêm nói: “Một cặp dùi thật có lực. quấn ờ bên hông ta mà liêu chết triền miên, nhất định rât đã. tiểu nương tử. nàng cũng không cằn uổng phí khí lực. nữ nhân nào bị lăo gia ta bắt trở về. người nào lúc đâu mà chăng tìm sống tìm chết, hiện tại còn không phải mỗi người đêu tùy ý để lão gia ra bài bố”.

Nói xong liền nhe một con chó đói chụp mồi. áp lên trẽn người Đường tiểu nương tử. xé rách áo nàng. Đường tiêu nương tử mặc dù hai tay không có bị trói, nhưng cũng không phải đối thủ của hắn chỉ một lát. quần áo đã bị xẻ nát. quằn áo vừa đi. Đường tiêu nương tử nào dám lại động thân giãv dụa. chỉ có thể cuộn mình ở trên giường, tận lực che lâp chỗ hiêm của mình, nhưng bộ ngực óng ánh. dùi ngọc mềm mại như phần, nửa kín nửa hờ. càng thêm mê người.

Viên ngoại xem đã mắt. vội vàng vung tay lên. mấy gia đinh hộ viện ở một bên đang nước miếng chảy ròng ròng lặp tức lui ra ngoài, buông xuống màn cửa cho hăĩỊ viên ngoại cười dâm nói: “Tiểu nương từ. cùng lăo gia ta khoái hoạt một phen đi”.

Mấv hộ viện đứng ờ ngoài màn liếc nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười tục tĩu đầy hiểu ý; nhưng nụ cười còn chưa thu lại. chợt nghe bên trong viên ngoại phi một tiếng, liên thanh nói: “Xui. thật con mẹ nó xuỉ!”Ngaỵ sau đó màn cửa vén lên. viên ngoại mặt đầy ảo não đi ra.

Mấv hộ viện vội vàng thu lại nụ cười, khom người nói: “Lão gia”.

Viên ngoại phin nộ nói: “Mẹ nó. không ngở lại đến kỳ. thật con mẹ nó xui xẻo. gọi một nha hoàn đến. cho nàng mặc chỉnh tề. hầu hạ ẩm thực, đợi nàng nguyệt sự hết. lão gia ta mới hường thụ một phen”.

“Vâng vâng vâng..Mấv hộ viện vội vàng đáp ứng. viên ngoại dục hỏa đã sinh, lại không được phát tiết, quav đầu trông thấv một nữ tử trẻ tuổi đang mặc đồ ngủ ngồi ở trong một cân phòng khác, áo ngực đỏ tươi thêu uvên bó chặt lâv bộ ngực cao vút no đủ, làm cho người ta suv nghĩ lung tung, không khỏi cười dâm một tiếng, kích động xông vào...


Trời đã sáng, Hạ Tầm cùng Bành Tử Kỳ đem ba lưu manh lôi lẽn trên xe. đìu Đường bà bà chạy tới huyện nha. trên đường đi rất nhiêu dân chúng nhìn thấy kỳ quái, không khỏi có chút người hiêu chuyện đi theo, đên nha môn huyện thì đã tụ tập hon mười người, nha dịch nha môn huyện thấv tình huống như vậv vội vàng hoành thủv hòa côn đến ngăn đón. Hạ Tầm buông Đường bà bà ra. cất bước tiến lên. cầm lấv dùi trống gõ dùng dùng dùng một hồi trống kêu oan.

Một lát sau, ba ban nha địch đều lên đường, chánh đường huyện Bồ Đài Đan Sinh Long Đan lão gia bước chân vội vàng từ hậu đường đi ra. uv phong lẫm lẫm đứng dưới “Bích hải hồng nhật đồ”, tay nắm Kinh đường mộc. hung hãng vỗ. quát to: “Người phương nào kích trống kêu oan, nhanh chóng đưa lên đường!”

Đoàn người đều bị đưa lên công đường, Hạ Tầm là tủ tài công danh, không cần quv xuống, hắn biểu lộ thân phận đứng một bên. Đường bà bà khóc lóc ni non nói: “Đại lão gia phải thay dân phụ giải oan, tức phụ nhân của ta họ Hoàng đanh Ngâm Hà, năm hai mươi sáu Hồng Vù gà vào nhà của ta...

Đường bà bà mặc dù không biết chữ, khẩu tài lại cực kỳ được, một lát sau đã đem án này nói rõ ràng tinh tường, Đan đại nhân sắc mặt trầm xuống, lập tức quát hỏi ba lưu manh: “Ba người bọn ngươi, đểu tự báo ra danh tính, thân phận, nói rõ quá trình phạm án. làm thế nào bắt đi phụ nhân Hoàng thị Đường gia. nếu khồng, đừng trách Bổn quan đại hình trùng phạt”.

“Oan uông quá lão gia!”

Ba lưu manh trăm miệng một lời kêu oan. bọn họ tự báo tên họ. phân biệt gọi là Từ Lượng. Trân Thành. Liêu Lương Tài. Đâu lĩnh kia chính là Liêu Lương Tài. Liêu Lương Tài kêu khổ thấu trời nói: “Buổi tối hôm qua, có người tìm ba người chúng ta. đáp ứng giao một khoán tiền, bào chúng ta hỗ trợ đi đón người, ba người chúng ta đều đói khô; chỉ cần có tiền là làm. đâu thèm hắn là người nào. đón một người mà thôi, cũng không phải chuyện thương thiên hại lí gì. chúng ta đáp ứng..

Ba người ngươi một câu ta một câu. nói ra một bộ lí đo cùng Đường bà bà hoàn toàn khác biệt; theo như cách nói của bọn họ. bọn họ cũng không nhận ra người thuê bọn họ. bọn họ chỉ là cẩm tiền làm việc, xe lừa cũng là người nọ dùng danh nghĩa của bọn họ từ trong bổn huyện mà thuê ra. vốn dựa theo phân phó của người nọ. là phải đem người đưa đến thảnh tây đỡ đẻ cho thiếp thất chủ nhân, ai ngỡ vừa mới quẹo vào đường cái. người nọ cùng thiểu phụ liền không thay bóng dáng, Đường bà bà thấv la hoảng lên. ba người bọn họ cũng không biết nguyên do. trong lúc không hiểu chuyện gì xảv ra, đã bị Bành Tử Ký chạy đến hỗ trợ đánh cho ngât xiu.

“ổ?” Đan đại nhân tay vuốt chòm râu trầm ngâm nói: “Người nọ các ngươi cũng không nhận biết sao?”

Bành Tử Kỳ nghe xong nhịn không được nói: “Đại nhân, thảo dân biết cũng không phải là...”

Đan đại nhân vỗ Kinh đường mộc quát: “Lớn mật. Bổn quan chua hòỊ sao cho ngươi lung tung xen vào. Còn dám rối loạn quy củ. sẽ vả miệng của ngươi!”

Bành Tử Kỳ giận dữ. đầu vai muốn đứng thẳng đậy. Hạ Tầm vươn tay nhắn một cái. nhẹ nhàng đè đầu vai nàng lại.

Đan đại nhân lại chuyển sang lưu manh lão đại hỏi: “Bọn ngươi đem hình đáng tướng mạo người nọ. tìrih hình trước sau cán thận nói ra”.

Liêu Lương Tài nói: “Hồi đại lão gia. người nọ không đến ba mươi tuổi, trông tuấn tú lịch sự. ăn mặc như là một người có tiền, tiểu môn tại bồn huyện chưa từng gặp qua người nàv. nghe lời nói của hắn. giọng điệu có chút quái, cũng không giống khâu âm bán địa”.

Từ Lượng chen miệng nói: “Đúng đúng đúng, cùng khẩu âm vị Đường bà bà nàv ngược lại có chút giống nhau”.

Trần Thành nói: “Thế nhưng quái, khi kêu cửa Đường bà bà gia. hắn nói lại là khẩu âm bản địa”.

Đan đại nhân trầm ngâm hồi lâu thì nói: “Bắt người? Không khỏi không hợp sự tình lv. Ngươi Đường gia chỉ có một già một trẻ hai phụ nhân, người nọ nếu muốn bắt người, cần gì phải lòng vòng như thế. chỉ cần xông vào cửa. chế trụ lão ẩu nàv. tức phụ nhân nọ còn không ngoan ngoãn mặc hắn bài bố? Nói đến tức phụ nhân vốn đi theo sau xe. làm thế nào vô thanh vô tức đã không thấv?

Dựa theo bồn quan thấv. người nọ đã cùng Đường bà khẩu âm tương tự. đương là người Hoài Tây. Nếu như bôn quan phỏng đoán không sai. bắt đoạt dân nữ chưa chẳc là thật, mười phẩn là tức phụ nhà ngươi không tuân thủ nữ tẳạ tạiHoàiTâyđã cùng người nọ thông đồng thành gian, hôm nav nhà của ngươi dời đi Bồ Đài. người nọ luvến gian tình nhiệt, truv tìm mà đến. cùng tức phụ của ngươi hợp mưu, thi kế đưa ngươi đi. cùng người nọ bỏ trốn”.

Ba lưu manh tĩăm miệng một lời nói: “Đại nhân anh minh!”

Đường bà bà kêu oan nói: “Đại lão gia. không phải như vậv, tức phụ nhà của ta đoan trang bôn phận, làm sao lại làm ra chuyện không tuân thủ nữ tẳc như vậv? Nói đến. tối hôm qua người nọ lão bà tử chưa bao giờ thấv qua, nói chuyện khâu âm cũng không phải là kháu âm Hoải Tây”.

Đan đại nhân nói: “Người nàv đã có thể một mình đuổi tới Bồ Đài. chắc là thương hành vào Nam ra Bắc, một loại nhân vật chân trân lang trang, người này hiểu chút ít phưotng ngôn các noi thì cũng không có gì kỳ lạ. vi dấu tai mắt của ngươi, lừa ngươi ra khỏi cửa. tự nhiên phải làm ra chút ít che đậv”. i.

Hạ Tầm nghe đến đó. trong lòng âm thẩm sinh ra một cỗ hàn ý: “Nếu như Huyện thái gia bản địa cùng lũ ác bá bản địa thông đồng làm bậv. ta là một người bên ngoải sẽ như thế nào? Khó trách ba lưu manh chắc chắc như thấ đêm qua lại mỡ miệng uv hiêp. chớ có quản việc nàv, chỉ sợ ta sẽ vô tharih vô tức Bỏ mạng tại đây” Nghĩ đến. Hạ Tầm vì làm tốt Dương Văn Hiên, trên thê giói sộng sót cho tốt. giữ tại trong ý thức chính là đem tât cả mọi người trở thành nhân vật uy hiệp đối với hắiỊ trong lòng vừa nghĩ tói. lập tức nổi lên ý niệm giữ mình

Bành Tử Kỳ lại tức giận khó bịnh, chen miệng nói: “Đại nhận xử án nhu thệ. tiểu dân không phục, ba người này nói chỉ là bị người thuê, cùng không biết tình hình cụ thê trong đó. nhưng đêm qua tiểu dân ngăn đường đi của bọn họ. ba người này đã từng cùng ta động thủ. nếu nói là bọn họ không phải đồng đảng ác nhân, chăng lẽ không phải là chuyện không hợp lý sao?” /

Liêu Lương Tài kêu lên: “Vị tiểu ca nhi này. ban đêm không đèn. ngươi đột nhiên xuất hiện, trong tav còn cầm một cây đao. chúng ta sao hiêu được ngươi là người thê nào? Còn nghĩ là cướp đường, có thể không phản kháng sao?”

Đan đại nhân vuốt râu nói: “ổ. lý đo này nói cũng đúng”.

Đường bà bà kêu to: “Đại nhân, bọn họ cùng kẻ xấu rõ ràng là đồng lõa. trên xe. lão bà tử trông thấv tức phụ bị người bắt đi. từng lớn tiếng kinh hô cứu mạng, bọn họ chăng những không nghe, còn bịt miệng của lão bà tử. thúc xe đi nharih..

Liêu Lương Tài kêu lên: “Đường bà bà. bà chớ vì truy hồi tức phụ nhân mà nói đổi vu cáo, chúng ta đều là người có bổn phận trên có già dưới có trẻ, chỉ vì chút tiền mà vất và, tự nhiên bị gian phu của tức phụ nhân nhà bà lợi dụng mà thôi, bà bà cũng không nên hãm hại chúng ta. Chúng ta vừa nghe bà hô. đã cả kinh không biết làm sao. từ đầu đến cuối, chưa từng động thủ?”

Đường bà bà khóc lớn kêu oan. Đan Huyện lệnh lại hỏi Bành Tử Kỳ: “Bành tráng sĩ. ngươi tiến vào trong ngõ. có rừng gặp qua tức phụ nhân của Đường bà, trên mặt đất có từng lưu lại dấu vết gì không?”

Bành TửKỳ nói: “Thảo dân tiến đến, trong ngõ không không thấy bóng đáng người nào. sẳc trời tối. lại có mưa. cũng không phát hiện ra dấu vết gì”.

Đan Huyện lệnh lại hỏi: “Cái ngõ nhỏ kia đài không?”

Bành Tử KỲ đánh giá một chút rồi nói: “Trên dưới một trăm bước”.

Đan Huyện lệnh nói: “Như vậy. trên mặt đất đêm mưa, ngõ chỉ đài mấy trăm xích, nếu như phụ nhân kia không phải cùng người khác sớm có tằng tiu qua, thông đồng lẫn nhau, kẻ xấu có thể nào nhanh như vậy đã đem nàng bắt đi”.

Bành Tử Kỳ vội la lên: “Đại nhân..

trong đầu.

Đan Huyện lệnh_khoát tay chặn lại. cơ trí anh minh nói: “Án này điểm đáng ngỡ trùng trùng. Đường bà tử tố cáo chính là cường bắt dân nữ, theo ba người Liêu Lương Tài cung cấp cho thấy, ngược lại là cùng ngựời bỏ trốn, trước khi chân tướng chưa được tra ra. bổn quan cũng không nên tự đưa ra quyêt đoán. Như vậy đi, Liêu Lương Tài. Từ Lượng. Trân Thành ba người bất kể là bị người lợi dụng, không biết mà gâỵ tai hoạ, hay cùng kẻ gian đồng mưu. bắt đoạt dân nữ, trước khi vụ án chưa tra ra, tạm thời băt giữ. không để cho đi lại”.

Ba người vừa nghe, liên tục dập đầu kêu oan. Ban đầu trên đường vung tay lên. lập tức xông lên một đám nha dịch, đem bọn họ áp xuống dưới. Đan Huyện lệnh hướng về phía Đường bà bà vẻ mặt ôn hòa nói: “Đường bà tử, ngươi cũng không nên sốt ruột, vụ án này còn chưa rõ. bổn quan không thể nghe một mặt ngươi nói mà tùy tiện đinh là cường bắt dân nữ, bôn quan sẽ phân phó tuân kiêm nha sai. hương quan trong chính môn bốn phía điều tra nghe ngóng, tìm kiếm tức phụ nhà của ngươi ở đâu. ngươi cũng có thể cầu trợ hàng xóm láng giềng thân hữu, một khi xác định là cường bắt dân nữ. bôn quan mói có thể bâm báo châu phù, dán hình cáo thị, đưa văn bảng khắp noi. truy nã thiên hạ. Đến đây thôi, thối đường”.

“Cẩu quan này. thật không ngỡ phá án hồ đồ”.

Đem Đường bà bà khóc lóc ni non đưa về nhà, sau một phen nói lòi trán an, hai người rời Đường gia, Bành Tử Kỳ tức giận nói.

“Hồ đồ sao?” Hạ Tầm thản nhiên nói: “Vị huyện thái gia này tựa như cũng không có làm sai, ba vô lại đã bắt giam, Đường bà bà nói tức phụ là bị người bắt đi. Huyện thái gia cũng phân phó ba ban sáu phòng nha dịch cùng hương quan trong chính môn tìm kiếm, còn muốn làm gì nữa?”

“Mấy lưu marih vô lại này rõ ràng cùng kẻ gian bắt người là cùng một bọn người, hắn nếu dùng đại hình, sợ chúng không nhận tội sao”.

“Dụng hình? Sẽ không sợ vu oan giá họa chứ?"

“Hừ! Khó nói cẩu quan cùng kẻ cướp này không phải cấu kết với nhau làm việc xấu”.

Hạ Tâm nói: “Có lẽ đúng, có lẽ chỉ là quan huyện làm việc thận trọng, đứng ỡ góc độ của ngươi, đương nhiên hận khồng thể đánh mấy vô lại này một trận, bảo chúng ngoan ngoãn khai ra, nhưng quan chủ thâm không thể xử trí theo cảm tính, mặc kệ ngươi nói đáng thương cỡ nào. hắn hẳn là chỉ nhìn chứng cớ. Huống chỉ. trong khu vực quản lý xuất hiện một án bỏ trốn, chỉ là chuyện nhỏ thương tích phong hóa, nhưng nếu như xảy ra án bắt người, đó chính là chuyện lớn, hắn vì cái ô sa trên đầu mà lo lắng, muốn chuyện lợn hóa nhỏ. chuyện nhỏ hóa khồng, cũng là thường tình của con người, không thể đột nhiên kêt luận”.

Bành Tử Kỳ đột nhiên nói: “Những gì trải qua tối hôm qua, ngươi tận mắt nhìn thấy, chăng lẽ ngươi không biết rõ ràng chírih là cường bắt dân nữ?”

Hạ Tầm trầm mặc một lát. nhẹ nhàng nòi: “Việc này đã trải qua quan, không phải hai tiểu dân chúng tacóthểlàmgì được, rời khỏi chỗ nàv rời đi thôi!”

“Ta không đi!” Bành Tử Kỳ mắt muốn phóng hỏa: “Ngươi nếu như sợ chết, ngươi cứ đi. Đường bà bà rất đáng thương, ta đã thấv được, thì nhất định phải giúp bà!”

“Ngươi cũng là người nhiệt tình” Hạ Tầm thản nhiên nói: “Thiên hạ này có thật nhiều chuyện bất bình, chúng ta quản không hết được. Thiên hạ này chuyện bất bình, trụớc kia có. giở đây có, sau này còn sẽ có. chúng ta có liêu mạng thì có thể giúp đỡ được mấy người ? Ngươi không đi. ta đi!”

Bành Tử Kỳ cười lạnh: “Ta không phái người đọc sắch thánh hiền, để ý chuyện thiên hạ, không có ngươi thông minh như vậy. Ta cũng không biết quá khứ tương lai. không biết chuyện thiên hạ, ta chỉ hiêu rằng, chuyện này đã phát sinh ở trước mắt ta. ta chỉ hiêu rằng, nếu như ta chịu đi quàiỊ thì có hy vọng cứu trở về nữ nhân đáng thương này! Chuyện thiên hạ ta quản không được, đủ khả năng, quản được việc mà cũng không đi làm. vậy uống xưng làm người!”

Hạ Tầm đừng bước, chậm rãi xoay người, có chút ngoài ý muốn nhìn cô nương ở trong ấn tượng của hắn gần đây chỉ có lạnh lùng cùng bá đạo, trầm giọng nói: “Người nọ dám cường bắt dân nữ, thế lực nhất định không nhỏ. quan phủ như phá án thế, mười phần là cùng chúng cấu kết. quan phi hai bên. ngoài sáng trong tối hung hiêm trùng trùng, một khi vô ý. chẳng những cứu không được người, bản thân cũng sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục, ngươi thật nguyện V trợ giúp bọn họ?”

“Ta nguyện ý!”

Hạ Tầm gật gật đầu, hướng về phía nàng đi tới: “Đi thôi”.

“Đi đâu?”

“Nhìn xem nơi Đường gia nương tử bị bắt, nghĩ biện phép đem lũ giặc lôi ra”.

Bành Tử Kỳ có chút ngoài V muổĩỊ có chút vui mừng, lưỡng lự nói: “Ngươi... ngươi không sợ hung hiêm trong đó sao?”

Hạ Tầm mỉm cười, ôn nhu nói: “Tốt xấu gì thì ta cũng là một người đọc qua sắch thánh hiền, ngươi nguyện lấy thân mạo hiểm, Dương mỗ ta tiếc gì bản thân. Ngươi nguyện ý. ta cũng nguyện ý!”

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan