Chương 354: Mộng toái mỹ nam.

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Đả tự: ram 76 --- 4vn.eu

Như Thượng Thư, Mạnh Thị Lang và Hoàng Ngự sử vội vàng đứng dậy nghênh đi ra đình, đột nhiên dừng thân thể lại, lại phát giác có điểm khó xử. Nghi lễ ngoại giao liên quan đến tôn nghiêm một quốc gia, tuy là tiểu tiết cũng không được đường đột. Chu Duẫn Văn thầm muốn bắt đặc sứ hai nước đồng thời vào kinh, cảnh tượng càng hiển hiện rõ, thực sự không ngờ người phía dưới lại làm việc xơ cứng như vậy, hắn nói nắm giữ tốc độ để sứ tiết hai nước đồng thời đến kinh, người phía dưới sẽ chú ý thời gian chính xác sứ giả hai nước đồng thời chạy tới để đón khách ở trường đình.

Ngươi tiếp ai trước?

Hoàng Chân liếc nhìn Mạnh Du Sinh, nhỏ giọng thầm nói: “Ta nói, Thị Lang đại nhân, chúng ta tiếp bên kia trước nha?”.

Mạnh Thị Lang nói: “Nhật Bản lớn hơn, Lưu cầu là nước nhỏ”.

Hoàng Chân nói: “Nhưng Thái tử lớn, gia thần Mạc phủ quan nhỏ”.

Như Thượng Thư vừa nghe cảm thấy có lý, liền cất bước nghênh đón về phía Vương Thái tử “Nước Sơn Hậu”, Mạnh Thị Lang và Hoàng Ngự sử xem xét, vội vàng đi theo.

Hạ Tầm đứng ở trong đội ngũ thị vệ, cũng nhìn thấy một đội ngũ khác đi tới bên cạnh, xem xét xa xa, đã cảm thấy quần áo và kiểu tóc rất giống người Nhật Bản, còn chưa kịp dò xét, đã nhìn thấy quan viên Đại Minh chạy tới, vội vàng thu hồi ánh mắt lại. Hắn nhìn thấy trong ba người nghênh đón lại có Hoàng Chân, trong lòng không khỏi âm thầm cả kinh, Hoàng Chân đối với hắn rất quen thuộc, nếu để cho hắn làm vương tử, thật khó nói lão gia hỏa này có nhìn ra hay không.

Trái lại giờ đây, ánh mắt vài vị quan viên đều chăm chú vào trên người Hà Thiên Dương, ngẫu nhiên quét mắt một vòng những người đứng ở một bên, xem Bình Nữ cũng đã trang điểm xinh đẹp, ai chịu liếc nhìn hắn nhiều làm gì, không khỏi âm thầm may mắn.

“A ha, Đại Minh Lại bộ Thượng Thư Như Thường, Lễ bộ thị lang Mạnh Phù Sinh, Ngự sử đài Hoàng Chân, vâng mệnh hoàng đế quốc gia của ta, nghênh đón Thái tử quốc vương Sơn Hậu, thái tử phi điện hạ, hai vị đường xa mà đến.

“Chậm đã! Ba vị quan viên Đại Minh các hạ, ta là sứ giả Nhật Bản, đồng thời chạy tới cùng lúc với bọn họ, vì sao các ngươi nghênh đón bọn họ, lại không đón chúng ta, đây là lễ nghi pháp tắc của thượng quốc trung thổ sao?”.

Hạ Tầm tập trung nhìn vào, từ trong đội ngũ sứ tiết Nhật Bản nhảy ra một quan viên, trên đỉnh đầu đội mũ nước sơn màu đen sáng bóng, mũ phảng phất như một cái chén đĩa móc ngược, tại phía sau mũ dựng thẳng lên một khối giống như hạt gì đó, cao cao, cũng màu đen, sợi tơ màu đen thắt ở dưới hàm, mặc trên người một áo bào rộng màu cát vàng, tức giận bừng bừng, mười phần không vui.

Lại nhìn kỹ, Hạ Tầm không khỏi ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn, vị quan viên Nhật Bản trước mắt này, thân chỉ cao ước chừng một mét năm năm, râu chữ bát, dưới hàm cũng có một chòm râu, buồn cười nhất là lông mi hắn, lông mi cạo sạch, ở vị trí trung tâm hai hàng lông mày điểm hai vết mực nho nhỏ, khi hắn giận không kìm chế được, dùng tiếng Trung Quốc phát ra giọng chất vấn, Hạ Tầm phát hiện hàm răng của hắn cũng toàn màu đen.

Nhuộm răng? Sẽ không đâu, lúc này còn chưa có thuốc nhuộm, ngoài.

Ra, nhuộm răng cũng không phải màu sắc này nha.

Hạ Tầm đang tò mò nhìn chằm chằm vào quan viên Nhật Bản này, nghiên cứu cách tạo hình kỳ lạ của hắn, Lễ bộ thị lang Mạnh Phù Sinh đã mang theo một người phiên dịch tiến ra đón, cũng không biết Mạnh Phù Sinh giải thích chuyện gì với bọn họ, trong đội ngũ đối phương lại nhảy ra một võ sĩ, trên đầu cạo tóc hình bán nguyệt, trụi lủi, tỏa sáng, lông mi cũng cạo sạch bôi hai điểm đen lên trên, biến thành “lông mày trên điện”, mặc một bộ áo bào võ sĩ màu trắng.

Hắn lớn tiếng rít gào nói: “Kẻ sĩ có thể bị giết, không thể chịu nhục, chúng ta hôm nay, nhận mệnh Chinh Di Đại tướng quân, đại biểu cho Nhật Bản. Nước Sơn Hậu gì đó, chúng ta chưa từng nghe nói Lưu cầu có một nước Sơn Hậu, chính là một quốc gia chật hẹp nhỏ bé, cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ rất cao so với chúng ta? Thị Lang Đại Minh các hạ tôn quý, ngươi đây là đang làm nhục chúng ta”.

“Ta nói con mẹ ngươi.

Hà Thiên Dương xuất thân làm hải tặc, trừ lão đại hắn ra, nào có người hắn phục, nghe hai thẳng lùn chửi không dứt, Hà Thiên Dương giận quá, nhảy dựng lên chửi.

“Hả? Vị quốc vương Thái tử Sơn Hậu này không những nói một tràng tiếng Hán lưu loát, đến mắng chửi người cũng học được giống như đúc nha?”.

Ánh mắt Như Thường và Hoàng Chân sáng lên, nhất thời nhìn về phía hắn, Bình Nữ cả kinh, vội vàng dùng lời Lưu cầu lầm nhầm nói vài câu với Hà Thiên Dương, lúc này mới chuyển hướng về phía Hoàng Chân, áy náy cười nói: “Vương tử tính tình nóng nảy, kính xin hai vị thiên sứ chớ trách”.

Hạ Tầm thầm nghĩ: “Không ngờ vừa tới Nam kinh, đã xảy ra một việc như vậy, ta là Nghi Vệ sứ, lúc này tất phải ra mặt, mặt mũi nước Sơn Hậu bị mất không phải việc nhỏ, nếu bởi vậy mà bị người xem nhẹ, về sau ta làm việc sẽ rất bất lợi, ngoài ra, Hà Thiên Dương này cũng không phải người có tính tình nhẫn nhịn được, cũng đừng nên để hắn gây phiền toái”.

Nghĩ tới đây, Hạ Tầm phi thân lên trước đám người thị vệ, nhảy lên đến trước mặt võ sĩ Nhật Bản kia, động tác nhanh chóng, Hoàng Chân ngay từ đầu căn bản không chú ý hắn, lúc này chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn.

Hạ Tầm cầm đao, trầm giọng nói: “Người quốc gia ta đi sứ Đại Minh, là Thái tử điện hạ nước Lưu cầu Sơn Hậu của chúng ta, ngươi là người gì, lại dám cùng Thái tử điện hạ chúng ta tranh lễ luận đạo!”.

Võ sĩ đối diện không sợ, hắn xê dịch bước, triển khai tư thế công kích, đè thái đao lại, trầm giọng nói: “Bản quan là tự xã phụng hành quan quyền xuyên Tân hữu vệ môn của Nhật Bản, ngươi là người phương nào?”.

Ai?

Hạ Tầm choáng váng nghĩ một hồi. Tân hữu vệ môn, hắn chính là Tân hữu vệ môn sao?

Hạ Tầm khi còn bé đã xem phim hoạt hình, Tân hữu vệ môn đều là mỹ nam tử ngọc thụ lâm phong, người trước mắt này... Tính đại khái chỉ chừng một mét sáu, đỉnh đầu bóng loáng còn chưa tính, lông mi cạo sạch vẽ lên hai chấm đen nhỏ còn chưa tính, vì sao... Vì sao hàm răng ngươi cũng phải sơn đen xì như vậy?

Thật ra đây là bởi vì Hạ Tầm đối với Nhật Bản này còn chưa hiểu rõ, người Nhật, vốn dáng người thấp bé, lại bởi vì lệnh cấm sát biến thái kia, hầu như khiến người không có thịt để ăn, cho nên tuy ngẫu nhiên cũng có người vóc dáng cao, nhưng người phổ biến trong nước là không cao, như Chức Điền Tín Trường thân cao ước chừng một mét sáu sáu, đã tính là thân hình cao lớn rồi, Phong Thần Tú Cát thân cao một mét bốn, bọn người Trì Điền Huy Chính, Sơn Huyền Xương Cảnh thân chỉ cao có một mét ba, Đức Xuyên Cương Cát thậm chí có một mét hai lăm.

Cho nên, ngươi mới có thể rõ ràng, vì sao thời kỳ Nhật Bản bình an lão công của đại mỹ nhân Nhân Tĩnh Ngự Tiền còn phải cười lừa đi ra trận?

Nói đến đại mỹ nhân trong lịch sử Nhật Bản, may mắn Hạ Tầm không trông thấy, nếu không ảo tưởng đẹp đẽ của hắn còn phải lại chịu đựng đả kích trầm trọng lần nữa. Bởi vì tiêu chuẩn đẹp của con gái xã hội thượng lưu ở Nhật Bản lúc ấy cũng không phải là cùng một tiêu chuẩn, các nàng phải bôi đen hàm răng, mặt thoa phấn trắng, cánh môi bôi nhựa, cạo sạch lông mi, trên vị trí lông mi nên phải vẽ hai điểm đen đường kính lớn gấp hai so với điểm đen trên lông mày nam nhân.

Tưởng tượng xem, một đám cô nương thân cao không đến một mét bốn vây quanh ngươi, tay áo bồng bềnh, tóc dài bồng bềnh, sắc mặt trắng bệch, các nàng cười xinh đẹp về phía ngươi, trên ánh mắt nơi vốn nên là một đôi mày liễu giờ lại là hai chấm đen tròn, môi anh đào, chính giữa miệng lại là hai điểm đỏ bất động, kiên trì đứng yên tại một vị trí, phảng phất như điểm hồng trên đỉnh quả đào mừng thọ, ngươi sẽ làm thế nào?

Ta chỉ biết, đổi lại là ta, ta sẽ can đảm muốn chết, bi phẫn muốn chết thét lên: “Đừng đụng vào ta, để cho ta đi chết!”.

Hạ Tầm vội vàng thoáng suy nghĩ về mỹ nam Tân hữu vệ môn Đông Doanh, rồi mới lên tiếng: “Bản quan Thừa Trực Lang nước Sơn Hậu, Nghi Vệ quan Tầm Hạ!”.

Hắn khẽ cong eo, quan sát võ sĩ Nhật Bản thấp hơn hai cái đầu so với mình trước mắt này, trầm giọng nói: “Ngươi muốn thế nào?”.

Xoảng một tiếng, Tân hữu vệ môn dùng động tác trả lời, hắn phô bày một chiêu độc môn tuyệt kỹ Hạ Tầm tuyệt đối không làm được, hắn rút ra thanh đao này so với thân thể hắn còn cao hơn.

“Xoảng!”.

Hạ Tầm không nói hai lời, cũng rút đao bên hông ra, trong lúc nhất thời tình thế biến thành giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

“Hai vị sứ giả, hai vị sứ giả, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!”.

Mạnh Thị Lang tựa như Thái Bạch chuyên môn phụ trách chiêu an, phẩy tay áo hấp tấp chạy tới, đứng vào vị trí trung gian giữa bọn họ: “Hai vị ở xa tới đều là khách, đều là khách nhân Đại Minh ta, nếu các ngươi vung tay trong này, chẳng phải là không đem Thiên triều thượng quốc ta để vào mắt sao? Bệ hạ nghe nói các ngươi đường xa đến tiến cống, vốn là mười phần vui mừng, hai vị khách quý tuyệt đối không thể vì một chút việc nhỏ mà tổn thương hòa khí, làm bệ hạ cũng không vui vẻ”.

Mạnh Thị Lang tươi cười chân thành nói: “Như vậy đi, Bản quan phụ trách nghênh đón sứ tiết Sơn Hậu, Hoàng Ngự sử phụ trách nghênh đón sứ tiết Nhật Bản, lại mời Như Thượng Thư chúng ta dẫn dắt quý sứ hai nước cùng nhau nhập kinh, thế nào?”.

“Hừ!”.

Tân hữu vệ môn lại lần nữa thi triển một chiêu độc môn tuyệt kỹ Hạ Tầm tuyệt đối không làm được, hắn cắm thanh đao so với hắn thân cao còn dài hơn này trở về.

Hạ Tầm cũng giả trang làm ra một bộ dáng dũng mãnh thô lỗ, lỗ mũi coi trời bằng vung nhếch lên hừ lạnh một tiếng, đem đao của hắn thu trở về.

Một hồi phong ba, dưới sự xoay sở của Mạnh Thị Lang có thể giải quyết viên mãn, thế là ba vị đại nhân chia làm ba việc, Mạnh Thị Lang dẫn sứ tiết nước Sơn Hậu, Hoàng Ngự sử nghênh đón sứ tiết Nhật Bản, Như Thường vốn chính là phái đi làm việc lại thanh nhàn, sau khi bọn họ làm xong nghi thức nghênh đón, cười đầu ngựa thái bình đi trước dẫn đường.

“Thị Lang đại nhân, bỉ nhân tại lúc lên bờ Phúc Châu, từng nghe nói, quý quốc có một vị Vương gia làm phản, đang lúc chiến tranh, đánh rất kịch liệt. Nhưng ta xem trong kinh sư này, vật bình người yên, thái bình yên vui, chẳng lẽ... Đồn đại là sai sao?”.

Sứ giả hai nước tiến vào kinh, khiến cho dân chúng kinh sư chú ý, rất nhiều người trên đường đi theo xem náo nhiệt. Như Thường, Mạnh Phù Sinh và Hoàng Chân nhận thánh ý, vốn là có ý khoe khoang, cho nên đi không nhanh không chậm, mặc người quan sát, cũng không sai thị vệ mở đường. Đường này Hạ Tầm đi đã quen, hắn chẳng giống như mấy người Nhật Bản hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như nông dân vào thành không bằng, lùi lại một chút, hắn đến gần Mạnh Thị Lang, nhân cơ hội hỏi chuyện.

Mạnh Phù Sinh mặc dù biết chức quan hắn không lớn, dù sao cũng là khách ở xa tới, đối với hắn còn rất khách khí, mỉm cười đáp: “Quý sứ có chỗ không biết, phương bắc quốc gia ta, thật có một vị phiên vương tạo phản, trước đó vài ngày, hắn còn chiếm chút ít tiện nghi tiểu nhân nhỏ nhỏ. Nhưng Hoàng Thượng ta phú hữu tứ hải, tay cầm trọng binh hơn trăm vạn, vị phiên vương kia có thể đắc ý nhất thời, đúng là vẫn bị đại quân dẹp phải nghịch của chúng ta tiêu diệt, xóa hết hậu hoạn, chỉ là chuyện nhỏ”.

Hạ Tầm mỉm cười, thoáng nắm thật chặt dây cương, đi cách hắn một khoảng. Hắn cẩn thận quan sát qua thần sắc Mạnh Thị Lang, mặc kệ Mạnh Thị Lang rốt cuộc thấy thế nào với yến phiên, hắn đối với sứ tiết ngoại quốc đương nhiên chỉ có thể nói như vậy, nhưng nếu hắn nghĩ một đẳng nói một nẻo, Hạ Tầm vẫn có thể đủ nhìn ra được. Hạ Tầm vừa rồi cẩn thận quan sát, phát hiện ngôn ngữ Mạnh Phù Sinh thật sự là thành tâm thành ý.

Nói cách khác, mặc dù Yến vương trước sau hai lần đánh bại mấy chục vạn đại quân triều đình, trong quan viên triều đình vẫn có một nhóm người đang lạc quan phi thường. Khó trách Yến vương không tiếc tốn thời gian mấy tháng dưới thành Tế Nam, một mực muốn bắt nó đầu hàng, nếu thế lực hắn không thể xâm nhập phía nam, thủy chung chỉ đảo quanh ở phụ cận Bắc Bình, làm gì được, thủy chung không thể rung chuyển căn cơ của kiến Văn, cũng không thể hấp dẫn dân chúng Giang Nam.

Từ thái độ Mạnh Phù Sinh, sau khi Hạ Tầm nghĩ ra phán đoán này, liền đối với hành trình mình đến Kim Lăng định ra nốt nhạc dạo: “Xét thấy đại bộ phận quan viên đối với triều đình tin tưởng mười phần, lúc này không nên tiến hành xúi giục đại quy mô. Lúc này cần dò hỏi tình báo là việc chính, nếu muốn xúi giục, cũng phải tập trung ở trên thân những người đã bị triều đình xa lánh chèn ép kia”.

Hạ Tầm đang âm thầm thương nghị, đội ngũ sứ tiết đi ngang qua trường thi, thấy vô số nho sinh, thư sinh vây quanh ba thư sinh khoác lụa hồng cười tuấn mã, đã đi tới trước mặt...

Cẩm Y Dạ Hành

Tác giả: Nguyệt Quan