Nhóm dịch: huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Đả Tự: Bảo Ngọc --- 4vn.eu
Đêm dài, mưa nhỏ rã rích, nằm trên mặt đất, nghe thanh âm tí tách róc rách, Hạ Tầm cám thấv toàn thân ẩm ướt dirih dính khó chịu. Hắn lật qua lật lại hồi lâu. chợt lại nghĩ tới đoạn thời gian khổ cực ờ tại thôn Tiểu Diệp, nhớ tới đoạn thời gian ở trong miếu đổ nát nẳm ở trên rơm rạ cũng ngủ đây hương vị ngọt ngào, không khỏi nhịn không được cười lên: Lúc nàv trở thành đại thiếu gia mói mấv ngàv? Quà nhiên là từ nghèo sang giàu thì dể. từ giàu sang nghèo thì khó.
Tâm tính bình thản, thì không biết là duới đất là khổ sỡ như thế nào, lẳng lặng nằm một hồi. Hạ Tầm dần dần phát ra thanh âm ngủ say.
ở tường thành phía đông có một tiểu viện, nhậ tranh tường tháp. Bóng đêm càng sâu. trong phòng ngọn đèn đã tắt. đột nhiên, một hồi tiếng đập cửa đôn dập vang lên. có người đập cửa lớn tiếng kêu gọi vào bên trong.
Sau một lúc lâu, một lão bà giơ ngọn đèn đi tới cửa, đi đứng vẫn còn lưu loát, bên cạnh là một thiếu phụ, cầm cái ô giấy dầu. Ngọn đèn hơi sáng, chiếu lên dung nhan thiếu phụ kia, tóc đen như mực. gương mặt dê coi. eo lưng nhỏ nhắn, trong khi giơ tay nhâc chân có một loại vũ mị nữ nhi. người nhà nghèo cộ thể có một người vợ thì cũng dễ. nhưng phong tình ý nhị xuất sắc như thế quả thực hiếm thấy.
Hai người đi tới cửa, bà bà cách cửa hỏi: “Là ai mà nửa đêm gõ cửa?”
Ngoài cửa có người gấp giọng nói: “Là Đường bà bà ? Ta họ Nghiêm, gọi Nghiêm Vọng, là người sai sử trong nhà Lục lão gia. Đường bà bà, thất phu nhân lẵo gia nhà ta tôi nay sinh sản, giẳng co cả đêm. kết quá đến hiện tại đứa nhỏ vẫn sinh không ra. nhân mạng quan thiên, Đường bà bà. cầu lão cùng tiểu nương tử cùng tới xem”.
Đường bà bà nghe xong nói: “Ai da, sinh con đó là đại sự, tại sao đến giờ mới nhớ tới mòi sán bà?”
Nghiêm Vọng đậm chân nói: “Sản bà đã mòi rồỊ từ sớm đã tuc trực chọ đến giờ. đứa nhỏ đã lộ ra một chân, sản bà hoạt động lâu, bán thân mệt mòi đến hôn mê bất tinh, thật vất vả mới ấn huyệt nhàn trung cứu tinh tới. bằng không lại là một nhân mạng”.
Đường bà bà nghe xong kinh hăi nói: “Chân ra trước? Cái này không xong rồi. lão bà ta cũng không dám cam đoan đi sẽ thành”.
Nghiêm Vọng tay cầm đèn lồng loạn chuyển, mang theo thanh âm nhu khóc cầu khẩn: “Có được hay khồng, dù sao cũng phải thử qua mói biết được, có lẽ không giữ được nhỏ. cũng phải tìm biện phép bảo trụ lớn. Đường bà bà. cứu một mạng người hon xây bảy ngôi chùa, hiện giờ trời tối mua gió liên miên, ta lậ thật sự tìm không ra sán bà nào cao minh hơn, cầu bà hỗ trợ. ngàn vạn hỗ trợ. mặc kệ cứu sống được người nào. lão gia nhà ta đêu dùng sô tiền lớn tạ ơn”.
“Có tiền hay không cũng không có gì. một thân hai mạng đó” Đường bà bà niệm phật một tiếng, quay đầu nhỏ giọng nói với thiếu phụ kia: “Tức phụ nhân, con hai ngày này thân thê khó chịu, cứ nghỉ ngơi đi. lão thân đi một chuyên”.
Tiểu phụ nhân nói: “Bà bà tuồi tác đã cao. đã muộn như vậy. hay là để tức phụ nhân đi”.
Đường bà bà lắc đầu nói: “Không được đâu. đây là sinh khó. con sợ ứng phó không được".
“Vậy tức phụ nhân cùng bà bà đi” Tiểu phụ nhân nóỊ từ khe cửa nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy hai gia đinh đang cầm đèn. trên bậc thang đang đứng một lão gia nhân áo xanh mũ quá dưa cầm đèn lồng; dưới hàm để một chòm râu đệ. Dưới bậc thang còn có một chỉệc xe đang đợi sẵn. thật là kiêu dáng của người nhà giậu, liên hướng vẽ phía bà bà gật nhẹ đâu nói:“Bà bà chờ chút, tức phụ nhân lấy chút đồ. sẵn lấy áo khoác cho bà bà luôn”.
Đường bà bà đáp ứng một tiếng, tiểu phụ nhân liền quay lại phòng, trong chốc lát cầm một bọc đồ đi ra, khoác thêm áo cho Đường bà bà, hai người mở cựa ra, lão gia đinh được kêu là Nghiêm Vọng liền vội vàng nói: “Ai dà. Đường bà bà. bà cuôi cùng cũng đi ra. mau lên. nhưng đưa Đường bà bà lên xe”.
Hai gia đinh cầm đèn lồng ba chân bốn cẳng đưa Đường bà bà lên xe. tiểu nương tử đang muốn trèo lẻn xe. Nghiêm Vọng nói: “Tiểu nương tử. chúng ta đi ra vội vàng, trên xe còn chứa mấy thứ chua có chuyển ra đi. ngồi khồng được hai người, làm phiền nương tử đi theo một đường, nhà của chúng ta không xa, đến đường cái trước cửa rẽ pháị tới ngõ nhỏ thử ba
là tới”.
Xe lừa vốn không lớn, lại chứạ thận một số thứ xác thực ngồi không được hai người, tiêu phụ nhân cũng không nghĩ nhiều, liền đáp ứng một tiếng đi theo sau xe. Xe từ trong ngõ hẻm đi ra, đến đường cái phía trước, hướng về phía trong thành rễ quạ vừa mới chạy được không xa, Nghiêm Vọng đột nhiên từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay. đuổi theo tiêu phụ nhân đang cắm đầu đi. bịt lên miệng nàng, rồi kéo về phía ngõ nhỏ bên cạnh.
“Ô! ô ô..Tiểu phụ nhân kinh hãi không thôi, kiệt lực giãy đụa, tay chụp lấy râu của Nghiêm Vọng mà kéo. thì ra râu của hắn cũng là đính lên. nhìn thân thủ cùng khí lực của hắn, rõ ràng là một nam người tuổi trẻ lực tráng, tiểu phụ nhân nào đâu là đối thủ của nam nhân này, bị hắn một tay bịt miệng, một tay ôm lấy vòng eo. cưỡng chế lôi vào ngõ nhỏ.
Đường bà bà nhớ tói tức phụ nhân, thinh thoảng quav đầu lại nhìn, vừa mói quav đầu lại. thấy trên đường đã trống trơn, tức phụ nhân cùng lão quản gia bóng dáng đêu không có. không khỏi cả kinh nói: “Tức phụ nhàn? Dừng xe. dừng xe. tức phụ nhân nhà ta đi đâu rồi?”
Hán tử đánh xe vốn đang im lặng đánh xe. vừa thấy đã bị bà ta phát hiện, cấp tốc quất roi. xe lừa chạy nhanh về phía trước. Đường bà bà thường làm người đỡ đẻ đi lại trong Hôi Hương phường, cả đời kiến thức rộng rãi. vừa thấy tình hình như vậy làm sao còn không biết đã gặp cướp người, lập tức giật mình hô lớn: “Cứu người, cứu người, cường đoạt dân nữ!”
“Bịt miệng mụ lại!” Một người đi theo dưới xe trầm thấp chừi một tiếng, người đánh xe lập tức quay người tiến vào thùng xe. Đường bà bà chỉ hô một tiếng đã bị hắn bịt miệng, người nọ dưới xe nhảv lên xe. tiệp nhận roi hung hăng quất tới, con lừa buông ra bôn vó phi nước đại về phía trước, bốn vó đạp lên trên mặt đất vang lên những tiếng lọc cọc.
Đường bà bà khi kinh hô. xe lừa vừa mới đi qua chỗ mà Hạ Tầm tá túc. tiếng kinh hô của Đường bà bà thanh âm không tính là lớn, hơn nữa chỉ có một tiếng, rất khó bừng tinh người đang ngủ say. Hạ Tám lúc này đang ngủ ở trên mặt đât nhà chính, hãn... ngủ rât ngon.
Trên thực tế. không có ai yêu cầu làm nằm vùng công tác thì ngay cả ngủ cũng phải bảo trì cảnh giác cao độ. hoàn toàn không cần phải như vậy. Trong thân phận của những tên xa hội đen một khi bại lộ. người ta sẽ không kiên nhẫn đợi đên buôi tôi mới động thủ. Ngủ luôn bảo trì giấc ngủ cường độ thấp mà nói. chẳng những sẽ ảnh hường cảnh giác cùng phản ứng ban ngày, còn dễ dàng nằm mạ làm cho người năm vùng trong lúc ngủ mơ tiêt lộ lai lịch của mình, bởi vậy nhân viên lựa chọn nẳm vùng điều kiện tiên quyết là kê cả chất lượng giấc ngủ phải tốt. không thường nằm mơ. không nói nói mớ.
Hôm nay tá túc nhà dân, nhất thời đi nhanh, cho dù thích khách kia từ Thanh châu một mực theo xuống, cũng không khả năng theo dõi tói đây. cho nên Hạ Tâm ngủ phi thường an tâm. căn bản không có nghe thanh âm kinh hô như thế. Nhưng Bành cô nương cảm giác rât nhạy lại bị âm thanh hô lẻn này làm cho thức giấc. Nàng là con gái. hôm nay cùng nam nhân gian trong gian ngoài ngủ. ngủ cũng mặc một thân đồ mềm. lúc này nghe thây cành giác mà dậv. nghiêng tai vừa nghe, liên lập tức nắm lên Quv nhẵn đao xôn ra khỏi phòng ngủ.
“Khò... khò...” Hạ Tầm truyền ra tiếng ngáy đều đều.
“Đầu heo này!” Bành Tử Kỳ tức giận mắng một tiếng, tung người lao đi về phía trước.
“Súc địa thành thổn!”Khinh công thạt tốt! Tuy ban đêm tắt đèn. nhưng dáng người phiêu đật kia, động tác linh hoạt, hành động nhanh nhẹn, người khi trong tình thê câp bách, quả nhiên có thể phát huy ra thực lực vượt xa bình thường, Bàiứi Tử Kỳ rât hài lòng với động tác như thò của mình.
Tốt. mũi chân hạ xuống đất. phiêu nhiên không tiếng động. Ổ? Tại sao lại có chút mềm?
Phía dưới thân truyền ra một tiếng hét thảm nhu heo chọc tiết của Hạ Tầm: “A! Ai giẫm ta7’
Bành Tử Kỵ trên mặt nóng lên. âm thầm le đầu lưỡi, vội mờ chốt cửa. thân ảnh nhoáng một cái liền đuổi theo.
Hạ Tầm ngủ được mặc dù say. nhưng mỗi lần bừng tinh, lại nhanh chóng khôi phục trạng thái, hăn vừa mờ mắt, liên thây bóng dáng của Bành Tử Kỳ lóe lên tại cửa ra vào rồi biến mất. vội vàng cũng xoay người Bỏ lên đuổi theo. Lão hán trong phòng nghe được động tĩnh, cẩm ngọn đèn đi ra xem xét. chỉ thấy trong phòng trống trơn, lúc này cả kinh không phải chuyện dùa, còn tường hai người kia là trộm, nhưng Cận thận nhìn một cái. chẳng những hành lý đêu ở đây. mà ngay cả hai con ngựa ỡ hành lang cửa ra vào cũng còn đó. không khỏi nhìn sang cửa phòng mờ rộng mà ngần ra.
“Đứng lại! Các ngươi là người nào?”.
Bành Tử Kỳ bước nhanh đuổi theo xe ngựa, ngăn ở trước xe lạnh lùng hỏi.
Ngựời đánh xe cà kinh, ghìm chặt dây cương, sắc bén quát lên: “Huynh đệ. đại đạo thông thiên, đều có đường đi. ta khuyên ngươi tạm thời đừng chõ mõm vào. đối với ngươi còn có chỗ tồt”.
Bành Tử Kỳ cười khanh khách, nắm chặt chuôi đao. cười lạnh nói: “Nói như vậy ta không cần phải hỏi rồi. quá nhiên là hạng người trộm gà bắt chó. mà không phái là người lương thiện”.
Người ở trong xe chế trụ Đường bà bà gầm nhẹ một tiếng: “Đánh đuổi hắn mà lấy đường
đi!”
Người giã trang gia đinh ỡ bên cạnh quẳng đèn lồng, gấp ô thành thương, hướng về phía Bành Tử Kỳ đâm mạnh tới. cùng lúc đó, người đánh xe cũng tung người xuông xe. vung lên lên trường tiên. Bành Tử KỲ thân hình xê dịch, cái eo uốn éo một cách kỳ dị. xoav chuyển một cái, né qua mùi ô đên trước mặt, đao trong tay qưv dị huy động, người cử ô đâm tới á một tiếng, dưới xương sườn đã bị đâm trúng một cái. cắm đầu ngã vào trong mưa, nhu con tôm cuộn thành một đoàn không đứng dậv được, người còn lại trong tav trông không, trường tiên ròi tay bay đi, ngay sau đó cô họng tê rần. té lăn ra trên đất. thở cũng khó khăn, đau đên nước mắt đều cháv xuống.
Người ở trong xe bóp chăt yết hầu Đường bà bà kẻ thấy tình hình nàỵ. từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ. vừa muôn tung xuống xe. nhung hắn vừa mói thò đâu ra. bên cạnh liên duỗi ra một cánh tay sắt. thình lình bóp chặt cổ của hắn. đem hắn kéo ra bên ngoài, một chường đao ở trên phân gáy của hắn hung hăng chặt một cái. người nọ lập tức ngât đi.
“Ha ha, cái gối thêu hoa này cũng có chút bản lãnh" Bành Tử Kỳ hướng về phía Hạ Tầm kịp thời xuất hiện mỉm cười khen.
Đường bà bà thoát khỏi khổng chế. vội kêu lên: “Hai vị tráng sĩ cứu mạng, tức phụ nhân của lão bà bị người bắt đi. cẩu hai vị tráng sĩ cứu giúp”.
Bành Tử Kỳ kinh hãi vội vàng hỏi: “Tức phụ nhân của người bị kẻ xấu bắt đi?”
Đường bà bà vội la lên: “Đúng vậy. ngay ớ phía trước không xa. lão thân chích vừa quay đầu lại. đã không thấy tăm hơi tức phụ nhân, nhất định là bị kẻ xấu lôi vào ngõ nhỏ. trời xanh ơi, tức phụ nhân của ta nếu bị người vũ nhục…
“Ta đi cứu người, ngươi đưa bà bà trở về!” Bành Tử Kỳ thân hình lóe lên, còn nhanh hon tuấn mã.
Xe lừa chạy về chỗ của lão hán. Bành Tử Kỳ không phải quan sai. không dám hạ sát thủ, chỉ dùng vỏ đao đánh xỉu hai người, cộng thêm bị người nọ Hạ Tâm dùng chướng đao chém ngất, cả ba đều bị Hạ Tầm dùng dây thừng trói chặt lại cùng một chỗ.
Lão hán cùng Đường bà bà ớ tuy không xa, nhung cũng không có quen biết nhau, chờ hắn cầm đèn đi đến trước mặt ba kẻ xấu xem xét. nhận ra ba người này là lưu manh vô lại nổi danh của bổn thành, không khỏi âm thẳm kêu khổ. chỉ sợ rước họa vào thân nhưng việc đã đến nước này. hắn cũng không dám nói nhiêu, chỉ ở xa xa lánh đi, để cho Hạ Tâm đào khách thành chủ, tạm thời lợi dụng nhà chính.
Hạ Tầm hướng về phía Đường bà bà Cận thận hỏi thăm một phen, thì ra Đường bà bà này cũng không phải là người địa phương thị. mà là người Hoài Tây. lần này là di dời dân chúng về phía bắc. nhà nàng vừa mới ngụ lại ở huyện Bồ Đài chỉ chừng tháng. Đường bà bà có một con một dâu. một nhà ba người. Đứa con gọi Đường Diêu Cử. cũng có học hành qua nhưng không có thành tựu gì. hiện nay là một tượng nhân mài đao gò nồi. được tuần kiêm phê chuẩn, có thể ở tại tất cả hương trấn thôn của huyện đi lại làm ăn hai ngày này vừa vặn không ở nhà.
Đường bà bà vốn dùng đỡ đẻ làm nghiệp, tức phụ sau khi gả tới. cũng cùng bà học được nghề này. hai người tối nay là bởi vì có người đội mưa tói cửa. mời đỡ đẻ cho thị thiếp chủ nhân, bởi vì thấy gia đình quá phô trương, không giống như người làm chuyện xấu. hơn nữa đây là đang ở trong thành, hai người cũng không có nghĩ nhiều, rất yên tâm đi theo ra cửa, ai ngở lại gặp phải chuyện như vậy.
Hạ Tầm vừa mới hỏi tới đây. Bành Tử KỲ đã lách mình xuất hiện ở cửa ra vào. một đường chạy nhanh, quân áo ướt đẫm. hai má nổi lên đỏ rực. phảng phất như hai đóa hoa đào. Hạ Tầm dùng mắt ý hỏi. Bành Tử Kỳ khẽ lắc đầu, Đường bà bà thấy không tìm được con dâu. không khỏi lên tiếng khóc lớn. Hạ Tâm cũng chỉ có thể im lặng không nói.
Hắn sớm phòng chừng Bành Tử Kỳ có khả năng không lớn tìm được phụ nhân kia ở đâu. giờ phút này trời đang mưa. ké xấu tuy là không có mưu đồ gì nhiều, cũng không khả năng đem phụ nhân kia quẹo vào ngõ nhỏ rồi không thể chờ đợi được mà “xử lý ngay tại chỗ”, đồng thời xem bọn hắn vì lừa gạt một vị phụ nhân mà lại dùng rất nhiều thủ đoạn như vậy. hiển nhiên cũng không phải là dâm tặc bình thường, nếu không chỉ cần phá cửa mà vào... cần gì phiền toái như vậy.
Bành Tử KỲ hầm hầm nói: “Cái huyện Bồ Đài này là trị như thế nào. trong thành lại có thể phát sinh, chuyện cường đạo bắt dân nữ” Đảo mắt nhìn thấy ba người hôn mê bất tinh kia, Bành Tử Kỳ lại hỏi: “Đã hỏi qua bọn họ chưa?”
Hạ Tầm lắc đầu nói: “Còn chưa có. ta vừa hướng về phía lão nhân gia hỏi thăm qua”.
Bành Tử Kỳ lấy nước, tạt cho ba tên lưu manh tỉnh lại. đại mã kim đao ngồi ở trên già trang đại lão gia thăng đường thầm vấn. một phen hỏi thăm xuống, ba người cũng không nói thân phận của mình, chỉ cười lạnh mà đối phó. nếu muốn tra tấn. bọn họ chỉ nói: “Ngươi dám tư động đại hình, vào quan phủ, lão tử cáo ngươi một trạng trước”.
Bành Tử Kỳ giận không kềm được, nhưng nàng có gia có nghiệp, cũng không phải giang hồ vong mệnh, thật đúng là không dám đem ba lưu manh làm gì. Hạ Tầm thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấv ba người nàv hình như có chỗ dựa. trong lòng không khỏi khẽ động nói: “Tính gì. ngươi đỡ lão thái thái trở về phòng nghỉ ngơi một chút, sáng mai. chúng ta đem bọn họ đưa tới quan cứu xét!”
Lão đại lưu manh cười âm âm nói: “Người qua đường, cường long bất áp địa đầu xà. thức thời mà nói các ngươi vẫn sớm thả chúng ta rời đi. lão tử khai ân tha các ngươi một đường, còn bằng không... chỉ sợ các ngươi là không rời khỏi huyện Bồ Đài này được... ”
Hạ Tầm chân mày nhíu lại, cười lạnh nói: “ổ? Bổn thiếu gia có thân phận, có địa vị, hành tẩu thiên hạ. đó là triều đình đặc quyền, phàm là lãnh thổ Đại Minh ta, sẽ không chỗ nào mà ta đi không được, nho nhỏ một tòa huyện Bồ Đài. ta muốn đến là đến. muốn đi là đi, chỉ sợ... các ngươi còn không có bán lãnh lưu lại ta!”
Những lòi này Bành Tử Kỳ nghe được rất họp khẩu vị. bật thốt lên khen: “Tốt. họ Dương, ngươi cuối cùng cũng nói một câu tiếng người, ngươi yên tâm. vào nước vào lửa, lên trời xuống đất. ta đều cùng ngươi, cùng sinh cùng tử!”
Hạ Tầm mỉm cười nói: “Nếu là sinh cùng lúc, chết chung huyệt, vậy càng cám động”.
Bành Tử KỲ hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn sẵng giọng nói: “Miệng chó không phun ra ngà voi!” Nhưng trong lòng lại nói: “Tên khổn kiếp này. chẳng lẽ nhìn thấy thân nữ nhi của ta sao”.
Cẩm Y Dạ Hành
Tác giả: Nguyệt Quan